Chương 68: Tự kéo việc vào thân

Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 68: Tự kéo việc vào thân

Chương 68: Tự kéo việc vào thân


Aric đi rồi, không gian lại trở nên tĩnh mịch trầm lắng, Dunkel cũng nhanh chóng khép mắt, tiến vào giấc ngủ lần nữa. Không biết đã trải qua bao lâu, trong giấc ngủ của mình thay vì một giấc mơ thoải mái, ý thức của cậu lại trở nên thanh tĩnh cực kỳ, xung quanh là một không gian trắng xoá trải dài tới vô tận.

Dunkel biết nơi này, cậu đã từng tới đây một lần trong hành trình tìm đường đến Shina.

Không gian tinh thần mà Ý Chí Của Thế Giới đã kéo cậu vào

"Cuối cùng thì cũng chịu liên lạc, nhưng có vẻ ngươi không giỏi chọn thời điểm lắm nhỉ."

Dunkel vò đầu một cái, nói với bóng người sáng rỡ vừa xuất hiện trước mặt mình.

Ý Chí Của Thế Giới sau một thời gian cũng quyết định tới gặp cậu lần nữa.

Ban đầu, Dunkel muốn trêu cợt cô mấy câu, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra tình trạng của cô có gì đó không được ổn cho lắm. So với lần trước, hào quang của cô bây giờ suy nhược hơn gần nửa, cơ thể cũng chập chờn không được ổn định, giống như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng có thể khiến cô tan biến mất vậy.

Không chỉ có Ý Chí Của Thế Giới, cả không gian này cũng trở nên gò bó và khô khốc hơn trước rất nhiều, mỗi lần di chuyển là lại có cảm giác như thể cả người đang chìm sâu dưới lòng nước vậy.

"Ngươi bị sao vậy?"

Cậu nhướng người lên, di chuyển cơ thể tinh thần của mình tới bên cạnh Ý Chí Của Thế Giới, một tay đặt lên lưng, tay còn lại bắt lấy cổ tay cô, quan tâm hỏi một tiếng.

"Ce..."

Ý Chí Của Thế Giới chỉ thều thào thốt ra được một chữ duy nhất rồi im bặt, nhìn ra được ngay cả việc giữ trạng thái này bây giờ cũng là một gánh nặng rất lớn với cô.

"A a..."

Thế này thì sao nói cái gì được.

Dunkel phát ra một tiếng rên khẽ, có mấy phần bất đắc dĩ.

Cậu truyền cho Ý Chí Của Thế Giới một chút năng lượng linh hồn của mình, vừa đủ để ổn định trạng thái của cô lại.

"Ổn hơn rồi chứ?"

Chủ động thả Ý Chí Của Thế Giới ra rồi lùi về sau một bước, Dunkel hỏi.

"Ngươi... Làm sao mà mà ngươi...?"

Hết nhìn cơ thể đã ổn định lại phần nào của mình, lại nhìn sang Dunkel, Ý Chí Của Thế Giới không giấu nổi sự kinh ngạc.

Dunkel không phải tồn tại thuộc về thế giới này, một kẻ ngoại lai đúng nghĩa, năng lượng linh hồn cậu có sự khác biệt rất lớn với các dạng năng lượng vận hành thế giới. Muốn đưa chúng vào bên trong Ý Chí Của Thế Giới, tồn tại đại diện cho suy nghĩ thống nhất của cả một thế giới, dù chỉ là một phân thân thì độ khó vẫn cao không hợp thói thường. Để không gặp bất cứ xung đột nào thì phải chuyển năng lượng về dạng thuần khiết nhất mà thế giới có thể tiếp nhận.

Nói thì nghe có vẻ đơn giản, nhưng quá trình này thực tế lại vô cùng phức tạp. Đó là còn chưa kể số năng lượng cần thiết là rất lớn. Cái tên này vừa thực hiện việc khó nhằn đó mà mắt còn không nhảy một cái.

"Ngươi có chắc đó là thứ quan trọng lúc này không?"

Dunkel nhún vai, nhắc nhở Ý Chí Của Thế Giới.

"Phải rồi!"

Nghe vậy, Ý Chí Của Thế Giới mới sực nhớ lại nguyên do mà dù tình trạng của bản thân đang bất ổn cũng phải mạo hiểm liên lạc với người này.

"Celina! Celina! Con bé làm sao rồi?"

Cô bắt lấy cổ áo Dunkel, kéo mạnh về phía mình.

"Celina?"

Dunkel nhướng mày, nghe tới việc chủ nhân của cái tên này bị gọi là "con bé", cậu bỗng cảm thấy một chút cảm giác kỳ cục. Nhưng nghĩ tới việc người gọi là Ý Chí Của Thế Giới thì mọi việc cũng hợp tình hợp lý thôi. Làm ý chí tổng hợp của toàn bộ thế giới này, cô ta thừa tư cách để gọi vậy.

"Ta làm sao biết được?"

Cậu vừa nói vừa gỡ tay Ý Chí Của Thế Giới ra khỏi cổ áo mình, tỏ vẻ không hài lòng.

"Ta nhớ các ngươi như hình với bóng kia mà? Sao lại không biết?"

"Tách ra rồi, không lâu trước."

Không rõ tại sao, chỉ là khi Dunkel nói những lời này, Ý Chí Của Thế Giới cảm thấy chút dao động nhỏ trên gương mặt hời hợt của cậu, một cái gì đó giống như là bực bội.

Nhưng tình cảnh hiện giờ không cho phép cô để ý những chuyện nhỏ nhặt nhiều tới vậy. Nội dung câu trả lời của Dunkel đáng để tâm hơn và nó khiến cô cảm thấy lo lắng.

"Nếu như ngươi không biết thì thôi vậy, ta không thể mất thời gian vô ích được nữa, gặp lại sau."

Giống như than thở, cô nói.

"Chờ đã, Celina bị gì là bị gì? Có liên quan đến tình trạng hiện tại của ngươi sao?"

Dunkel thì lại không muốn bị đưa đến nơi này chỉ để nói hai ba câu như vậy, cậu còn rất nhiều vấn đề cần được giải đáp.

"Sinh lực của con bé đang bị sói mòn với tốc độ chóng mặt, điều đó khiến ta chịu ảnh hưởng ít nhiều, sức mạnh cũng vì vậy mà sụt giảm. Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ trở thành vấn đề lớn..."

"Ra vậy..."

Dunkel sờ cằm suy ngẫm, Ý Chí Của Thế Giới suy cho cùng chính là đại diện của thế giới, nói rằng cô chính là nhân cách hoá của thế giới này cũng không sai. Nói theo cách đó thì những sinh vật bên trong thế giới giống như những tế bào và các mô vậy. Celine chắc chắn là sinh vật mạnh mẽ bậc nhất thế giới này, nói cách khác là một trong những thành phần quan trọng nhất, nếu cô gặp phải vấn đề, Ý Chí Của Thế Giới chắc chắn cũng sẽ gặp phải ảnh hưởng.

"À nhân tiện thì ta còn vài chuyện..."

"Ta không có thời gian!"

Không dễ gì mới gặp được Ý Chí Của Thế Giới, Dunkel muốn tranh thủ hỏi một lượt. Nhưng mà còn chưa nói hết câu thì cậu đã bị cô hét vào mặt, không gian trắng xoá trải dài tới vô tận rạn nứt rồi tan vỡ, đưa cậu trở về thực tại.

Có vẻ như vì Dunkel không thể cho Ý Chí Của Thế Giới câu trả lời cô muốn mà cậu vừa bị gán lên cái mác vô dụng, khiến cô không muốn phí thời giờ quý báu của mình cho cậu nữa.

"Con ranh này!"

Dunkel ngồi bật dậy khỏi giường, khoé mắt giật giật mấy lần.

"Tạm bỏ qua cái đó. Vậy nghĩa là tình trạng hôm trước của Celina không phải là trò đùa nào đấy hay hứng thú khác người của cô ta và anh hùng gì gì đó kia mà thật sự là đang gặp phải vấn đề gì ư?"

Tuy lần gặp mặt nhắn ngủi này không giúp Dunkel có được thông tin mình muốn, nhưng nó cũng thành công giữ không cho tâm trí của cậu trở nên rảnh rỗi.

"Ngươi đã làm gì sau khi chúng ta tách ra đây? Sao ta lại có cảm giác nó có liên quan tới tên anh hùng kia vậy..."

Giữa lúc Dunkel đang nghĩ ngợi về chuyện của Celina, bên ngoài truyền vào mấy tiếng gõ cửa.

"Dunkel Ciel, ngài tỉnh chưa?"

Tiếp sau đó là giọng nói lễ phép của một thiếu nữ.

"Tiểu như bảo tôi đến phục vụ ngài dậy để chuẩn bị cho bữa sáng."

Bên ngoài, Dorothy ôm theo một chậu nước lớn bằng một tay, kính cẩn gọi, tay còn lại vừa giơ lên chuẩn bị gõ thêm mấy cái nữa thì cửa đã bật mở.

"Vừa vặn, ta đang có chuyện muốn biết đây."

Dunkel xuất hiện trước mặt Dorothy với bộ dáng chỉnh tề ngăn nắp, căn bản chẳng cần cô phục vụ.

"Ngài cứ yên tâm, về chuyện hôn ước, nhất định tiểu thư sẽ cho ngài câu trả lời hài lòng."

Cho là Dunkel đang nhắc tới hôn sự giữa mình và Elsie, Dorothy liền phụ hoạ thêm vào, chủ yếu là không muốn cậu phật lòng.

"Không phải chuyện này. Cái đó giờ không quan trọng nữa, cô ta muốn làm sao thì làm, ta không quan tâm nữa đâu."

"Hả?"

Dunkel chỉ lắc đầu không muốn tiết lộ thêm.

"Dẫn đường đi."

Cậu thúc giục Dorothy, người vẫn còn xuất thần vì câu nói khi nãy của mình.

***

Evelyn thẩn thơ dạo bước dọc theo bờ sông nhỏ, nhìn qua những đoàn thuyền bè qua lại sinh hoạt tấp nập, trong lòng cảm thấy lạc lõng.

Là một yêu tinh, cô vốn không có thiện cảm với con người, nhưng cảm mến trước trái tim chính nghĩa và lòng can đảm của Sieghart, cô đã quyết định đồng hành cùng vị anh hùng nhân loại đó, đồng thời cũng là để đền đáp ân nghĩa mà Sieghart đã làm cho rừng Smaragd. Cuối cùng cô đã đặt chân tới đây, một trong những đô thành sầm uất nhất của xã hội loài người.

Khi trước, khi vẫn còn ở cạnh Sieghart, Evelyn còn chưa cảm thấy có vấn đề gì lắm. Nhưng hiện tại, Sieghart không còn bên cạnh nữa mà đang âm thầm thực hiện chuyện gì đó không muốn cho cô biết, Evelyn mới thấy mình lạc lõng cỡ nào.

Là một dị loại, không tìm thấy tiếng nói chung trong xã hội loài người, những gì cô có thể làm là mỉm cười xã giao một cách trống rỗng, che giấu sự chán ghét của mình.

Hiện tại, Evelyn chỉ mong Sieghart mau chống trở lại hoặc là gửi một thông điệp nào đó tới gọi cô đến bên mình để hổ trợ. Nếu không thì cô sẽ bị dìm chết trong sự thân thiện giả tạo và lạc lõng hiu quạnh này mất.

"Thật là nhàm chán."

Evelyn chán nản xoay đầu, kể cả việc đi dạo vào lúc sáng sớm cũng không thể khiến tâm trạng khá lên chút nào, cô nhấc bước chuẩn bị trở về.

"Thấy ngươi rồi."

Sau lưng Evelyn bất chợt truyền đến âm thanh của một thiếu niên trẻ tuổi, cô vô thức nghiêng đầu nhìn lại theo bản năng.

Chỉ thấy một thiếu niên tóc trắng chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ mà đang hời hợt nhìn cô.

"Ta muốn đến cái rừng Smaragd kia một chuyến, ở cái đế đô này thì hẳn không ai hiểu nó hơn ngươi đâu đúng không?"

Người tới không phải ai khác ngoài Dunkel.

Cậu vừa nghe Elsie kể sơ lược lại đầu đuôi chuyện lời nguyền rút sinh mệnh đặt lên Sieghart được phá giải như một kỳ tích sau khi gặp lại Celina.

Đối với mấy người Elsie thì đó là một kỳ tích, còn Dunkel thì chỉ thấy một pha chơi ngu.

Giờ thì cậu hiểu tại sao cơ thể Celina lại bị teo nhỏ rồi. Đoán chắc là vì cô ta đã bổ sung sinh lực bị thất thoát liên tục Sieghart bằng chính sinh lực khổng lồ của mình. Hình dạng trẻ con đó là để giảm tiêu hao sinh lực không cần thiết.

Tóm lại là chẳng có lời nguyền nào được giải cả, chỉ có sinh lực khổng lồ của Celina tạm thời chèo chống cho cả hai người mà thôi.

Đây thậm chí còn không thể được gọi là giải quyết tạm thời vấn đề nữa rồi. Mà cả việc lời nguyền hấp thụ sinh lực của hai người họ rồi chuyển đi đâu cũng khá đáng quan ngại.

Đủ quan ngại để Dunkel không thể bỏ mặc được sau khi biết chuyện.

Cho nên cậu quyết định đi làm rõ chuyện này, nếu được thì giải quyết luôn một thể.

Bắt đầu từ nơi lời nguyền bắt đầu, rừng Smaragd.

Mà còn ai thích hợp dẫn đường cho cậu hơn con nhóc yêu tinh này đây?