Chương 4: Đồng hành
Sáng sớm hôm sau, bị đánh thức bởi tiếng chim kêu vang trong buổi bình minh, Dunkel vươn vai thở dài một tiếng, cậu bước ra ngoài cửa hang, lấy ra chút nước từ không gian thứ nguyên để rửa mặt và vệ sinh cá nhân.
Đống lửa mà cậu đốt lên tối qua đã tắt ngấm tự bao giờ, bên ngoài, mưa đã tạnh từ lâu, ánh ban mai dịu nhẹ không thể đâm xuyên qua những tầng lá dày đặc của vùng rừng rậm nguyên sơ khiến cho không gian vẫn còn hơi chút u tối.
"Oáp!"
Tiếng ngáp dài bất chợt xuất hiện khiến Dunkel phải ngoáy đầu nhìn lại, sau lưng cậu, Celina cũng vừa tỉnh dậy, ưỡn người dụi mắt.
"Cô vẫn còn ở đây à?"
Dunkel hơi hơi cau mày.
"Thì sao? Cái hang này là của cậu chắc? Tôi muốn ở bao lâu còn cần xin phép cậu nữa ư?"
Có lẽ là vì mới ngủ dậy, Celina trông không được tươi tỉnh như tối hôm qua, thậm chí là còn có chút khó chịu nhỏ.
"Tự nhiên."
Dunkel đáp lại cụt lủn, cậu nhanh tay thu xếp, chỉnh lý đồ đạc, chuẩn bị lên đường. Trời đã sáng, mưa đã tạnh, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhìn thấy một loạt động tác trôi chảy của Dunkel, Celina đột nhiên nhớ ra gì đó mà tỉnh cả ngủ.
"Khoan đã, cậu làm gì thế?"
Cô sốt sắng bật người dậy, chụp lấy cánh tay cậu bằng những chiếc vuốt nhuốm đỏ của mình.
"Còn có thể làm gì khác? Lên đường."
"Vậy thì đợi một lát, tôi theo nữa."
"Hả?"
Trước đề nghị của Celina, Dunkel không khỏi thốt lên một tiếng sững sờ.
Cậu và Celina chỉ mới gặp gỡ tối qua mà thôi, bèo nước gặp nhau, hai người đâu có thân thiết gì, càng không phải bạn đồng hành trên cùng một đường. Tất nhiên là cậu không cho rằng mình có sức hấp dẫn tới mức người gặp người mê, gái gặp gái đổ rồi.
"Không phải là vì đồ ăn đó chứ?"
Dunkel nghĩ thầm.
Nếu xét lại những hành động của Celina lúc tối thì khả năng này quả thật rất lớn, cô gái này trăm phần trăm là cái thùng cơm.
"Cậu nói rằng mình tới đây để tìm nguyên liệu đúng không? Hiện tại đã tìm được nên sẽ lên đường trở về?"
Celina nói, hồn nhiên không biết gì về đánh giá mà Yami dành cho mình, mà dù có biết thì chắc hẳn cũng sẽ không để tâm.
"Như thế này, tôi đang đi du lịch để ngắm nhìn thế giới, tích lũy kiến thức, vừa hay cũng đang định tới nhìn xã hội loài người một chút, chuyện này tối qua tôi cũng có nhắc tới rồi. Nói cách khác, thì chúng ta đang cùng đường với nhau đấy." Celina tiếp tục nói.
"Rồi sao nữa?" Nghe lý luận của cô, Dunkel hỏi lại với vẻ mất kiên nhẫn.
"Thú thật là tôi không hiểu biết lắm về xã hội loài người, nên cũng không biết đường đâu. Nên là, nếu có thể thì cậu dẫn đường cho tôi được chứ?"
"Không."
Dunkel thẳng thừng từ chối đề nghị của Celina.
"Tại sao chứ?"
Lần này đến phiên cô cảm thấy sững sờ.
"Không giống như cô nghĩ, ta là một lữ khách đang trên hành trình, lang bạt nay đây mai đó, chẳng về đâu hết, vậy thì làm sao dẫn cô đi được."
Đây chỉ là những lời ngụy biện vô căn cứ, thực tế là Dunkel chỉ đang tìm lý do để từ chối mà thôi. Bản thân cậu gần như mù tịt về thế giới bên ngoài, như thế thì làm sao dẫn đường cho kẻ khác được, tự thân tìm mục tiêu cần tới của mình còn chưa xong đây. Hai kẻ chẳng có chút thường thức gì về xã hội loài người hiện tại ở Aurora đi cùng nhau, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy thảm họa rồi.
"Vậy thì càng tốt chứ sao!"
Nhưng như vậy thì chưa đủ để Celina bỏ cuộc, Dunkel đã quá xem thường quyết tâm của cô, cậu thậm chí còn chưa hoàn toàn hiểu được tại sao cô lại muốn đi cùng mình như thế.
"Hả?"
Nên cũng chỉ có thể nói ra một chữ này.
"Tôi đã nói rất rõ còn gì, bản thân mình đang đi du lịch để tích lũy kinh nghiệm sống. Dù cậu có là một lữ khách lang bạt đi nữa thì chẳng lẽ không có một lúc nào đó phải đi ngang qua xã hội loài người sao? Như thế thì cũng đâu có mâu thuẫn với mục đích của tôi."
"Nhưng..."
Không đợi Dunkel kịp nói gì, Celina đã trực tiếp chặn ngang họng cậu.
"Một lữ khách cô độc một mình chẳng phải sẽ khó khăn lắm sao? Dễ dàng bị tấn công, dễ dàng trở thành mục tiêu cho cả thú dữ lẫn cướp giật, nói chung là dễ dàng gặp nguy hiểm. Tôi có thể bảo vệ cậu dọc suốt hành trình. Miễn phí. Chỉ cần đảm bảo mỗi ngày ba bữa, chất lượng thực phẩm không tệ hơn mấy xiên thịt hôm qua là được."
Hai chữ "miễn phí" được cô nhấn rất mạnh, như thể Dunkel mới là kẻ được món hời lớn nhất trong cuộc trao đổi này.
Thực tế thì đúng là như vậy, dùng mấy bữa ăn để đổi lấy sự bảo vệ của một người cực mạnh như Celina suốt hành trình thì quả thật là lời to. Chỉ là đối với Dunkel thì việc có Celina đi cùng hay không chẳng hề có sự khác biệt nào quá lớn.
"Suy cho cùng cũng chỉ là vì thức ăn thôi đúng không?"
Cậu than thở.
"Thế nào? Cuộc đổi chác này không tệ, phải không?"
Celina mỉm cười tự tin, cô không cho rằng Dunkel sẽ lại từ chối khi cô đã đưa ra điều kiện như vậy.
"Tùy cô. Thích đi theo cũng được, nhưng ta không chắc chắn về việc chuẩn bị thức ăn cho cô mỗi ngày đâu."
Thở hắt ra một hơi, Dunkel dường như đã đầu hàng trước Celina, cậu đi thẳng một mạch ra khỏi hang, ước lượng phương hướng một chút rồi nhấc bước lên đường.
"Này, kể cả như vậy mà cậu cũng không chấp nhận sao? Đồ keo kiệt. Cậu phải biết là chẳng mấy ai có được vinh dự này đâu, à không, làm gì có ai, cậu là người đầu tiên đấy... Này có nghe tôi nói gì không vậy?"
Phía sau cậu, Celina vừa đuổi theo vừa lớn giọng tỏ vẻ bất mãn.
***
Từng cơn gió thổi lướt qua thảm cỏ bạt ngàn rộng lớn, tạo nên những gợn sóng nối nhau không dứt ngay trên biển cỏ xanh mướt này. Sắc trời hôm nay tương đối tốt, ánh mặt trời đặc biệt xán lạn, phía xa xa còn có thể thấp thoáng nhìn thấy cầu vồng nhàn nhạt, mấy ngày gần đây cứ một chốc là lại đổ mưa, mà đã mưa thì là mưa thâu đêm suốt sáng hiếm khi được dịp nhìn thấy bầu trời quang đãng như vậy, đây có lẽ là cái mà người ta hay gọi là sau cơn mưa trời lại sáng.
Giữa khung cảnh ấy, hai bóng người đạp lên thảm cỏ, một trước một sau, không nhanh không chậm tiến về phía trước, không phải ai khác, hai người này chính là Dunkel và Celina.
Đã hai ngày ba đêm tính từ lúc hai người vừa bắt đầu gặp gỡ, bởi vì trời cứ mưa liên tục lại phải vừa đi vừa mò đường nên tốc độ di chuyển của hai người cũng chậm đi rất nhiều. Bọn họ cũng chỉ mới vừa ra khỏi khu rừng rậm nguyên sinh kia và tới thảo nguyên này vào sáng hôm nay mà thôi.
Tuy là đã ra khỏi rừng, nhưng tình hình này đối với Dunkel cũng chẳng tốt hơn là bao, cậu vẫn đang lạc đường, vẫn không biết mình đang ở nơi nào, đừng nói là thành phố lớn, một bóng người cũng tìm không thấy. Chưa để là ở trong rừng nếu trời đổ mưa thì còn có chỗ trú, còn ở cái đồng không mông quạnh này mà mưa xuống thì chỉ còn nước đào đất mà trốn. Cũng may mà khí trời hôm nay khá tốt, sẽ không đổ mưa bất thình lình.
"Này, thế rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu vậy?"
Đi ngay sau lưng cậu, Celina chắp tay đặt sau đầu, ngửa mặt lên nhìn trời, hỏi bằng giọng điệu đều đều như máy móc.
"Đừng hỏi, cứ đi là được."
Có hỏi thì ta cũng không biết.
Dunkel âm thầm bỏ thêm một câu phía sau.
"Tốt thôi, nhưng tôi đói rồi, cậu còn gì ăn được không?"
Celina bước nhanh lên mấy bước, khi chỉ còn cách Dunkel chừng một bước chân, cô liền hạ thấp người xuống, đặt cằm lên vai trái cậu, phụng phịu lên tiếng.
Hành động này của cô khiến gương mặt vốn trắng bệch hơi chút xanh xao của Dunkel thoáng cái đen lên, khóe miệng co rút.
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn mà còn ăn nhiều tới khó chịu nữa.
Mới có hai ngày ba đêm mà số lượng thực phẩm Dunkel mang theo từ Thần Thoại Cấm Khu ra ngoài đã vơi đi quá nửa, phần lớn đều chui hết vào bụng Celina. Sáng trưa chiều, ngày ba bửa lớn, lượng thức ăn mà Celina nuốt trong một bửa nhiều gấp ba lần số lượng mà Dunkel có thể ăn trong một ngày. Nếu không được bổ sung mà cứ thế này thì chẳng mấy chốc kho chứa của cậu sẽ cạn sạch.
"Không có."
Dunkel hất nhẹ một cái, đẩy cằm Celina trượt khỏi vai mình, tăng tốc độ bước đi lên gấp đôi.
"Lại nói dối rồi, sao cậu keo kiệt thế."
Celina giả vờ buồn khổ, lấy tay che mặt, nhưng trong giọng nói của cô lại không hề có chút thất vọng nào.
Bởi vì cô chỉ hỏi Dunkel cho có lệ mà thôi, một khi mà cô đã muốn ăn rồi, thì dù trời có sập cũng không cản nổi.
"Là do cậu không đưa nên tôi phải tự mình tìm đấy nhé, có lấy trúng cái gì cũng không phải lỗi của tôi."
Celina nói rồi giơ tay của mình về phía trước, những chiếc vuốt đỏ rực của cô bắt đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cô vạch nhẹ một đường trong không khí, giống như một tấm vải mỏng bị lưỡi kéo kia qua, trong không trung trống rỗng bỗng xuất hiện một vết rách nhỏ kỳ lạ, Celina mỉm cười cho tay vào đó rồi lấy ra một đống khô cá tẩm bột cay ôm vào trong ngực, sau đó cô phẩy phẩy tay với vết rách nhỏ kỳ lạ kia, làm nó biến mất.
Hết thảy hành động đều quen thuộc và thuần thục như vậy, bởi vì những chuyện như thế này cô đã làm không chỉ một lần.
Đang đi ở phía trước, Dunkel chỉ có thể tặc lưỡi một cách cay đắng và bất lực. Đây là một trong những năng lực của Celina, chỉ cần cô muốn thì có thể xâm nhập vào bất kỳ không gian thứ nguyên cá nhân nào. Trừ khi là sở hữu năng lực thao túng không gian cao hơn Celina, hoặc những vùng không gian đặc biệt ngoại bất nhập, nội bất xuất ra thì gần như không thể cản được cô.
"Thật đúng là mấy chiếc vuốt đặc biệt... Hả?"
Trong lúc đang cảm thán vì khả năng của Celina và lo lắng cho mớ thức ăn của mình, Dunkel bất thình lình dừng lại, hướng mắt nhìn về phía xa, hơi nhíu mắt lại để có thể nhìn rõ hơn.
Bên phía Celina, cô cũng có hành động tương tự, nhìn về cùng một hướng với Dunkel, chớp mắt vài cái.
"Bên đó là... Xa quá, nhìn không rõ lắm, nhưng hình như có mấy chiếc xe ngựa?"
Sau khi đã xác định được chấm đen mà mình thấy là gì, Dunkel lập tức chạy nước rút về phía đó. Có xe ngựa thì sẽ có người, có người thì không còn phải tự mò đường trong vô vọng nữa.
"À phải, xe ngựa, hình như còn đang bị tấn công."
Há miệng ra thật to, một lần nuốt hết mớ khô cá tẩm bột cay vào bụng, Celina liếm mép một cái rồi cũng tức tốc theo sau Dunkel.