Chương 22: Đây chính là tư cách
Người tới là một lão già, dù đầu tóc bạc phơ nhưng nhìn thần thái và vóc dáng vẫn còn khỏe mạnh lắm nên khó mà nói được tuổi chính xác, hắn đạp lên không khí, từng bước hạ xuống, xuất hiện trong mắt đám người.
"Là phó hội trưởng! Phó hội trưởng tự mình tới!"
"Nhưng không phải phó hội trưởng đang ở Nothern Saphir sao?"
"Chẳng lẽ ngài ấy đi từ đó tới đây?"
"Nhưng chúng ta đã xuất phát được nửa ngày rồi, từ lúc nãy tới bây giờ mới bao lâu chứ?"
Đám người Aurora lập tức nhốn nháo cả lên, có kinh ngạc, có khó hiểu, có sùng bái, nhưng phần lớn là vui mừng. Dù bằng cách nào đi nữa thì người chống lưng cho bọn họ đã tới, cốt cán chân chính của thương đoàn Aurora tới rồi, bọn họ không cần phải e ngại thiếu nữ tóc trắng kia như vậy nữa.
Mỗi một chi nhánh của thương đoàn Aurora trên bất kỳ quốc gia nào đều được xem là phân hội riêng, hoạt động chuyên biệt, đứng đầu là hội trưởng và phó hội trưởng. Những người này không chỉ có đầu óc kinh doanh nhanh nhạy mà sức mạnh cá nhân cũng cao tới khó mà tin được. Như vị phó hội trưởng trước mắt này, dù là vua của Minerva gặp phải ông ta thì cũng phải đối đãi cực kỳ cẩn trọng.
Chỉ dựa vào việc ông ta đuổi theo chiếc tàu bay này từ Nothern Saphir trong thời gian ngắn như vậy thì cũng đã có thể thấy được lốm đốm thực lực của phân hội ở Minerva.
"Thực lực cốt cán của thương đoàn Aurora đâu tới lượt mấy đứa tôm tép các ngươi bình luận!"
Khi giọng nói này xuất hiện, đám lính đang ồn ào lập tức im bặt rút lui hết sang một bên, người vừa lên tiếng chính là tên thanh niên vừa bỏ đi khi nãy, hiện tại hắn đã gọi được người tới nên lập tức trở lại để xem trò hay.
Vừa lúc, lão già cũng đã hạ xuống ngay trên đầu bọn họ, nghiêm túc nhìn về phía Dunkel và Celina.
"Nói ra những lời xúc phạm như vậy, ta hy vọng ngươi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nhận lấy hậu quả. Uy nghiêm của thương đoàn Aurora sao lại để một đứa nhãi ranh bôi tro trét trấu vào." Hắn nói, từ trên cao nhìn xuống hai người, khí thế tràn đầy.
Celina không lên tiếng, cũng không đứng dậy mà vẫn ngồi yên trên ghế, chỉ bâng quơ giơ tay lên, nhẹ nhàng phẩy một cái.
Trong mắt mọi người, phó hội trưởng vừa đến với khí thế không ai bì kịp đột ngột hét thảm một tiếng, hai tay gồng lên như đang cố chống lại gì đó, nhưng mặc kệ hắn có dùng sức thế nào cũng vô dụng, chỉ thấy không gian xung quanh hắn vặn vẹo như hóa thành thực thể, giam cầm hắn ở bên trong.
Phó hội trưởng càng dùng sức, chiếc lồng không gian càng co lại chặt hơn, hắn muốn thoát ra ngoài, nhưng không thể. Năng lực kỳ lạ mà đáng sợ này đã vượt quá xa khỏi nhận thức của hắn, dù có làm gì cũng không thể nào thoát nổi.
Lại một cái phẩy tay nữa, trong sự kinh hãi không thốt nổi nên lời của đám người thuộc thương đoàn Aurora, phó hội trưởng mà họ sùng bái giờ hệt như một con chim non bị người ta siết chặt trong lòng bàn tay rồi đập mạnh liên tục xuống sàn, ban đầu hắn còn có thể thét lớn vài tiếng, nhưng rất nhanh thì biến thành rên rỉ, cuối cùng là im bặt không còn sức đâu mà lên tiếng nữa.
"Muốn nói chuyện thì xuống đây mà nói, ta ghét cảm giác bị từ trên cao nhìn xuống."
Ném gã phó hội trưởng đã xơ xác không khác gì một mẩu rác sang một bên, Celina lúc này mới mở miệng nói chuyện.
"Tiếp tục."
Cô liếc nhìn gã thanh niên mặt mày trắng bệch đang đứng giữa đám lính. Ý tứ rất đơn giản, tiếp tục gọi người đi.
Tên thanh niên khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn gượng cười một tiếng.
"Vị này, thương đoàn Aurora chúng tôi..."
Hắn còn chưa nói hết thì đã nghe xoẹt một tiếng, máu tươi bắn ra, cánh tay phải rớt bộp xuống sàn.
"Ta cho phép ngươi nói à? Lý do duy nhất mà ngươi còn sống tới giờ chẳng qua là ta muốn cho ngươi chứng kiến cái gì gọi là chênh lệch giữa người với người thôi. Tiếp tục gọi người của thương đoàn Aurora tới đây, càng mạnh càng tốt."
Celina nói với vẻ không chút kiên nhẫn.
Giữ lấy phần còn lại của cánh tay đã đứt đoạn để hạn chế lượng máu chảy ra, gã thanh niên cắn chặt răng nén không cho tiếng thét đau đớn phát ra. Hắn vừa sợ vừa giận, không dám nói thêm bất kỳ chữ nào, chỉ có thể đứng yên chết trân tại chỗ.
Tiếp tục gọi người?
Còn có thể gọi ai nữa?
Vừa nãy khi liên lạc yêu cầu tiếp viện, hội trưởng vì còn việc bận nên không thể đến ngay, để phó hội trưởng đi trước.
Nhưng đến cả phó hội trưởng cũng không chịu nổi một đòn, giờ đang nằm một đống, sống chết chưa rõ, dù hội trưởng có tới thì kết cục cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Chẳng lẽ phải đợi người từ phân khu chính?
Nhưng bọn họ ở quá xa, phải mất bao lâu mới tới được.
Giờ phút này sắc mặt gã thanh niên đã xám như tro tàn, hắn biết hôm nay thương đoàn Aurora gặp phải khúc xương khó gặm rồi. Không chỉ không dùng được danh tiếng của thương đoàn lớn nhất Aurora, mà rất có thể phân hội ở Minerva sau hôm nay sẽ không còn tồn tại nữa.
Dù sau đó người ở phân khu chính có tới đi nữa thì đó cũng là chuyện phía sau, còn tình hình hiện tại vẫn đang nằm trong bế tắc.
Giờ hắn chỉ mong hội trưởng không đến, bởi vì có đến có đến thì cũng chỉ là tới nộp mạng. Nhưng thực tại luôn biết cách trêu ngươi con người, sợ cái gì thì cái đó sẽ lập tức xảy ra.
Từ phía chân trời xa xa đột nhiên có mây đen ùn ùn kéo tới, sấm chớp vang trời. Tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã đuổi kịp và bao trùm toàn bộ tàu bay.
"Là kẻ nào muốn đạp lên danh dự và uy nghiêm của thương đoàn Aurora chúng ta? Ai cho ngươi tư cách nói ra lời ấy?" Từ giữa đám mây bão khổng lồ, một giọng nói ầm ầm vang lên tựa như sấm nổ, đinh tai nhức óc.
"Là hội trưởng!" Thanh niên tái mặt, run giọng lẩm bẩm.
"Đây chính là tư cách."
Celina đáp lại, không hề hét lớn hay rống lên, chỉ là hời hợt mở miệng thôi, ấy vậy mà âm thanh của cô lại không thua kém giọng nói kia chút nào, thậm chí còn có phần hơn, lấn át cả tiếng sấm.
Cùng với đó, không gian ngay trên tàu bay bị xé toạc một đường thật dài, như có một nhát kiếm khổng lồ vừa lia qua, cắt đôi cả bầu trời, cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ, cực kỳ chấn động thị lực.
Tiếng sấm ầm vang biến thành tiếng la thảm thiết. Sau đó, không có sau đó nữa, hội trưởng còn chưa kịp đặt chân lên tàu đã chết mất xác ở đâu đó rồi.
Trước cảnh tượng tráng lệ mà đáng sợ đó, trong lòng tên thanh niên và cả đám lính của thương đoàn Aurora ngoài tuyệt vọng ra thì chỉ có tuyệt vọng hơn nữa.
Rốt cuộc là bọn họ đã trêu phải ai thế này?
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thiếu nữ tóc trắng đã lắc mình biến đổi từ một cô gái trông mảnh mai yếu đuối thành quái thú với sức mạnh vô song, một lời không hợp liền lập tức ra tay giết chết, hung bạo vô cùng. Biến hóa lớn tới nghiêng trời lệch đất như vậy khiến cõi lòng đám người Aurora cảm thấy khó mà tin được, có chút không thực tế. Hội trưởng và phó hội trưởng cao quý mà thường ngày họ chỉ có thể ngước đầu nhìn lên như ngu đều không chịu nổi một đòn.
Làm sao mà cơ thể mảnh mai đó có thể chứa đựng được thứ sức mạnh khủng khiếp tới vậy kia chứ.
Từ trước tới nay chỉ có bọn họ khi dễ người khác, đã bao giờ bị người khác khi dễ thế này đâu. Tệ hơn nữa là dù bị khi dễ nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nếu không thì kết cục sẽ không khác hội trưởng và phó hội trưởng.
Tàu bay tuy lớn, nhưng cũng chỉ có mấy trăm mét, chuyện xảy ra ở đây chẳng mấy chốc đã lan ra khắp mọi ngóc ngách. Giờ thì ai cũng biết đang có hai kẻ phát điên muốn gây chiến với thương đoàn Aurora ngay trên chính chiếc tàu bay này, tệ hơn nữa là mấy tên điên kia còn mạnh tới vô lý, cả phó hội trưởng phân hội Minerva tới cũng không làm được gì. Ai ai cũng hoảng sợ, sợ rằng hai kẻ điên kia lên cơn phá hủy mất chiếc tàu bay này thì tất cả hành khách đều không hốt về được một rổ thịt. Nhưng càng hoảng sợ thì lại càng không dám làm gì, tất cả chỉ biết rúc về phòng cầu trời khẩn phật sao cho tai qua nạn khỏi. Song, tất cả chỉ đang lo hảo thôi, thực tế Celina không có ý phá hủy chiếc tàu bay này, mà dù có đi nữa thì Dunkel cũng sẽ không để cô làm vậy, cậu sẽ không kéo người không liên quan vào vấn đề cá nhân của mình.
Mấy phút trôi qua, đợi mãi mà không có thêm ai tới, cũng chẳng thấy thanh niên kia đi gọi người, Celina mới hóa giải thuật ngụy trang trên người, chầm chậm ngồi dậy khỏi ghế. Vốn dĩ việc sử dụng thuật ngụy trang chỉ là để tránh gây sự chú ý, nhưng lúc này đã là vô nghĩa. Tình hình bây giờ còn chưa đủ gây chú ý hay sao? còn ngụy trang làm gì nữa?
"Không ai tới nữa sao?"
Cô hỏi, nhưng không có tiếng trả lời, không ai có can đảm đáp lại.
Chậm chạp từng bước, Celina đi về hướng gã thanh niên giờ chỉ còn một tay.
"Uy nghiêm của các ngươi có bao nhiêu giá trị?"
Dừng lại trước mặt hắn chừng vài bước, cô hỏi.
Đối mặt trực tiếp với Celina ở khoảng cách gần tới vậy, mồ hôi to như hạt đậu rỉ ra đầy mặt gã thanh niên, hắn mấp máy môi, nhưng không thốt nổi nên lời. Nỗi sợ hãi lấn át lý trí, hắn chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, song hắn vẫn biết, có chạy cũng vô ích.
"Không trả lời được? Vậy để ta định giá nó giúp ngươi nhé."
Celina vừa nói vừa tiếp tục đi tới, khoảnh khắc mà cô bước ngang qua gã thanh niên, cũng chính là lúc cả người hắn nổ tung, hóa thành một màn sương máu.
"Không đáng một đồng." Cô nói.
Chứng kiến những người lãnh đạo của mình hết người này tới người khác lần lượt bỏ mạng, mà hung thủ lại đang đứng gần mình tới vậy, tinh thần của đám lính hộ vệ không thể nào chịu đựng lâu hơn nữa, đất cả chúng đều run lên lẩy bẩy, chân không còn sức, chỉ có thể miễn cưỡng tựa vào nhau để mà đứng.
Celina chỉ khẽ liếc qua một cái, cả bọn đã đổ rạp như chùm cây non trong bão. Thấy vậy Celina lập tức mất đi hứng thú, mấy tên lính lác này không đáng để tâm, cô thản nhiên bỏ đi như thể hết thảy mọi chuyện đều không liên quan tới mình, ung dung trở về phòng.
"Này, không lên boong hóng gió nữa à?"
Nhìn thấy cô đi ngược hướng với đường lên boong tàu, Dunkel lên tiếng hỏi.
"Mất hứng rồi, với lại tôi vừa cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, không bức bối như trước nữa."
Không gì dễ chịu hơn xả được sự bức bối của mình ra ngoài, Celina khoanh tay đáp lời.
"Thế ta đi một mình vậy."
Dunkel nói rồi, tiếp tục hướng lên boong tàu. Phiền có vẻ đã tạm thời được giải quyết, nhưng có đưa tới rắc rối lớn hơn hay không thì chưa biết, cậu vẫn muốn lên boong tàu để cho đầu óc thông thoáng chút.
"Những lúc thế này cậu phải đi cùng tôi chứ."
Thấy Dunkel vậy mà không trở về cùng mình, Celina cau mày, xoay người chạy theo cậu.
"Phải rồi, nếu các ngươi còn muốn chứng minh giá trị cho cái uy nghiêm rẻ rúng đó thì cứ việc gọi thêm người tới. Ta không phiền đâu, suốt đường từ đây tới Shina cũng khá rảnh rỗi, không có gì làm thì chán lắm."
Lúc đi ngang qua đám người của thương đoàn Aurora, Celina không quên bỏ lại một câu.