Chương 122: Mọc cánh cũng khó bay
Bức tường của Hải Môn đã hiện ra trước mắt, đoàn người nối nhau như bầy kiến chậm rãi vào thành. Từ xa, hai người còn có thể nhìn thấy mặt biển lấp lánh trải dài tới tận đường chân trời.
"Dunkel! Dunkel! Biển kìa, là biển kìa! Lần đầu tôi nhìn thấy nhiều nước như vậy ở bên ngoài đấy?"
Aoi không khỏi phấn khích bật cười thành tiếng, còn không ngừng đập vào lưng Dunkel, như thể việc cô không thèm nói chuyện với cậu suốt dọc đường khi nãy chưa từng xảy ra vậy.
Nếu là bình thường thì Dunkel có lẽ sẽ trêu cô một câu, nhưng hiện tại cậu không có tâm tư cho việc đó. Bởi vì cậu thấy được ác ý cuồn cuộn đang bốc lên như khói đen từ Hải Môn, lượng khí thế này không phải một hai người có thể làm được, dường như trốn sau bức tường đó là cả một đội quân vậy.
Thêm nữa, cậu còn nhận thấy một điều khác thường nữa, đoàn người thông hành chỉ có vào chứ không có ra. Cánh cửa thành to lớn phảng phất như đã trở thành một con quái vật khổng lồ nuốt chửng những ai ngu ngốc tiến vào.
"Cô muốn đi vào đó thật hả?"
Dunkel nhăn mặt hỏi, chưa gì cậu đã nghe mùi phiền phức nồng nặc toát ra từ sau tường thành rồi.
"Hả? Tất nhiên là muốn chứ! À này hay là chúng ta mua vé lên đường bằng tàu thủy đi, tôi muốn thử cảm giác lênh đênh trên sóng nước!"
Aoi hào hứng trả lời.
"Nếu được."
Giống như đang cằn nhằn, Dunkel đáp lại bằng hai từ cộc lốc.
Hai người nhanh chóng nhập hàng để làm thủ tục vào thành, nhưng bởi hàng người không ngắn nên dù có tận mười điểm kiểm tra riêng biệt thì khi tới lượt bọn họ, mặt trời đã lặn xuống biển, một nửa bầu trời đã bị màn đêm xanh đen dần thay thế.
Họ dắt theo xe ngựa đi đến một vị trí còn trống.
"Tên? Thân phận? Tới đây làm gì?"
Người kiểm soát quen tay quen việc cúi mặt vẫn cặm cụi viết, chỉ thốt lên một chữ.
"Sora Aoi, một y sĩ lang thang đang trên đường tích lũy kinh nghiệm, còn đây là Dunkel Ciel, vệ sĩ của tôi. Bên này là giấy tờ chứng minh."
Aoi vừa nói vừa đẩy giấy tờ mà cô đã chuẩn bị sẵn lên phía trước, đồng thời đưa tay tháo mặt nạ xuống.
"Dunkel Ciel? Tên kiểu này khá hiếm đấy, người ngoại quốc sao?"
Nghe thấy một cái tên hiếm thấy ở vùng này, kiểm soát viên có chút bất ngờ, tay cầm bút thoáng dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn, vừa đúng lúc bắt được khoảnh khắc Aoi gỡ mặt nạ xuống cầm trên tay.
Hắn nuốt nước bọt, dời mắt nhìn qua bên cạnh cô, quả nhiên trông thấy một thiếu niên tóc trắng đang khoanh tay cau có đứng ở một bên không nói gì, lập tức rùng mình một cái, nhưng rất nhanh đã khôi phục và quay trở lại làm việc một cách bình thường. Tuy là chuyển biến của hắn rất nhanh, nhưng còn chưa đủ để qua được mắt Dunkel, động tác đó khiến cậu hơi ngoài ý muốn, chẳng khác gì ánh mắt của một người bắt gặp tội phạm trên lệnh truy nã mà giả vờ không biết cả.
Chuyện đó theo lý là không thể chứ?
Dunkel có thể tự tin bảo rằng ngoài màu tóc ra thì mình hiện tại chẳng còn gì giống tên Tiếu Diện Quỷ kia cả, mà màu tóc trắng ở đây đâu có hiếm hoi tới vậy.
Hay là cả cái nhân dạng bây giờ của cậu cũng giống tên tội phạm truy nã nào khác nữa?
Có trùng hợp tới vậy không?
Về phía kiểm soát viên, tuy là cố tỏ ra bình tĩnh nhưng nội tâm hắn đã khuấy nên sống gió lật trời, thật sự không ngờ tên tội phạm đó dám dùng cửa chính để đi vào mà còn tới ngay chỗ hắn nữa. Mặc dù người tóc trắng kia có hơi khác với những gì hắn được biết, nhưng xét tới việc sẽ không có tên tội phạm ngu ngốc nào dùng dung mạo thật để làm như vậy thì khả năng cao là đang ngụy trang.
Cũng may là trước đó bọn họ đã nhận được tin tình báo rằng nếu không thể tìm thấy Tiếu Diện Quỷ đang trà trộn trong dòng người thì có thể thử tìm một thiếu nữ áo đen mang mặt nạ cáo, tỷ lệ Tiếu Diện Quỷ đi cùng cô ta là rất cao. Thông tin này được người Ngục Thú đưa tới và do chính thành chủ xác nhận truyền ra nên có thể tin tưởng được.
Với cả, cho dù có là nhầm lẫn thì thà giết nhầm vẫn còn hơn là bỏ sót.
Việc quan trọng bây giờ là phải tỏ ra bình tĩnh, dẫn những người này vào tròng.
"Thông tin đã kiểm chứng xong, nhưng chúng tôi vẫn cần phải kiểm tra xe hàng của các vị, xin mời đi theo lối này."
Không việc gì phải lo lắng, cứ làm theo kế hoạch là được. Sau khi trả giấy tờ về lại cho Aoi, hắn dang tay chỉ vào một lối đi bên cạnh, đủ rộng để cỗ xe của cô có thể đi lọt.
"Cảm ơn."
Vì những người khác cũng trải qua quá trình tương tự, Aoi dắt theo xe vào lối đi mà không tỏ vẻ nghi ngờ, Dunkel thì ung dung nối bước theo sao, chỉ là khi bước ngang qua kiểm soát viên, gương mặt cậu đột nhiên biến đổi, trở thành một điệu cười quỷ dị với mép môi kéo dài tới tận mang tai.
Kiểm soát viên trông thấy điều đó thì giật bắn cả người, nhưng vẫn cố nén không để mình làm ra hành động gì quá lố mà tỏ vẻ điềm nhiên như không có gì. Đợi hai người Dunkel và cỗ xe của họ khuất vào trong, kiểm soát viên mới vội vàng kích hoạt ma trận giấu bên dưới bàn làm việc, đồng thời ngay lập tức nói nhanh vào chú ấn truyền âm đặt trên bàn.
"Đã phát hiện Tiếu Diện Quỷ! Chắc chắn! Không lầm được!"
****
Dunkel khi nhìn thấy vẻ mặt dù hoảng sợ cực độ nhưng vẫn cố nén lại mà không hét lên của kiểm soát viên thì có thể chắc rằng hết thảy những chuyện mà cậu thấy nãy giờ là nhằm vào mình, chính xác hơn là nhằm vào Tiếu Diện Quỷ.
Bình thường khi thấy tội phạm truy nã trong khu vực hành chính thì phải truy hô lên rồi, đằng này còn cố tỏ vẻ bình tĩnh chỉ đường cho họ vào thành. Mười phần chắc chín là phía sau con đường này là thiên la địa võng nhằm vây bắt cậu.
Còn về việc bọn họ dựa vào đâu để đoán cậu là Tiếu Diện Quỷ thì tạm thời chưa rõ.
Dunkel bắt đầu cảm thấy Tiếu Diện Quỷ đã chết rồi vẫn gây phiền phức cho cậu được thì chết như vậy là còn nhẹ nhàng quá. Cũng may là vẫn còn giữ lại bằng chứng chứng minh mình không phải hắn, vào trong gặp người có chức quyền cao hơn rồi ném ra là được. Hy vọng người cầm quyền ở đây là kẻ biết phân biệt phải trái.
Không ngoài dự đoán của Dunkel, hai người còn chưa vào trong được quá ba mét, mặt sàn dưới chân họ đã phát ra ánh sáng chói loà, che khuất tầm nhìn. Khi ánh sáng tắt đi, nơi mà mà cậu và Aoi đang đứng không còn là con đường hầm nhỏ khi nãy nữa mà đã trở thành một quảng trường rộng lớn bị bao vây bởi hằng hà sa số binh sĩ vũ trang tới tận răng. Khỏi cần phải đoán, ma trận vừa nãy chắc chắn là ma trận dịch chuyển cự ly ngắn.
Tới cả loại ma trận này cũng mang ra được.
Xét theo tình hình thì chắc hẳn mỗi con đường nơi kiểm soát đều được thiết lập một ma trận như vậy, không thể không thừa nhận là đám người này chuẩn bị thật đầy đủ.
"Cái gì vậy?"
Aoi thì vẫn chưa hiểu rõ lắm chuyện gì vừa diễn ra, chỉ đi vào thành một cách bình thường thôi mà thoáng sau đã bị bao quanh bởi vạn ngàn binh mã rồi, cô vô thức lùi lại nấp sau lưng Dunkel.
"Khá khen cho ngươi! Tiếu Diện Quỷ! Thế mà dám đường đường chính chính tiến vào từ cổng thành."
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp hữu lực truyền tới. Binh mã tách thành hai bên, nhường lối cho Dan Godou bước tới.
"Đáng tiếc, lớp ngụy trang của ngươi đã bị bọn ta nhìn thấu rồi! Bó tay chịu trói, chuẩn bị đền tội đi!"
Hắn không hét, nhưng giọng nói thì lại vang khắp cả quảng trường, hẳn là đã dùng ma thuật hay chú ấn nào đó.
"Ngươi là người cầm quyền ở đây?"
Dunkel giơ tay chắn ngang trước Aoi, mở miệng hỏi Dan Godou.
"Đúng vậy!"
Hắn vỗ ngực đáp lại.
"Ta là thành chủ của Hải Môn, Dan Godou! Tuy tài hèn sức mọn nhưng vẫn muốn góp chút sức này vào công cuộc tiêu diệt tứ ác quỷ như ngươi!"
"Ta không phải Tiếu Diện Quỷ."
Dunkel lắc đầu.
"Ha ha! Tới nước này mà ngươi còn muốn phủ nhận sao? Cho rằng bọn ta là ngu ngốc hết..."
Dan Godou chế nhạo, nhưng lời còn chưa dứt thì Dunkel đã ném một vật gì đó thẳng vào mặt hắn.
"Thành chủ cẩn thận!"
Gã hầu cận nhảy lên chắn ngang trước mặt Dan Godou, muốn thay hắn đón đỡ đòn "tấn công" của Dunkel.
Chỉ là khi tiếp xúc với vật thể đó, hắn mới nhận ra đây chỉ là một cú ném rất bình thường, vô thức giữ vật thể - cánh tay của Tiếu Diện Quỷ lại theo bản năng.
"Tiếu Diện Quỷ đã bị ta giết rồi, đó chính là bằng chứng, không tin thì cứ kiểm tra."
Vẫn giữ tư thế bảo vệ Aoi, Dunkel quét mắt nhìn qua đoàn quân mã khí thế ngùn ngụt đang vây quanh mình. Kể cả khi cậu đã nói vậy, dường như bọn họ không có chút dao động nào.
Dễ hiểu thôi, kẻ ở giữa vòng vây có thể là tội phạm siêu nguy hiểm, một phút lơ là sẽ phải trả một cái giá rất đắc.
"Ngươi nghĩ nói như vậy thì bọn ta sẽ tin sao?"
Hiển nhiên, thành chủ cũng chẳng hề tin tưởng.
"Tốt thôi."
Dunkel thở dài, nắm lấy Aoi nhảy lên xe ngựa.
"Bọn ta sẽ ở đây không đi đâu cả, chờ các người xác nhận xong."
Những người này chỉ đang làm nghĩa vụ của họ, phiền phức thì phiền phức, song Dunkel không vô lý tới mức hở tý là động tới bạo lực. Trước tiên cứ thử nói chuyện cái đã, mất chút thời gian cũng không sao.
"Cái này..."
Dan Godou do dự.
Hắn lo rằng có thể Tiếu Diện Quỷ đang giở trò gì gì đó, nhưng cũng lo lời thiếu niên bên kia là thật, huống chi nếu thật sự Tiếu Diện Quỷ đã bị người đó giết thì sao?
Chuyện này có chút khó khăn.
"Thôi được. Ngươi mang nó đi bộ tình báo kiểm tra và xác nhận đi."
Hắn lấy cánh tay từ gã hầu cận, đưa cho một người lính gần đó và ra lệnh, đoạn quay sang nhìn trừng trừng Dunkel.
"Để ta xem ngươi có thể giở trò gì!"
Bất thình lình, một bóng đen cực tốc di chuyển từ xa tới, đoạt lấy cánh tay của Tiếu Diện Quỷ, rồi đứt khoát đánh nổ nó.
"Đại nhân? Đây là?"
Dan Godou trừng mắt kinh ngạc, tỏ vẻ không hiểu mà mở mồm hỏi gã trung niên râu ria của Ngục Thú vừa xuất hiện.
"Lằng nhằng rách việc! Cứ coi hắn là Tiếu Diện Quỷ rồi xử lý đi!"
Gã trầm giọng quát.
"Như vậy có hơi..."
Dan Godou tỏ vẻ bối rối.
"Để ta nhắc cho ngươi nhớ, tên này là kẻ thù của Ngục Thú. Hơn nữa nếu Tiếu Diện Quỷ đã chết dưới tay hắn thì ngươi sẽ chẳng nhận được lợi ích gì cả. Hiểu chưa?"
Lần này thì Dan Godou im lặng không nói.
Quả thật nếu Tiếu Diện Quỷ đã bị thiếu niên kia giết thì kế hoạch của hắn coi như đổ vỡ hết, hoàn toàn chẳng nhận được ích lợi gì. Nhưng nếu Tiếu Diện Quỷ chưa chết mà chỉ đang mê chống chế thì sao? Mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra như cũ.
Như vậy người kia có phải Tiếu Diện Quỷ hay không đã chẳng quan trọng nữa. Chỉ cần hắn chết thì kẻ được lợi lớn nhất vẫn là bản thân mình.
"Toàn quân nghe lệnh! Chuẩn bị tiêu trừ Tiếu Diện Quỷ!"
Dan Godou giơ tay lên cao, hét lớn.