CV 241: Con rối hoàng đế.

Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

CV 241: Con rối hoàng đế.

"Khi hoàng thượng đi ngang qua trấn Tương Nam thì đúng lúc lũ xuân xảy ra, vì vậy hoàng thượng vị kẹt ở trấn chờ lũ rút mới đi, hôm sau lại gặp phải sự cố dân chạy nạn xông lên thuyền, ngài phải trấn an họ bằng thức ăn cùng tiền bạc, hoàng thượng nói không được tổn thương dân chúng, lại không ngờ bạo dân quá kinh khủng, nhân lúc hỗn loạn liền đâm hoàng thượng một đao, đẩy ngài ấy vào trong nước. Lúc ấy đã có người lập tức nhảy vào trong nước, tìm nguyên một ngày cũng không thấy được hoàng thượng……"

"……" Thải Thải cắn chặt môi: "Bây giờ vẫn còn đang tìm……"

"Đang tìm, nhưng mà căn cứ theo lời các thị vệ, bọn họ không bảo vệ tốt hoàng thượng đã là không thể thoát tội rồi, nhưng nhất định phải vào cung báo cho hoàng hậu. Hoàng hậu nương nương, sợ rằng Đại Sở quốc sắp phải trải qua một cuộc đại biến, xin hoàng hậu nương nương đã chủ trì đại cục đi thôi. Đám bạo dân kia đã bị bắt lại!"

"Xác định đó là bạo dân sao?"

"Không sai đâu ạ……"

Thải Thải nhàn nhạt bảo: "Bây giờ ngươi trở về, tìm tiếp, cứ nửa ngày lại phái một người trở về bẩm báo."

"Dạ!"

Sở Cuồng sẽ không trở về nữa sao, tại sao Thải Thải không cảm giác được dù chỉ là một chút điềm báo, tại sao ngay cả một cơn ác mộng cũng không có, tại sao tại sao, bây giờ, nàng cứ đứng ngồi không yên như vậy.

**********Thải Thải bánh bao thịt*********

Ha ha ha ha ha ha, ha ha, thấy chưa, thấy chưa, đây là kết quả khi dám đối phó với người của Tô gia đấy, dù có là hoàng thượng thì sao chứ?

Mai quý phi kích động, phải không ngừng ‘nhẫn nhịn’ nụ cười nở trên khóe môi, lúc đầu nàng còn tưởng rằng có chút thương tâm, nhưng mà không nghĩ đến lại không thương tâm chút nào, hơn nữa lại có cảm giác được giải hận, những năm nay, nàng đều nhận ra thái độ của hoàng thượng đối với mình đều là hư tình giả ý, có chăng cũng là vì lợi ích của hắn mà thôi. Hừ, hắn hoàn toàn không nguyện ý cho nàng một chút xíu tình yêu. Vậy nên, bây giờ hắn đã phải trả một cái giá quá thê thảm.

"Quý phi nương nương, người xác định hoàng thượng đã gặp nạn sao?"

"Không sai, mặc dù hoàng hậu đã cố giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng ở trong cung muốn giấu giếm quả thực cũng rất khó khăn."

Trong lòng Mai quý phi hiểu rõ, có lẽ hoàng thượng cũng đã không về được nữa, bây giờ nàng ta muốn gạt, thì cứ cho gạt đi.

Quả nhiên buổi chiều Mai quý phi nhận được một phong thư từ Tô gia, trong thư chỉ viết, ‘chuyện đã làm xong’. Ha ha, Mai quý phi có cảm giác vui sướng như mới thoát khỏi từ vực sâu lên vậy.

"Người đâu, mời Yến vương phi vào cung gặp bản cung ngay."

Yến vương phi tay dắt một đứa trẻ, đứa trẻ này năm nay mới sáu tuổi, cũng đã được sắc phong là Tuấn vương.

"Giai quận vương hình như lại lớn thêm rồi nha."

"Đúng vậy ạ, bởi vì Giai quận vương có nương nương che chở, cho nên càng ngày lại càng nhanh lớn."

Mai quý phi cười một tiếng, cầm lấy một quả cây, nhét vào lòng bàn tay cậu bé: "Gọi mẹ nuôi nhé?"

Ai giờ Giai quận vương lắc đầu, trái cây không thèm, cũng không chịu kêu một tiến.

Mặc dù Mai quý phi có chút không vui, nhưng vẫn cười nói: "Mẹ nuôi nhất định sẽ đối xử với Giai nhi thật tốt."

Sau đó Yến vương phi lại dẫn tiểu quận vương đi thăm thái hậu.

Yến vương không phải do thái hậu sở sinh, nhưng Yến vương luôn là một hoàng tử bình thản và khiêm tốn, lúc trước cũng không gây chuyện gì bất lợi cho Sở Cuồng, huống chi Giai nhi lại vô cùng đáng yêu, nhìn thấy thái hậu sẽ gọi một tiếng: "Thái hậu nương nương……"

"Hình như Giai nhi lại lớn thêm nha."

"Đúng vậy ạ, thần thiếp còn lo nó lớn nhanh quá đấy."

"Hoàng hậu nương nương đến." Bình thường Trịnh công công đều không truyền lời, hôm nay lại cố ý hô một tiếng, sắc mặt Yến vương phi biến đổi, lập tức kéo lấy Giai nhi. Thải Thải mặc chính trang, đến đây thỉnh an thái hậu, nhưng sự thật là do nàng nghe nói có Yến vương phi dẫn theo con vào cung cho nên đến mà thôi. Yến vương phi thỉnh an nàng, mỉm cười nói: "Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương." Thải Thải khẽ gật đầu, nhìn thấy Giai nhi, trong lòng liền hiểu ra, nếu bây giờ Sở Cuồng gặp bất trắc gì, hắn lại không có thái tử, cũng chưa có chọn ai, vì vậy có lẽ khó thoát khỏi một cuộc hỗn loạn. Thải Thải nhẹ thở một hơi, tự nhiên nàng hiểu được, không có trượng phu, hoàng hậu không là gì, không có con trai, hoàng hậu lại càng không phải là gì cả, nhưng những việc như vậy đối với nàng cũng không quan trọng……

Haiz, nếu Sở Cuồng không còn, nàng làm hoàng hậu còn ý nghĩa gì nữa, ở lại trong hoàng cung có ý nghĩa gì đây?

Thải Thải mờ mịt đứng đó, không thể nhìn rõ tương lai phía trước.

"Hoàng hậu, sao lại ngẩn người như vậy?"

"Con nhớ ra, còn một vài việc chưa xử lý thôi ạ." Nói xong, nàng liền vội vàng cáo lui, đi ra ngoài, vừa vào tẩm cung liền lệ rơi đầy mặt.

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

"Hoàng thượng thật sự đã chết rồi, ngay cả thi thể cũng không tìm được, lúc đó nước quá lớn." Các vương gia tập họp lại, bí mật thương nghị với nhau: "Mọi người đều biết, nếu như hoàng thượng đột nhiên băng hà, hoàng hậu lại phong tỏa tin tức như vậy cũng là đương nhiên."

"Ha ha ga, thật sự là người tính không bằng trời tính."

"Ha ha, chẳng lẽ Sở vương cho rằng, thật sự là trời tính sao?" Trịnh vương hỏi.

"Ngươi có ý gì?"

"Chuyện này, phải để Yến vương nói ra mới được."

Yến vương ngồi trong một góc âm u, thủy chung không lên tiếng, nghe thấy tiếng Trịnh vương nói chuyện, liền sửng sốt.

Trịnh vương cười nói: "Giả ngu đấy."

"Ngươi có ý gì, bản vương nghe một chút cũng không hiểu."

"Ha ha ha ha ha, ta nghe nói, hôm nay khi tin tức hoàng thượng gặp chuyện không may truyền phong thanh ra ngoài, vương phi của ngươi đã tiến cung ngay tắp lự."

"…… Đây chỉ là tình cờ mà thôi."

"Yến vương, hôm nay bọn ta tập trung mọi người lại, cũng chính là chuẩn bị thương nghị với ngươi, nếu như hoàng thượng băng hà, ngôi vị hoàng đế, nên làm như thế nào mới phải."

"Ta lại nghĩ khác." Yến vương nói: "Các vị vương huynh vương đệ, đều không phải là người tầm thường, cho nên có lẽ mọi người ai cũng không phục ai, cho nên theo ta, không bằng, chúng ta tìm một đứa trẻ làm hoàng đế, đến lúc đó, mọi người đều là nhiếp chính vương, đứng ở sau lưng, phân chia đất đai Đại Sở, đến lúc đó, dù chỉ là phiên vương, cũng đã tiêu dao vui vẻ lắm rồi."

"Đứa trẻ mà ngươi nói, không phải là Giai quận vương chứ?"

"Giai quận vương năm nay mới sáu tuổi, cái gì nó cũng không biết, mặc dù ta là cha ruột nó, nhưng mọi người đều biết, ta trời sinh ** bình thản."

"Cho nên nói, con trai ta làm hoàng đế, tất cả mọi người đều nhận được lợi ích."

Thật ra mọi người đều cũng nghĩ như vậy.

Cho nên nhanh chóng đạt thành hiệp nghị.

Hơn nữa Yến vương đã lung lạc quan viên thuế vụ ở Tô Châu, trong hậu cung lại không còn có Mai quý phi, Giai quận vương đã là con nuôi của Mai quý phi, cho nên, có thể danh chính ngôn thuận lên ngôi rồi.

"Bây giờ, chúng ta nên viết một phong thư liên danh, một khi đã xác định được sống chết của hoàng thượng, liền lập tức hành động, đem Giai quận vương đẩy lên ngôi vị hoàng đế."

-oOo-