Chương 4: Hỏa Luân Thành(2)

Hỏa Thần Liệt Viêm Bạo

Chương 4: Hỏa Luân Thành(2)

Cả quá trình thời gian đi đường vừa tới thành nạp tí năng lượng thì bị lão gia hỏa thân hình to lớn dọa cho phải chạy vắt cả chân lên đầu, bây giờ lại còn bị Vực khách điếm chơi cho một vố. Gương mặt vốn thuộc của thiếu niên "em vừa 18" thì nay khuôn mặt đó đã trở thành "Khuôn mặt đáng thương" nhìn qua già thêm 30 tuổi. Mặt buồn tới xệ cả xuống tạo ra các nếp nhăn cùng gương mặt thảm thương. Dọn dẹp suốt cả 2 canh giờ căn phòng đầy bụi nay đã bắt đầu trở nên sạch sẽ. Tiểu Kỳ lê lếch tấm thân tàn tạ đi tìm nơi để tắm. Thanh tẩy bụi bẩn cũng xem như thư giãn sao quá trình căn thẳng mệt mõi vừa rồi. Đi đến nơi để tắm hắn nhìn thấy đây là một khu tắm chung chia làm 2 phần, bên trái là cho nữ giới, bên phải là cho nam giới. Nhìn theo những đường vân đinh đóng tạo nên những hàng. Mà mỗi hàng cách nhau khoảng 2 thước. Có thể thấy đây cơ bản là phòng tắm riêng nhưng nằm trong chung một phòng mà thôi.
Bước chân nhanh lẹ hắn đi vào bên trong. Đi tới phòng cuối cùng. Bước vào trong hắn đóng cữa. Nhìn 1 thoáng trong này có một cái bồn thật lớn bằng gỗ cho dù 2 người nằm củng lọt. Thoát y, xong nhảy "tủm" vào trong bồn gỗ. Lập tức nước trong bồn gỗ truyền đến cho Tiểu Kỳ một cảm giác thoải mái vô cùng, nước trong bồn rất kỳ lạ. Nói nóng củng không phải mà nói lạnh củng không đúng. Dòng nước này cứ như là những sợi dây mềm mại quấn quang thân thể Tiểu Kỳ mà lúc nóng nóng lúc lại cảm giác thật mát mẻ làm cho Tiểu Kỳ thật sự rất thoải mái. Hắn ngủ thiếp đi trong bồn gỗ phút chốc. Tức thì lúc này có âm thanh truyền tới bên tai làm Tiểu Kỳ bừng tỉnh.
-"Đại ca, tên tiểu tử lúc sáng kia sữ dụng là thân pháp loại gì mà sao đệ chưa từng thấy qua" đó không phải âm thanh của phòng cạnh Tiểu Kỳ mà là phòng kề nữa.
-"Ta củng không biết, lúc đó ta củng không để ý. Mà nếu gặp lại cứ cho tên tiểu tử đó 1 kích chí mạng là được không cần tìm hiểu." cạnh phòng Tiểu Kỳ 1 âm thanh uy thế mạnh mẽ quen thuộc từng bắt hắn phải trốn chui trong con hẻm truyền tới. Tiểu Kỳ lúc mày giật bắn thân thể như bị điện giật. Thầm nghĩ "Xui xẻo. Thật sự quá xui xẻo" chân lẳng lặng bước khỏi bồn tắm len lén lấy chiếc khăn quấn ngang hong mình đi ra khỏi khu tắm. Lúc đang quay lưng nhìn lại phía trong nhà tắm quay lại lại đụng trúng cái gì đó. Một thân ảnh nhỏ nhắn ngã xuống, theo bản năng thân ảnh ngã xuống mún tìm một cái gì đó để níu mình không ngã. Lúc này bàn tay nhỏ bé ấy đưa từ ngực ngay tức khắc tới bụng lại tiếp tục tới hông cúi cùng chộp trúng cái khăn đang quấn quanh thân dưới Tiểu Kỳ. Cùng lực ngã bàn tay nhỏ bé ấy kéo theo cả chiếc khăn. Tiểu Kỳ củng bị động vì vừa muốn đỡ người ngã nên làm sao có thể phản ứng kịp tình huống đó. Nhưng vẫn là phản xạ tốc độ bàn thờ định rút tay giữ lại chiếc khăn thì thân ảnh nhỏ nhắn kia đã ngã ngồi trước hạ bộ của Tiểu Kỳ. Gương mặt đỏ ửng chính là Yên Vũ lúc trước. Lúc này Tiểu Kỳ cảm giác như kiểu " thôi bỏ mẹ rồi" tức thì dùng bộ pháp do gia gia chỉ dạy tẩu thoát. Lóe cái thân ảnh biến mất. Cùng lúc này Yên Vũ ngồi ở dưới đất củng bắt đầu ý hét lớn.
-"Gia gia!!!huhu gia gia"
Tại lúc tiếng âm vang lên thì "ầm" "ầm" vách ngăn phòng tắm đã thủng 2 lỗ to tướng 2 thân ảnh trước sau bước ra từ lỗ hỏng kia vội vã đi tới cạnh nàng.
-"Yên Vũ, có chuyện gì?" thân ảnh phía sau nói.
Yên Vũ nước mắt đã đầy gương mặt nhỏ nhắn 2 mắt đỏ hoe ngước lên nhìn 2 người phút chốc tầm vài lần hô hấp ngắn ngủi lại quay lại gục mặt xuống đất khóc càng to hơn.
-"Thật ra có chuyện gì? Ngươi mau nói, gia gia sẽ giải quyết cho ngươi" thân ảnh phía sau đã vọt nhanh chớp nhoáng tới bên nàng mà hỏi. Lúc này mới thấy rõ đây là một lão giả so với gia gia của Yên Vũ nhìn nhỏ tuổi hơn một tí, mặt hơi dài. Lùn hơn so với gia gia của Yên Vũ, thân hình gầy gò đến nổi nếu nói "trơ xương" thì củng không quá. 2 tay nắm lấy bả vai Yên Vũ dìu nàng đứng lên. Lúc này từ phía sau thân ảnh to lớn đã lao tới bên cạnh. Vẻ mặt có chút giận dữ nhìn xung quanh rồi quay sang lão nhân ốm hỏi.
-"Lôi Ảnh, có chuyện gì?"
-"Đại ca, đệ củng không rõ." Lôi Ảnh vội đáp với gia gia của Yên Vũ.
Lúc này vội nhìn sang Yên Vũ đang khóc nức nở. Nàng nhìn lên thì thấy gia gia đang nhìn vội chạy lại ôm thật mạnh vào cơ thể to lớn kia. Khóc càng thêm phần to lớn. Vội vàng lấy tay xoa đầu nàng thấp giọng nói.
-"rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì?" mau nói cho ta nghe.
Nghe được thanh âm bên tai nàng trì truệ 1 tí ngước lên nhìn rồi lại gục xuống khóc tiếp, càng ngày càng lớn. Cuối cùng nàng nói với thanh âm chang chứa nước mắt.
-"Gia gia người phải giúp con bắt được tên khốn đó. Hắn…hắn" nói tới đây bỗng dưng nghẹn lại.
-"Gia gia chỉ cần hứa giúp con là được" nàng bỗng đổi câu làm cả 2 lão già đang chuẩn bị nghe nguyên nhân phải hụt hơi.
-"được rồi, ngươi nói đi ngươi mún bắt ai?" Lôi Ảnh lão giả trầm giọng nói.
Lúc này bỗng Yên ngừng khóc. Vẻ mặt sững sờ phút chốc. Đang trong quá trình kết thúc tiếng khóc cứ như thác nước cao đùn đùn nước mắt trào ra. Nàng khóc vì trời ạ, cả tên mình muốn bắt mặt mũi ra sao bản thân củng không biết. Vì khóc quá lớn mà kẻ thật sự gây cho Yên Vũ khóc là ai củng không biết nên cuối cùng 2 người đành đem Yên Vũ về phòng của mình. Căn phòng đích thị là phòng dưới vủa phòng Tiểu Kỳ. Mà Tiểu Kỳ củng chả biết. Khi hắn chạy về phòng để dọn dẹp đồ đạc định rời đi thì 1 tia ý nghĩ xẹt qua trong đầu "vài ngày nữa là tới hẹn với gia gia rồi. đi khỏi đây thì gia gia làm sao tìm được mình đây" hắn suy nghĩ khá lâu rồi quyết định ỡ lại tiếp tục chờ.
Ném hành trang lên giường hắn ngồi trên chiếc bàn rót 1 chút nước trà vào chung mà hớp từng hớp cực nhỏ. Điều kỳ quái ở khách điếm này không chỉ có nước trong bồn tắm mà còn có cả nước trà. Độ nóng của nước trà là hoàn toàn 1 mức từ khi mới bước vào căn phòng thì không có trà nhưng Tiểu Kỳ trong thời gian 2 canh giờ dọn dẹp tổng cộng 2 canh giờ uống hết 4 bình trà cho dù là để bình trà thời gian cả canh giờ trong bình chỉ còn nửa chung nước thì nó vẫn có cùng 1 nhiệt độ rất vừa uống, lúc đó hắn mới hiểu nơi này thực chất có thể không phải khách điếm mà là treo đầu dê bán thịt chó nhưng hắn củng không muốn tìm hiểu kỹ càng mà thầm than thôi ráng xong việc cần làm rồi đi. Tiểu Kỳ vừa uống trà vừa suy nghĩ "chắc bọn người kia chỉ ở lại vài hôm thôi" nghĩ một hồi lại trở lại chiếc giường nằm xuống ngủ.
Tiểu Kỳ ngủ thẳng 1 giấc từ chiều tới hôm sau mới tỉnh dậy. Bụng đói cồn cào định lao thẳng xuống quầy tính mà gọi đồ ăn thì sựng lại. Tay lấy cái áo bịt ngang mặt đi xuống. Điệu bộ giống như kẻ trộm. Đi xuống quầy hắn gọi món xong không ăn tại tầng 1 mà đem lên phòng ngồi ăn. Cứ như vậy lén lén lút lút suốt mấy ngày trời cứ như ăn trộm.