Truyện ngắn.
Tớ hỏi cậu có biết câu chuyện về hoa quỳnh và ánh nắng không, cậu tròn mắt nhìn tớ rồi mỉm cười lắc đầu. Tớ nhìn cậu mỉm cười theo và quay hẳn người xuống đối diện với cậu. Tớ hỏi thế cậu có biết loài hoa tên là "Bleeding Heart" không, cậu cũng lắc đầu. Cậu học giỏi thật, biết nhiều thật, nhưng chỉ thua tớ về kiến thức hoa thôi.
Tớ định bắt đầu câu chuyện đó, mới nói được, "Bleeding Heart" chính là hoa Huyết tâm, Trái tim gỉ máu, thì bên cửa có giọng nói í ới tên cậu. Cậu lập tức quay sang, mỉm cười với người đó, rồi hẹn tớ khi khác, vội chạy vụt đi. Tớ chỉ mỉm cười nhạt nhẽo qua quýt, vì tớ biết rất rõ, cậu sẽ không nhìn tớ, nhưng tớ vẫn cười.
Câu chuyện về hoa Huyết tâm, rất buồn; từ đó mà tớ tự nghĩ ra câu chuyện về loài hoa quỳnh đấy chứ! Dù sao, tớ cũng là một tay viết mới nổi, tớ cũng có những tưởng tượng phong phú về những cốt truyện mà.
***
Hoa quỳnh chỉ nở về đêm, nhưng có một cô gái lại yêu loài hoa đó, ngày nào cũng chăm sóc nó, cuối cùng mang tặng chàng trai mình yêu thương một đóa hoa. Vì chỉ có thể gặp nhau ban ngày, mà hoa quỳnh lại chỉ nở một lần duy nhất trong năm, nàng đã dành cả trái tim chăm sóc cho nó, nhưng ban ngày hoa quỳnh không nở. Tức là tình cảm của cô gái cũng không được đáp trả.
Tớ cũng có một người bạn thân là con trai, là cậu đấy, chàng trai à. Chính tớ rất thích cậu, dù người mở lời là bạn thân lại chính là tớ, vì tớ sợ khi nói ra, cậu sẽ đi mất, là bạn còn hơn không được nhìn thấy cậu mỗi ngày.
Tớ hay viết về những chuyện tình tan vỡ, vì chẳng có ai cho tớ biết yêu thương là gì để viết cả. Những khi tớ đang ngồi trước máy tính "tạch tạch" những chữ buồn, kể cả khi tràn đầy cảm hứng, tin nhắn "tinh" của cậu hiện lên, tớ cũng bỏ bê câu chuyện đang dở. Tớ chẳng biết mình bị thế từ khi nào, chỉ biết từ rất lâu cậu đã là người quan trọng không thể thiếu.
Đi học, chúng ta không cùng đoạn đường, nhưng tớ hay rẽ chéo sang để may mắn được gặp cậu, dù tớ biết, cậu đã đi rồi. Thế mà nhiều khi, tớ vẫn gặp được cậu, và tim tớ nhói lên một nhịp khó thở...
Qua bao hè, cậu vẫn không đổi thay. Cậu vẫn ấm áp như ánh nắng của ngày thu ngọt ngào. Nhưng cậu mãi mãi vẫn chỉ là một người lạ. Hoa quỳnh chỉ biết ánh nắng khi nó đã tàn, nó không thể nhìn thấy ánh nắng được, và tớ cũng thế thôi. Tớ và cậu, mãi mãi không thể được, chẳng qua chỉ là hai đường thẳng song song mỉm cười đối diện, ngỡ như gần, nhưng lại không thể chạm vào được!
***
Tớ quen cậu dưới ánh nắng nhẹ cuối hè năm ấy. Chúng mình cùng đi cắm trại trên gò đồi mát mẻ. Cỏ trên đồi vẫn xanh, song lá muốn chuyển sang úa vàng. Cả lớp chúng ta cùng nhau ngồi quanh lửa trại, tớ ngay bên cạnh cậu. Cậu biết lúc đó tim tớ đập nhanh lắm không? Chẳng biết vì lửa nóng làm má tớ đỏ, hay vì cảm xúc đang dồn nén trong tim nữa. Đó là lần đầu tiên, đối diện trước người con trai lạ, tớ cảm thấy tim rung một cách rộn ràng.
Rồi chúng ta chung lớp. Tớ ngồi phía sau ghế cậu. Ngỡ như gần, lại vừa thấy xa. Chúng ta thật hợp nhau, chẳng bao lâu đã thành bạn thân. Song lúc cậu nói, chúng ta là bạn thân, sao tớ thấy tim mình nhói lên, một nhúm tia hụt hẫng dâng lên, rồi làm tớ hắt ra một tiếng thở dài. Hai từ "bạn thân" cậu nói đơn giản nhỉ? Với tớ thì không đâu. Lúc tớ nói chúng ta là bạn thân, tớ phải đấu tranh tư tưởng giữa trái tim và lí trí nhiều lắm đấy! Nhưng tớ không nói ra, vì tớ chẳng biết làm thế nào để nói và cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Người ta cùng cậu đi trên đường, còn tớ nhìn hai người nắm tay nhau.Tớ nhìn bóng cậu và người ta chảy dài trên con đường nhựa, còn bóng tớ thì lẻ loi dưới ánh chiều đỏ rực. Nhiều khi tớ tự hỏi tại sao lại có thể cười trừ được như vậy? Vì tớ vốn biết để trở thành bạn gái cậu thay vì bạn thân là một quãng trời xa xăm ư? Chắc hẳn là như vậy rồi.
***
Lại trở lại câu chuyện hoa quỳnh. Cậu chưa thể nghe tớ kể về câu chuyện viển vông có phần trẻ con ấy. Cứ khi nào tớ định kể, lại có một lí do nào đó cho nó ngừng lại. Giống như một tấm kính vô hình đẩy xa hai chúng ta, hoặc là nó nhắc cho tớ biết giới hạn của mình.
"Này, chiều nay đi chơi đi."
Tớ ngạc nhiên. Tớ không có nhiều bạn. Nói thẳng ra, từ nhỏ tớ hay rụt rè nên ngại nói chuyện với những người lạ. Lí do đó đơn giản, nhưng lại làm mọi người thấy tớ khó gần. Một mình, tớ ít khi cười. Nhưng khi có bạn, tớ có thể cười, có thể pha trò cho người ta cười rất vui vẻ. Cậu đã nói thế, tại sao người ta không chơi với tớ nhỉ?
"Tớ bao", cậu nói thế
"Nhà giàu nhỉ? Ở đâu vậy?", tớ châm chọc, mỉm cười. Nói vậy cho vui chứ thực tâm tớ chưa bao giờ muốn đả thương người khác, nhất là cậu.
"Ừm, đi nhé! Hai rưỡi chỗ cũ nhé!". Song cậu mỉm cười, nụ cười ấy tớ đã thấy nhiều, nhưng sao mỗi lần nhìn thấy, tớ lại thấy nó chỉ giống như lần đầu mới gặp, tim đều đập mạnh mẽ.
Có lẽ chưa ai nói với cậu, nụ cười của cậu, hoặc là cười mỉm, hoặc là nhe răng, đều giống ánh nắng. Lần đầu gặp cậu, tớ cũng bị nụ cười ấy làm cho choáng ngợp. Khi cậu mỉm cười, đôi mắt cậu sáng long lanh, và giống như ánh nắng trong mùa đông, nhẹ nhàng sưởi ấm trái tim người ta. Còn khi cậu cười sảng khoái, cậu để lộ chiếc răng khểnh rất duyên! Khi đó, nó lại giống như nắng hè rực rỡ, làm tan chảy trái tim con người ta.
***
Hoa quỳnh mãi mãi không thể nhìn thấy ánh nắng ấy, dù nó biết rằng ánh nắng ấy thực sự rất đẹp, nhưng nó không thể nào chiêm ngưỡng vẻ đẹp của ánh nắng ấy được. Cũng giống như cô chủ của nó, cô gái ấy nhìn thấy được cả vẻ đẹp thuần khiết của hoa quỳnh lẫn ánh sáng cô đọng của ánh nắng kia, nhưng không sao cho hai thứ đó tác hợp được. Hay nói cách khác, cô không thể cho chàng trai nhìn thấy được tình cảm của mình, hoặc cũng không biết làm sao để người ta biết.
Vì thế, nên khi nhìn thấy bông hồng trên tay chàng trai, cô mới biết được điều đó. Hoa quỳnh của cô rất đặc biệt, nó nở vào đêm tất cả các ngày trong năm và tỏa ra thứu ánh sáng lạ làm người ta cảm thấy bình yên.
Rồi đến phút cuối, chàng trai vẫn chọn bông hoa hồng – hiện thân của người con gái khác, mà không phải là bông hoa quỳnh. Cuối cùng, cô vẫn chỉ là một nhân vật phụ không có ấn tượng trong tiềm thức của người ta. Cuối cùng, dù có cố hết sức để chăm sóc cho bông hoa quỳnh, nó vẫn mãi không thể nhìn thấy ánh nắng – người mà nó thầm thương.
***
Tớ cũng vì nụ cười đấy mà đánh mất một nhịp tim rồi bây giờ cuốn vào không thể rời xa được. Đấy đâu phải lỗi tại tớ đúng không? Nhưng sao có thể đổ lỗi cho cậu được?
...
"Sắp đến chưa?"
...
Quán trà sữa này tớ rất thích. Mọi món trong này tớ đều đã thử hết. Có lúc cùng cậu, có lúc một mình. Nhưng chủ yếu là cùng cậu. Giờ tớ mới nhận ra, lúc đi cùng cậu, tớ cười nhiều hơn bình thường tớ hay cười. Bởi vì có cậu, nên tớ mới cười được chứ! Những lúc đó, ban đầu, tớ cũng cảm thấy không được tự nhiên được, song sau cùng, tớ lại mải chơi quên mất điều đó. Thế thôi mà chúng ta thành bạn thân.
Và lần nào cũng vậy, đến khi tớ về đến trước cổng nhà, cậu mỉm cười nói một câu, rất đơn giản: "Đây không phải là hẹn hò đâu đấy, bạn thân". Câu nói này chỉ lần đầu đã gây cho tớ nhiều tổn thương. Suy nghĩ rất nhiều, mới biết, thực tâm, cậu chỉ coi tớ như bạn thân, không hơn, không kém.
Dù nhiều khi tớ thấy câu này thật sự quá phũ với mình, nhưng sự thật chẳng bao giờ nhẹ nhàng cả. Tớ cũng có xu hướng nghĩ theo những hướng đi xuống về tình cảm. Chỉ vừa mới vui, suy nghĩ mông lung một chút lại thấy cậu rồi, nên tớ phải đè chặt tình cảm ấy. Chắc vì những điều này, nên sau cùng tớ lại thành một đứa có lá gan thỏ đế chăng?
Bây giờ sắp đến Valentine trắng, con gái ai cũng thích quà, nhất là từ người con trai mình thương. Nhưng đâu phải ai cũng được như mong muốn. Tớ thấy mình là một ví dụ điển hình đấy. Cậu lỡ thương người ta rồi, cậu muốn tặng cho người đó một món quà ý nghĩa để kỉ niệm một năm quen nhau. Và cậu hỏi ý kiến tớ. Thế mới nói, cuộc sống có những điều vòng vèo, chùng chình mà con người ta khó tránh khỏi.
Cuối cùng, tớ vẫn chỉ là bạn thân. Giống như hoa quỳnh và ánh nắng của người lạ. Dù sao, hạnh phúc không thể là sự ép buộc, cậu phải thật hạnh phúc nhé!
Tớ vẫn mỉm cười, dưới ánh nắng của cậu, mọi thứ thật yên bình. Người lạ vẫn là người lạ, người lạ chỉ mang đến ánh nắng, rồi người lạ lại phải rời đi, phải không?
***
Trong một khu vườn nọ, hoa quỳnh bung nở những cánh hoa tuyệt đẹp của nó, một vẻ đẹp thanh tao và thuần khiết. Nhưng ở đây, tất cả những gì nó thấy chỉ là những vì tinh tú lấp lánh trên màn trời tím đen. Ánh trăng mờ ảo sao có thể so sánh với ánh hào quang của ánh dương bất tận! Sao đến cuối cùng, hoa quỳnh vẫn không thể tận mắt nhìn thấy người nó yêu một cách đàng hoàng...
Hoa quỳnh ý à, nó tự trách vì thiên nhiên không ưu ái cho nó được nở dưới ánh mặt trời mà vẫn mang vẻ đẹp thanh tao. Nhưng biết làm thế nào chứ? Ánh mặt trời đó chẳng phải là người lạ nó chưa từng gặp mặt hay sao?
--Vàng Chanh--