Chương 1: Cô Bé Bán Vé

Hoàng Tử Và Lọ Lem

Chương 1: Cô Bé Bán Vé

"Ha hà hazz…"
Một cô gái nhỏ nhắn có vẻ gày gò,ăn mặc thì rách rưới mong manh đang loay hoay ngồi trên vỉa hè trước một cửa tiệm bánh. Đôi mắt nâu tròn xoe đượm buồn chứa vẻ mệt mỏi nhàn nhạt,hai bàn tay đang tím tái vì lạnh,trên đôi tay run rẩy đang cầm một chiếc bánh bao nóng hổi tỏa ra một làn sương khói mờ ảo. Dòng người vẫn đi đi lại lại như thể không nhìn thấy sự hiện hữu của cô bé vậy, ánh đèn chiều xuyên qua làn khói chiếu lên khuôn mặt non nớt của Băng Băng, cô bé cắn một miếng bánh bao thật to rồi vội vàng nuốt xuống gương mặt ánh lên hồng hào lộ ra vẻ thỏa mãn. Thần thái của cô bé thật đạm nhiên mặc cho dòng người hối hả vẫn thỏa mãn thưởng thức bữa tối của mình, Lý Băng Băng năm nay vừa bước sang tuổi 14 nhưng vóc dáng nhỏ bé, trông chẳng khác lắm so với một nhóc tỳ 10-11 tuổi, tuy vậy khuôn mặt cô bé lại rất tròn trĩnh đáng yêu, đôi mắt lúng liếng tỏa sáng như trăng đêm rằm, nếu có ai đã từng nhìn qua ánh mắt đó thì cả đời nay sợ rằng khó thể quên được.
"Haa a a…"
Thở ra một hơi dài cùng với làn khói trắng ra khỏi miệng Băng Băng thỏa mãn đứng lên, một chiếc xe hơi mang theo làn gió đìu hiu cùng với không khí hanh lạnh của tháng chạp ập vào mặt khiến cô bé luống cuống cúi xuống nhặt chiếc túi nhỏ nhắn bên cạnh lên. Tuy quần áo mặc hơi cũ kĩ nhưng chiếc túi nhỏ màu phớt hồng trông vô cùng mới, có vẻ cô bé rất trân trọng và bảo vệ nó thật tốt. Nhìn thoáng qua bên trong xẽ thấy một xấp vé số nhỏ, Băng Băng cầm lấy nó vừa nhìn trân trân vào vừa do dự liếc qua tấm biển quảng cáo phía đối diện. Bây giờ đã là 19h, con phố đã lên đèn ánh lên vẻ hào nhoáng của nó, dòng người đổ xô tấp nập xuống khiến con đường có vẻ chật trội và chen chúc, kẻ đi người lại tiếng mua bán cùng tiếng cười nói lanh lảnh vang lên toát ra mùi hỗn loạn, bây giờ là thời gian cao điểm trong ngày, nếu tiếp tục đi tiếp thì có khi bán được hết chỗ vé số mất, có nên ở lại bán tiếp không nhỉ? Nhưng còn tiểu Kỳ thì sao, con bé sốt cao từ hôm qua rồi, liệu mẹ hôm nay có về được sớm không?
"Huỵch!… Á…"
-Ranh con! Mắt mũi để đi đâu vậy hả?
Tiếng người đàn ông quát nạt đánh thức Băng Băng khỏi cơn suất thần, cô bé chỉ thấy một bên vai đau nhói, bên cạnh là một gã béo mặc áo khoác đen đang bước vội qua bỏ lại một câu dọa nạt hung tợn rồi bước nhanh mất hút, thần người ra một chút rồi Băng Băng đơn giản thu dọn lại đồ đạc sau đó cũng bước nhanh đi về phía khu nhà của mình.
-Hôm nay thật may mắn vì bán được gần hết tập vé,như vậy cũng không phải lo lắng mấy ngày tới rồi >..