CHƯƠNG 446: TÔI CHƯA ĂN NO SẼ GIẬN ĐẤY.

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

CHƯƠNG 446: TÔI CHƯA ĂN NO SẼ GIẬN ĐẤY.

Nghe được Thiệu Ba rõ ràng là muốn dùng mạng của những người ở đây uy hiếp ông, Thiệu Chí Hùng không thể nào bình tĩnh lại được nữa, ông tức giận quát:

- Thiệu Ba, rốt cuộc mày muốn thế nào?

- Thiệu Chí Hùng, chẳng phải ông coi trọng nhất quỹ từ thiện bảo bối của ông đó sao? Thiệt thòi cho tôi đã gọi ông là cha hơn hai mươi năm, lúc trước ông cũng chỉ lấy trong đó vài chục vạn, ông liền đưa tôi vào trại giam!

Thiệu Ba hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thiệu Chí Hùng.

- Tôi vào trại giam chỉ hy vọng ông cho tôi ít tiền để tôi ở trong đó sống khá hơn một chút, ông cũng không chịu, không nỡ mấy đồng tiền rách đó của ông, hôm nay ông không cần gì khác chỉ cần tiền trong quỹ từ thiện đó của ông, ông lập tức chuyển khoản cho tôi, chuyển toàn bộ số tiền có trong đó cho tôi!

Thiệu Ba hất tay lên, một thủ hạ trong số đó đã cầm ra một cái laptop đặt trên bàn, sau đó Thiệu Ba tiếp tục nói:

- Tôi cho ông thời gian năm phút, ông lập tức tiến hành chuyển khoản cho tôi, nếu không tôi sẽ giết sạch toàn bộ những người ở đây, chỉ còn lại một mình ông để cho ông sống nửa đời còn lại trong dày vò!

Tất cả những người có mặt nghe thấy tiếng hét điên cuồng của Thiệu Ba thì trong lòng luôn bất an, có một số người biết quan hệ giữa Thiệu Chí Hùng và Thiệu Ba, Thiệu Ba tuy cũng mang họ Thiệu nhưng vốn không phải là con đẻ của Thiệu Chí Hùng, chỉ là con nuôi của ông mà thôi. Lúc đầu vì sơ ý đã dẫn đến việc Lưu Tiểu Vân bị sảy thai, sau đó không thể nào sinh con được nữa, vì thế Thiệu Chí Hùng đã nhận nuôi dưỡng đứa trẻ này, đứa trẻ này chính là Thiệu Ba, chỉ là không ngờ rằng giờ hai người bọn họ lại trở nên bộ dạng thế này.

Điều này cũng khiến không ít người bùi ngùi, người tốt thật sự lại không được báo phúc, Thiệu Chí Hùng đã làm nhiều việc tốt như vậy mà bản thân ông lại phải nhận thảm kịch này.

Đúng vào lúc này có giọng nói êm tai vọng vào tai những người trong đó:

- Tiểu tử thối, cậu nói muốn giết sạch những người ở đây có phải là cũng muốn giết luôn cả chúng tôi?

- Hình như là ý đó.

Một người khác tiếp lời.

- Vậy chúng ta có nên giết hắn trước không?

Một giọng nói êm tai lại hỏi tiếp.

- Chị Mộng, chẳng phải chị muốn ăn sao? Ăn trước đi hẳn nói, mặc kệ hắn đi.

Một gióng khác đáp.

- Cũng đúng, ây, tiểu tử thối, cậu cũng ăn cái này đi, bánh điểm tâm này không biết làm thế nào mà ngon đến thế.

Vẫn là cái giọng nói êm tai đó.

Đoạn đối thoại này trong nhất thời đã thu hút được toàn bộ sự chú ý của mọi người bao gồm cả Thiệu Chí Hùng và Thiệu Ba, còn những người đến tham dự buổi yến tiệc từ thiện lúc này hiện rõ sự khiếp sợ, trước mặt là một khoảng trống, thực ra cũng không hoàn toàn trống trơn, lúc này đang có hai người ngồi ở bàn bên cạnh vừa ăn điểm tâm vừa uống rượu vang.

Còn hai người này, một trong số đó chính là người lúc nãy công nhiên ôm một trái một phải hai đại mỹ nữ Giang Hải – Hạ Thiên, một người còn lại lại là một tiên nữ váy trắng có dung mạo khí chất thậm chí có thể vượt qua cả Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh, đương nhiên đại đa số những người ở đây không quen biết vị tiên nữ này, chỉ có số ít biết được vị tiên nữ này tên là Liễu Mộng.

- Hai người các ngươi chán sống rồi phải không?

Thiệu Ba giận dữ, sau đó quát với tên đồng bọn đang cầm khẩu súng tự động:

- Mày làm ăn cái gì thế hả? Ngay cả người cũng không quản được!

Còn tên đồng bọn đó lại không có chút phản ứng nào cả, cầm nguyên súng nhưng vẫn đứng đó không nói gì, cũng không có chút động tác gì cả.

- Tiểu lục, mày có nghe không đó? Mày đang nằm mơ hả?

Thiệu Ba bắt đầu chửi.

- Tiểu tử thối, người đó thật ngu, người ta đã không thể nói được rồi mà hắn vẫn cứ nói chuyện mãi, thật là quá ngu!

Giọng nói êm dịu đó của Liễu Mộng lại vang lên.

Thiệu Ba đột nhiên quay đầu qua căm tức nhìn Liễu Mộng:

- Mày nói cái gì?

- Tiểu tử thối, tên ngu ngốc này chửi chị, chị muốn đánh hắn!

Liễu Mộng lập tức trở nên không vui.

- Chị Mộng, vậy chị đánh đi!

Hạ Thiên buột miệng nói.

- Nhưng chị vẫn chưa ăn no.

Liễu Mộng lầm bầm một tiếng.

- Hay để đợi lát nữa hẳn đánh.

Đám người đáng thương đó nghe được đoạn đối thoại này, chỉ cảm thấy thế giới này thật sự là quá loạn rồi, đầu óc hai người kia nhìn thế nào cũng thấy không bình thường, Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh sao có thể tìm một người đàn ông có đầu óc không bình thường như vậy được chứ? Điều càng đáng tiếc hơn là một tiên nữ xinh đẹp như thế nào mà sao não cũng không bình thường, thật sự là quá đáng tiếc!

Ngoài việc thấy đáng tiếc ra bọn họ càng lo lắng hơn, hai người này đầu óc có vấn đề còn chưa tính, nhưng bọn họ cũng đừng có hại người khác chứ, cái này nếu như đã chọc giận bọn cướp thì chúng nổ súng quét sạch, vậy bọn họ chẳng phải đều chết chồng chất lên nhau hết sao?

Thiệu Ba quả nhiên đã bị chọc giận, hắn cầm súng xông tới hai người đó đồng thời tức giận chửi:

- Chúng mày muốn chết có phải không? Ông tán thành cho... A...

Thiệu Ba còn chưa dứt lời liền đột nhiên ra hét lên một tiếng thảm thiết, đợi đến lúc mọi người kịp phản ứng lại thì Thiệu Ba đã té ngã trên mặt đất, còn tiên nữ váy trắng tiên đó thì không ngừng dùng chân đạp lên người Thiệu Ba, vừa đạp vừa chửi:

- Cái đồ đại ngu ngốc ngươi, ta đã nói là muốn ăn no bụng trước rồi hẳn đánh ngươi, ngươi thà sống thà chết đưa mạng đến cho ta đánh, ngươi có biết ngươi phiền phức lắm không hả, ngươi có biết là ta còn chưa ăn no thì sẽ rất giận dữ không hả?...

Tên Thiệu Ba đó đương nhiên là không biết rồi, nếu như hắn biết thì hắn cũng sẽ không tìm Liễu Mộng để chuốc lấy phiền toái, mà lúc này hắn ngoại trừ kêu gào thảm thiết ra, cũng chỉ có thể đứt quãng mà rống lên quát thủ hạ:

- Chúng mày... A... Còn chờ cái gì nữa... Á... Mau... nổ súng...

Đáng tiếc, bất luận hắn có gào thét thảm thiết đi chăng nữa cũng chẳng có ai nổ súng, nguyên nhân rất đơn giản, trong tay ba tên thủ hạ đó đều không có súng, lúc này những cây súng đó đều đang bày ngay trên bàn trước mặt Hạ Thiên, còn ba tên đó không chỉ đã mất súng mà giờ cũng đã té nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự rồi.

Đám người này vừa mới bước vào không lâu thì Hạ Thiên liền im hơi lặng tiếng giải quyết ổn thỏa cái tên đang cầm súng tự động đó rồi, làm cho hắn chỉ có thể giống như một cái tượng gỗ đứng ở đó, và lúc nãy khi Liễu Mộng đi đánh người, hắn cũng đồng thời ra tay giải quyết nhanh gọn hai tên đồng bọn còn lại, về phần Thiệu Ba hắn lại không làm gì cả mà để dành cho Liễu Mộng chơi.

Thiệu Ba rất muốn tự mình nổ súng, nhưng điều buồn bã nhất chính là súng của hắn đã bị người ta cướp đi từ lúc nào không hay biết, hiện giờ khẩu súng đó đang nằm trong tay Liễu Mộng.

- Tiểu tử thối, cậu qua đây!

Liễu Mộng cuối cùng cũng ngừng đạp đánh Thiệu Ba, vẫy vẫy tay với Hạ Thiên.

Hạ Thiên lách mình đến bên Liễu Mộng, mở miệng hỏi:

- Chị Mộng, sao vậy?

- Khẩu súng này nổ như thế nào?

Liễu Mộng bỉu môi.

- Cái tên đại ngu ngốc này muốn cầm súng bắn chị, giờ chị muốn nổ súng bắn hắn!

- A, chị Mộng, nào, tôi dạy cho chị, rất đơn giản, như thế này...

Hạ Thiên ở bên đó bắt đầu chỉ dạy cho Liễu Mộng cách nổ súng.

Ở bên cạnh sau một hồi sửng sốt Thiệu Chí Hùng rốt cục cũng hồi phục lại tinh thần, lúc này ông mới phát hiện ra mình đã thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, nhìn thấy Liễu Mộng muốn nổ súng bắn Thiệu Ba ông liền vội vàng bước tới định khuyên can:

- Vị tiểu thư này... - http://.com

- Đùng!

Tiếng súng ngăn cản lời Thiệu Chí Hùng còn muốn nói tiếp, kèm theo tiếng súng này chính là tiếng kêu thảm thiết của Thiệu Ba thê, trên đùi trúng hắn đã trúng đạn.

- Hay, thật là vui, thêm một phát nữa!

Liễu Mộng thật sự rất phấn khởi, sau đó đám người lại nghe thấy một tiếng đùng nữa vang lên, chân của Thiệu Ba đáng thương lại có thêm một cái lỗ nữa.