Chương 45: Kathmandu

Hiệp Sĩ Trong Marvel

Chương 45: Kathmandu

Châu Á có một dãy núi. Nó sở hữu những đỉnh núi cao nhất thế giới. Trong đó phải kể tới ngọn núi Everest mà ai cũng biết.

Dãy núi này tên là dãy Himalaya. Dãy Himalaya tồn tại từ rất lâu, từ thời tiền sử khi những con khủng lòng còn thống trị Trái Đất.

Bên cạnh dãy Himalaya có năm quốc gia. Lần này chúng ta sẽ nói tới một trong năm quốc gia đó. Đó chính là Nepal.

Là một trong những đất nước nằm cạnh dãy Himalaya, Nepal sở hữu lịch sử dài lâu tới lạ kỳ. Có thể nói, có thể truy tìm lịch sử của nó tới thế kỷ 30 trước công nguyên.
Tuy nhiên, lại có rất ít người biết về lịch sử thuở sơ khai của Nepal. Nó từng là một đất nước đóng kín. Người ta lần đầu biết đến nó là thông qua việc bán chăn mền.

Thủ đô của Nepal là Kathmandu. Là nơi tập trung chính trị, văn hoá, quân sự của Nepal, Kathmandu thời hiện đại sở hữu tới 1,5 triệu người. Tuy rằng cũng không phải một con số lớn, nhưng đối với đất nước "thưa người" như Nepal thì cũng khá nhiều rồi.

Đặt chân lên Kathmandu những năm 1976, Đinh Minh cảm thán về sự thưa thớt và nghèo khó của nơi này. So với New York, Kathmandu giống như là thời kỳ đồ đá.

"Đinh, thực sự ở đây có người có thể chữa khỏi cho em sao?" Jean tò mò hỏi. Cô bé thấy ngạc nhiên vì trên đời còn có một nơi nghèo như thế.

"Người đó đang ở một không gian khác. Nếu chúng ta may mắn, chúng ta có thể gặp ngài ấy." Đinh Minh cười nói.

Hắn quyết định cùng Jean lang thang ở nơi này một vài ngày. Bọn họ có thể tận tình tham quan cuộc sống ở đây. Trong khi đó, hắn sẽ cố gắng cảm ứng không gian dẫn tới Kamar Taj.

Bọn họ dành nửa ngày hiểu rõ các phong tục tập quán nơi đây, lại dành nửa ngày còn lại dạo quanh phố phường.

"Đinh, em đói." Jean xoa xoa cái bụng nhỏ nhắn, tố khổ với Đinh Minh, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng vì xấu hổ.

"Được rồi, chúng ta sẽ kiếm quán ăn." Đinh Minh cười, đi loanh quanh rồi tìm tới một quán mỳ: "Tới, Jean, hôm nay chúng ta sẽ ăn mỳ."

Bước vào quán mỳ, Đinh Minh lập tức nói: "Chủ quán, cho ba bát mỳ nước." Rất có phong phạm của đại hiệp. Người phiên dịch lập tức dịch lại giúp Đinh Minh.

"Có ngay, có ngay." Chủ quán liên tục gật đầu.

Một lúc sau, hai bát mỳ nước được bưng ra, khói bốc nghi ngút, mang theo mùi thơm đặc biệt.

"Oa thơm quá." Jean vui sướng kêu lên.

"Người anh em, làm phiền hỏi chủ quán xem có chanh không?" Đinh Minh quay đầu nói với người phiên dịch.

"Chanh? Thứ gì vậy?" Chủ quán nghi hoặc hỏi lại.

"Không có gì." Xem ra chanh còn chưa có mặt ở đây.

Ba mươi phút sau, nhóm ba người thoải mái no New ngồi cạnh bàn, rất vui vẻ vì ăn được bữa ăn ngon.

"Đinh, món mỳ này thật đặc biệt. Mùi vị thật mới lạ." Jean say mê nói.

"Jean, trên đời này còn nhiều món ăn ngon hơn nhiều. Nếu em muốn, một ngày nào đó ta sẽ dẫn em tới Việt Nam, nơi đó quả thực là vương quốc của món ăn." Đinh Minh cười nói.

"Thật sự? Anh nhất định phải dẫn em đi đấy." Jean vui vẻ nói.

"Đương nhiên, đương nhiên." Đinh Minh cười nói.

Bọn họ dành một tuần lễ kế tiếp để tham quan và tìm kiếm Kamar Taj, tuy nhiên lại không thể được manh mối gì. Nó như là một mê vụ như thế, chỉ mở ra khi người hữu duyên tiến đến.

Trong phim Dr Strange cũng là rất vất vả cũng chẳng tìm được Kamar Taj, chẳng qua có một bị pháp sư đi ngang qua, nghe thấy Dr Strange muốn tìm kiếm Kamar Taj mới dẫn vào mà thôi.

Đinh Minh ngẫm lại, mình tuy rằng có Phi lôi thần thuật là nhẫn thuật liên quan đến không gian, nhưng khả năng cảm ứng không gian của mình vẫn chưa tới hạn.

Hắn bắt đầu lật quyển thư lên, tìm kiếm nhẫn thuật. Bất chợt hắn thấy một nhẫn thuật có thể dò xét không gian. Tuy nhiên nó đang bị sương mù che kín. Bởi vì nó nằm kết nửa cuối của quyển thư. Phần này Đinh Minh chưa lật ra được.

Đinh Minh ngẫm lại, nếu mình học được nhẫn thuật này, hẳn là có thể cảm ứng được Kamar Taj, tuy nhiên vẫn chưa có cách nào xông vào không gian đó. Phi lôi thần thuật cũng cần phi tiêu của mình tới được không gian đó mới xong.

"Jean, xem ra chúng ta chưa thể đạt được gì. Ancient One không thể cảm ứng tới chúng ta, hoặc là ngài ấy căn bản là không muốn gặp." Đinh Minh buồn rầu nói với Jean.

"Không sao mà, Đinh, em đã rất vui rồi." Jean an ủi hắn.

Đinh Minh suy nghĩ một chút. Hắn xem qua bộ X men: Apocalypse, thấy Jean sau khi bộc lộ sức mạnh phượng hoàng cũng không có gì khác thường. Tuy nhiên, vì chưa xem những tập sau nên hắn không dám đoán chắc. Hắn sợ Jean lúc đó lại xảy ra cái gì thì gay to.

Hắn quyết định mình làm hết sức để Jean không cần ra tay trong trận chiến với Apocalypse. Như vậy, cô bé sẽ không cần đối mặt với hậu quả cho đến khi hắn tìm được Ancient One. Nhờ tri thức của Ancient One để khống chế sức mạnh trong người cô.

"Ừm, em vui là tốt rồi." Đinh Minh cười nói với Jean. Trên thực tế, hắn cũng không hy vọng nhiều lắm vào lần này có thể tìm được Ancient One. Dù sao muốn tìm Kamar Taj như mò kim đáy biển.

"Chúng ta cũng nên trở về rồi." Đinh Minh trầm ngâm nói.

Một ngày sau máy bay cất cánh từ Nepal, trở lại New York.

"Charles, thật đáng tiếc, chúng ta đã không thể tìm tới Ancient One." Đinh Minh cười khổ nói với Charles.

"Không sao, dù sao cũng trong dự kiến." Charles không đáng kể nói: "Vấn đề là Jean cũng đã có niềm vui của mình, phải không Jean?"

"Vâng ạ, em rất vui vì được đi chuyến này. Còn được thưởng thức nhiều món ngon nữa." Jean cười vui sướng nói.

"Được rồi, Jean, là lúc phải tạm biệt em, khi khác anh sẽ trở lại thăm em." Đinh Minh cười vuốt đầu nhỏ của Jean.

"Anh nhớ sớm trở lại nhé, em còn chờ anh dẫn em đi Việt Nam ăn các món ăn ở nơi đó." Jean vui sướng nói.

"Tất nhiên, tất nhiên." Đinh Minh cười nói: "Tạm biệt, khi khác gặp lại, Charles, Jean."

Nói xong, hắn biến mất ở trong phòng.

Khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở trên đảo Saint.

Đinh Minh đi tới phòng nghiên cứu của bà lão Mary, tiến vào, hỏi: "Mẹ, nghiên cứu thế nào rồi, có thể làm ra không?"

"Nhanh, sắp được rồi. Một tháng nữa là có thể thành." Bà lão Mary trả lời. Dù sao cũng đã qua gần mười năm, nghiên cứu cũng nên có kết thúc.

Trong phòng nghiên cứu còn có hơn mười nhân viên. Bọn họ phụ trách các hạng mục khác nhau. Phòng thí nghiệm có thể nói là khá rộng lớn và hiện đại.

Đinh Minh đi tới bên cạnh bàn để thân thể Asura. Đó là một thanh niên trông trẻ tuổi, khá đẹp trai. Mặc dù đã chết nhưng sinh cơ vẫn tỏa ra bừng bừng.

"Ta sẽ trả ngươi về vị trí cũ." Đinh Minh thầm nghĩ.

Hắn đi ra khỏi căn phòng, gọi điện thoại cho Carter:

"Carter, ta là Đinh đây. Ta nghĩ, ta cần tiếp cận Tesseract." Đinh Minh đã biết được Tesseract được tìm lại từ Howard.

Bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu mới có câu trả lời: "Đinh, ngươi có thể nói là vì gì không? Thứ này rất nguy hiểm."

"Carter, vậy chúng ta gặp mặt đi, dù sao điều ta muốn nói tiếp theo cũng rất đáng ngạc nhiên." Đinh Minh cười nói.

"Được rồi, ngươi có thể tới tổng bộ của Cục Chiến lược Phòng chống phá hoại và Hậu cần Quốc gia ở New York. Ta đang ở nơi đó." Carter nói.

"Được rồi." Đinh Minh đồng ý.

Ngay lập tức, Đinh Minh thuấn di trở về New York. Hắn đi tới nơi để xe, lấy xe, lái tới Cục Chiến lược Phòng chống phá hoại và Hậu cần Quốc gia.

Đinh Minh gặp Carter trong vòng làm việc của nàng. Carter hiện tại trông như đã bước vào trung niên. Đó là bởi vì sự cải trang của nàng. Nếu 55 tuổi rồi mà trông vẫn còn trẻ thì quá kinh thế hãi tục. Tuy nhiên, đến giờ nàng cũng không lấy chồng, có lẽ là bởi sự tin tưởng vào phán đoán của Đinh Minh.

"Carter, mục đích của ta chính là năng lượng bên trong Tesseract. Ta có thể di chuyển qua không gian khác. Nhưng việc đó là cần năng lượng." Đinh Minh nói với Carter.

"Di chuyển qua không gian khác? Đinh, ngươi không thể nói giỡn, thứ này rất nguy hiểm." Carter trợn tròn mắt kinh ngạc.

"Chính xác, Carter, không gian Trái Đất hiện tại cũng không phải duy nhất." Đinh Minh cười nói.

"Ngươi có thể chứng minh không?" Carter tò một hỏi.

"Ta cũng không có gì để chứng minh. Cũng như việc ta cần cô tin tưởng việc Steve, Bucky còn sống. Ta cũng cần cô tin tưởng việc này, vô điều kiện." Đinh Minh nói rất chân thành.

Carter trầm mặc một lúc rồi nhìn về phía Đinh Minh, cô nói: "Được, ta tin tưởng ngươi, Đinh. Cũng như tin tưởng một siêu cấp anh hùng."

Đinh Minh cười gật gù. Tiếp đó, hắn đi theo Carter. Bọn họ lái xe ra ngoại ô thành phố New York, tới một căn cứ được bố trí ở nơi khá vắng vẻ.

Tiến vào căn cứ, Carter nói: "Nơi này trông giữ rất nhiều vật phẩm ngoài hành tinh, những vật phẩm không biết xuất xứ từ đâu, không biết tác dụng. Chúng ta gọi chung chúng là 0-8-4."

Tiến sâu vào căn cứ, Đinh Minh chỉ thấy từng cánh, từng cánh cửa khổng lồ. Trong đó ắt hẳn là giam giữ rất nhiều vật phẩm kỳ diệu.

Tới cánh cửa cuối cùng, Carter đặt bang tay lên tấm bảng cạnh cánh cửa. Cánh cửa từ từ mở ra.

Tiến vào cánh cửa, Đinh Minh chỉ thấy một khối rubic nằm trên một cây cột thấp.

"Chúng ta vẫn chưa thể nghiên cứu ra điều gì từ khối rubic này. Vì lý do an toàn, chúng ta giữ nó tại đây." Carter nói.

"Cũng phải thôi, hiện tại cũng như xuất hiện nhà bác học nào thiên tài như Arnim Zola, căn bản là không thể nghiên cứu ra ứng dụng của nó." Đinh Minh thầm nghĩ.
Howard lợi dụng NZT đích xác là nghĩ ra được. Tuy nhiên hắn cũng không nói cho Cục Chiến lược Phòng chống phá hoại và Hậu cần Quốc gia vì hắn biết hắn không thể giữ được vật này. Nếu Cục gì gì đó sử dụng được vật này, liệu bọn họ có mua vũ khí của hắn nữa không? Quân đội có mua vũ khí của hắn nữa không?

Cho nên với Howard mà nói, vật này quả thực là tai nạn đối với những nhà buôn bán vũ khí như hắn.

"Được rồi." Đinh Minh cười nói, tay không cầm lấy khối rubic.