Chương 32: Đại ca Lã Tử Ngọc

Hiệp Khách Vương Phi

Chương 32: Đại ca Lã Tử Ngọc

Doanh Mai sau khi thu được chiến lợi phẩm, tâm tình rất tốt mà cùng Nam Cung Diệp trở về phủ. Đến Lạc Hà các, Nam Cung Diệp mới đỡ nàng ngồi xuống ghế, rót cho nàng một chén trà.

- Nàng muốn giết người đó ư?

Doanh Mai ngạc nhiên, hiển nhiên người hắn nói là nữ tử đi theo Đông Phương Hoài, khi đó sát khí của nàng lóe lên rất nhanh mà hắn cũng nhận ra. Cẩn mật như thế. Cũng may nàng và hắn không phải đối thủ.

- Không, có một người nợ ta, nhưng không phải nàng. Báo thù người đó, hiện giờ ta cũng lực bất tòng tâm.

Nam Cung Diệp nhìn nàng mà lòng thắt lại. Hắn sợ, rất sợ nàng sẽ bỏ lại hắn.

- Mai Nhi, hôm sau ta muốn dẫn nàng đi gặp một người.

- Được.

Doanh Mai chỉ cần biết hắn sẽ không hại nàng là được. Nam Cung Diệp thương tiếc vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, khuôn mặt hắn kề sát đến nỗi có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông nhỏ mịn. Doanh Mai thật là ghen tị a. Đôi tay chai sạn của nàng chạm lên gò má ấy. Doanh Mai không nỡ, rất không nỡ bỏ lại hắn.

- Vương gia, Hoa thế tử Bắc Yến cầu kiến.

Tiếng thị vệ vang lên cắt đứt giây phút ân ái hiếm hoi của hai người. Nam Cung Diệp đen mặt, Doanh Mai cười tủm tỉm, hắn đến thật là nhanh a.

- Mau mời vào tiền phòng đi.

- Vâng.

- Thất gia, buổi tối ngài muốn dẫn ta đi đâu?

- Đêm nay là lễ Xảo Đồng.

Doanh Mai nhướn mày hứng thú. Ở Đại Sở dân chúng tổ chức ngày lễ Xảo Đồng trước khi thu hoạch mùa màng với hi vọng vụ mùa bội thu. Doanh Mai dù ở Đại Sở mấy năm cũng chưa từng tham dự lễ Xảo Đồng đâu. Nam Cung Diệp cười cười:

- Ta cũng chưa từng tham gia.

Vừa nói chuyện, hai người vừa bước chân đến tiền thính.

Trong khi đó, sườn phòng Lạc Hà các, Thanh nhi đang tổng kết sổ sách mấy tháng nay. Kết quả không tệ lắm, thiên tài kinh doanh như nàng sao có thể lỗ được. Sắp đến đại thọ hoàng thượng, nàng cũng cần chuẩn bị y phục cho tiểu thư và cô gia. Bỗng, một bóng dáng từ ngoài cửa tiến vào, người này một thân bạch y, khí tràng trầm ổn, so với lần trước nàng gặp đã thay đổi rất nhiều, Hắc Ảnh.

- Hắc Ảnh, ngươi nên đổi tên thành Bạch Ảnh đi a. Bộ dáng ngươi bây giờ mới vừa mắt đó.

Hắc Ảnh xấu hổ cúi đầu:

- Kỳ thực vương phi cũng bảo đổi tên cho ta nhưng ta dùng quen tên này rồi, nhất thời không sửa được.

- Ngươi không muốn, tiểu thư sẽ không ép ngươi. Có chuyện gì sao?

- Thanh nhi cô nương, cô có thư.

Thanh nhi tiếp nhận thư, cũng không định xem ngay. Hắc Ảnh đứng một bên, lên tiếng:

- Cô nương không viết thư báo lại sao?

- Không cần, cảm tạ ngươi.

Hắc Ảnh cười ha ha:

- Không có gì, không có gì, ta đã quen làm người đưa thư rồi. Không có việc gì thì ta đi đây.

- Hắc Ảnh, mang ít trà về dùng đi.

- Tốt.

Cầm trong tay gói trà thơm mát, Hắc Ảnh bước chân ra khỏi Lạc Hà các, kỳ thực hắn là người thô kệch, đâu biết thưởng trà là gì chứ.

Tiền thính

Hoa Mạt Thư ngồi một bên thưởng thức trà. Trà hoa nhài hương thoang thoảng, vị đậm đà. Người ta nói trà Mộ Dung gia còn hơn trà cống phẩm quả thật không sai. Ngồi một lúc thì hắn trông thấy một đôi bích nhân tiến tới, nữ tử trong trẻo dịu dàng một bộ lục y thanh mát, nam tử ấm áp nhã nhặn, một thân bạch y phiêu dật. Hai người sóng vai nhau vô cùng xứng đôi, ý đẹp sánh trời đất.

- Nghe nói tình cảm Thất vương gia và vương phi rất tốt, nay nhìn thấy quả thật không sai.

- Hoa thế tử quá lời rồi, mời ngồi.

Doanh Mai lên tiếng. Vì người nào đó cắt ngang chuyện tốt của mỗ vương gia nào đó nên giờ hắn vẫn không vui.

- Hoa thế tử đường sá xa xôi tới đây, không biết đã quen chưa?

Một thân xanh nhạt, Hoa Mạt Thư rất ôn hòa nói:

- Cảm tạ vương phi quan tâm, không biết vương phi muốn gặp tại hạ là có gì chỉ giáo?

Doanh Mai cảm thấy bản thân mình dần dần thay đổi rồi, trước đây nàng ngay thẳng, sáng trong thế cơ mà. Nhất định là nàng bị tên đen tối Nam Cung Diệp ảnh hưởng xấu rồi. Vì vậy, để lấy lại phong độ, nàng không hỏi vòng vo nữa mà thẳng thắn:

- Không biết Lã công tử, Lã Tử Ngọc có tin tức gì chưa?

Hoa Mạt Thư sửng sốt, rồi nhanh chóng thu lại khí tràng ôn hòa, nheo mắt nguy hiểm:

- Không biết vương phi đây có quan hệ gì với Lã công tử?

A, trở mặt cũng thật nhanh, điểm này cũng rất giống đại ca nàng. Doanh Mai cười cười nhìn hắn, Hoa Mạt Thư không còn khách khí nữa, khí tràng tỏa ra ép về phía Doanh Mai. Nam Cung Diệp ngồi bên chống lại, ép trả khí tràng còn mạnh mẽ hơn. Ừm. Nam nhân của nàng mới tốt làm sao, mới lợi hại làm sao. Trong không khí giằng co đầy súng lửa ấy, Doanh Mai nhẹ nhàng lên tiếng:

- Ta là muội muội kết nghĩa của huynh ấy. Ngươi xem.

Doanh Mai lấy trong người ra một khối ngọc bội hình vuông, bên trên chạm khắc hoa mai nổi. Nam Cung Diệp nhận ra đây là ngọc bội hắn đã đưa cho nàng. Ngọc bội này lại có nhiều tác dụng đến thế? Còn được dùng để nhận thân nữa à?

- Vương phi quả thật có quen biết với Lã công tử.

Hoa Mạt Thư nhìn ngọc bội một lúc, trên người công tử cũng có một khối ngọc bội chất liệu như vậy, chỉ khác hoa văn mà thôi.

- Ta biết ngươi là thuộc hạ của đại ca. Đại ca biến mất, ngươi hẳn cũng tìm kiếm đi, có tra được gì hay không?

Hoa Mạt Thư có chút ngạc nhiên, vị vương phi này biết nhiều như vậy, thực sự là muội muội của công tử? Lại nhìn đến ánh mắt quan tâm không che dấu của nàng, Hoa thế tử lựa chọn tin tưởng.

- Không tra được gì, tại hạ đã lật tung Bắc Yến cũng không thấy dấu vết nào.

Doanh Mai ảo não.

- Vậy còn Lã thừa tướng thì sao?

Đúng vậy, đại ca của nàng chính là nhi tử của Lã thừa tướng Bắc Yến, Lã Tử Ngọc. Lã Tử Ngọc nổi danh khắp tứ quốc là Ngọc công tử ôn nhuận nho nhã, điềm đạm hiền hòa, tài hoa trác tuyệt, tứ quốc không ai sánh bằng. Lại nghĩ đến Thất gia nhà mình, Doanh Mai chờ mong, một người nổi văn, một người nổi võ, nếu luận bàn với nhau không biết sẽ thế nào?

Hoa Mạt Thư lắc đầu:

- Lã thừa tướng cũng không tra được manh mối nào, thậm chí nguyên do công tử biến mất cũng không tra ra. Dù bị bắt cóc cũng nên xuất hiện rồi, hiện giờ cũng không thấy đâu.

Ngọc công tử nổi danh là người nho nhã không chút võ công, huynh ấy là người của triều đình, hiển nhiên ngoài nàng và Nhị tỷ ra, những người khác đều không biết võ công đại ca sâu không lường được, lại là các chủ Minh Nhất các lừng lẫy giang hồ. Doanh Mai biết rõ, không có khả năng huynh ấy bị người khác bắt đi, chỉ có thể giải thích là huynh ấy tự bỏ đi, là đi tìm Nhị tỷ ư? Muốn biết, vậy phải tìm lý do Nhị tỷ bỏ đi rồi.

- Ta biết rồi, ngươi tra cho ta một người. Nhị các chủ Minh Nhất các, Nguyệt Tuyết có từng đến Bắc Yến hay không?

- Được.

Vị vương phi này nhìn như ôn hòa nhưng khi đưa ra mệnh lệnh lại mạnh mẽ quyết đoán, ẩn ẩn có dáng dấp của công tử, những lời nói ra không cho phép người khác phản đối. Hoa Mạt Thư có thể xác định vị này thực sự là muội muội của công tử.

- Tiểu thư, không biết người có tin tức nào của công tử hay không?

- Ta có thể đảm bảo đại ca không phải bị bắt đi, chỉ là huynh ấy nghĩ không thông việc gì đó thôi, ngươi trở về làm yên lòng người Bắc Yến đi.

- Rõ.

- Việc này tạm thời như thế đã. Tối nay có lễ Xảo Đồng, ngươi có tham gia không?

- Thái tử và Tứ hoàng tử mời tất cả sứ giả cùng tham gia.

Hoa Mạt Thư nói xong nhìn nàng không rõ là ý vị gì.

- Tiểu thư nên cẩn thận thì hơn.

Doanh Mai ngoài ý muốn, đây là chấp nhận thân phận nàng à? Chưa kịp lên tiếng, bên tai đã nghe thấy giọng đầy vị chua của vị vương gia nào đó:

- Vương phi của bổn vương không đến lượt Hoa thế tử phải lo lắng.

Doanh Mai xấu hổ cười cười, một bên vỗ yên không để người nào đó phát hỏa, một bên lên tiếng:

- Ta thì sao được chứ? Lễ Xảo Đồng là để vui chơi cơ mà, ngươi cũng nên tận hứng tranh thủ tìm một nữ tử như ý đi.

Hoa Mạt Thư ngượng ngùng, lễ Xảo Đồng cũng không phải lễ Se Duyên a. Để tránh bị trêu trọc, hắn nhanh chóng cáo từ rời đi. Nhìn bóng dáng như chạy trối chết của hắn, Doanh Mai cười rất vui vẻ.

- Thất gia, giờ cũng nên nói cho ta đêm nay có trò hay gì chứ?

- Hử? Trước hết nàng không nên giải thích cho ta về vị đại ca của nàng sao? Ngọc công tử ư?

Người này cũng thật là có kiên nhẫn đi, Doanh Mai cười cười tránh né:

- Ha ha, như chàng thấy đấy, đại ca kết nghĩa, huynh ấy là đại ca kết nghĩa của ta, ha ha.

Nam Cung Diệp nheo mắt nguy hiểm:

- Xem ra tình cảm rất tốt?

- Tốt. Tốt cái khỉ gì. Bỏ đi mà không thèm nói lời nào. Có bản lĩnh, huynh ấy đi luôn không về đi.

Nam Cung Diệp buồn cười nhìn bộ dáng uất ức của nàng. Như vậy còn bảo không tốt sao?