[Đoản văn] Help me! Tam quan của trẫm bị bẻ cong rồi!

Help Me ! Tam Quan Của Trẫm Bị Bẻ Cong Rồi !

[Đoản văn] Help me! Tam quan của trẫm bị bẻ cong rồi!

Ta là vua của nước Hải Hà.
Sở dĩ có tên như vậy là bởi vì nước ta giáp biển nhiều sông, quanh năm khí hậu ôn hoà, đất đai màu mỡ, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Mà ta cũng có bề ngoài ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt cương nghị thân hình cường tráng, lại có hậu cung ba ngàn giai nhân, ai nấy xinh đẹp tuyệt trần, lễ nghi chu toàn, cộng thêm mấy đứa con thông minh.

Ta, có gì phải lo nghĩ đâu?

Hừ, có đấy, đứa con gái mất nết nhà ai đang cười hì hì trước mặt ta đây, của nhà ai tới mang về dùm đi, à không, ta mà biết gia đình ả, ta sẽ tru di cửu tộc!

Hôm nay, vẫn như mọi ngày, ta dậy từ lúc mặt trời chưa mọc, lâm triều, bãi triều thì dùng bữa, ăn xong gặp riêng đại thần tâm phúc thảo luận việc nước, cuối cùng là phê tấu chương. Hết cả một ngày mệt mỏi, ta về phòng, cởi long bào chuẩn bị đi ngủ thì bị người điểm huyệt, định kêu lên thì lại bị điểm thêm huyệt câm.

Đầu tiên, ta nghĩ mình chắc xong đời rồi, thích khách quá lợi hại, lẻn vào tẩm cung của ta, điểm huyệt đạo trên người ta, thần không biết quỷ không hay, đến cả chục tên ám vệ cũng không thấy ra mặt, hoặc là không biết, hoặc là bị giết gọn rồi.

- Ta không phải thích khách, không cần sợ!

Sau một hồi nhìn khắp cả thân thể ta từ trên xuống dưới, câu nói đầu tiên lại là câu đó. Nhưng không phải thích khách thì cô ta đang làm gì? Hoàng cung không phải là nơi để đùa giỡn.

Như nhìn ra thắc mắc của ta, cô ta cừi tinh nghịch mà hôn nhẹ lên môi ta, nỉ non:

- Ta đến để yêu thương em, Hiên nhi.

Hiên là tên tự của ta, nhưng lâu quá rồi không ai dám gọi, đến mức ta cũng sắp quên mất tên mình là gì.

Khoan đã...

Khi quân, đây là khi quân, dám gọi thẳng tên hoàng đế, ta phải chém đầu chín họ cô ta!

À, đương nhiên nếu ta được giải thoát.

- Không được la lên đâu nhé, ta có thể lọt qua tai mắt của ám vệ mà vào đây, thì đương nhiên không để chút công phu của người trong cung vào mắt. Em mà làm lớn chuyện, chịu thiệt chỉ có em thôi.

Đúng vậy, ám vệ của ta có thể kém, nhưng mà đến mức không phát hiện ra trong tẩm cung của ta có thêm một người, thì võ công của cô gái này cao hơn ám vệ của ta không chỉ một bậc hai bậc, mà là cả một tầng trời.

Ta không nghi ngờ năng lực của ảnh vệ, bọn họ đều là tử sĩ lấy một địch trăm. Nhưng cô ta đã nói không để vào mắt, thì thêm nghìn tinh binh cũng không chọi nổi. Người này....quá lợi hại, lần đầu tiên ta cảm giác mình nhỏ bé và yếu ớt thế nào.

- Ta giải huyệt cho em, chúng ta nói chuyện.

Nói rồi cô ta giải hết huyệt đạo cho ta. Ta ngồi trên long sàng, xuất ra khí thế bá vương:

- Ngươi là ai, tới đây làm gì?

- Ta tên Phượng Ngạo Quân, ta tới đây để yêu thương em.

Ta đen mặt, không biết rằng khí thể của mình đã giảm một nửa:

- Ngươi có tin trẫm chém đầu chín họ nhà ngươi không?

- Nhà ta ở rất xa, nếu em đến được đó mà nói câu này, ha ha, em sẽ bị lôi ra chém đầu.

Cô ta cười tự tin, lòng ta thì lại đang suy tính, doạ giết người nhà cô ta sẽ bị chém đầu, vậy cô ta là hoàng tộc. Nhưng ta tốt xấu cũng là vua một nước, vua nước khác sao có thể nói chém là chém, hơn nữa các vương quốc trên khắp đại lục này đâu có vua nào họ Phượng?

- Em có thể không tin, nhưng ta không cần thiết phải gạt em. Quốc gia của ta không ở cùng dưới một bầu trời với quốc gia của em, ta mãi mãi không về được nữa. Và ta đến đây, vì ta thích em, ta không nỡ thấy người ta thích sống trong cô độc.

Nói thật...đúng quá! Đến vua một nước như ta mà cũng không tìm ra được lí do bắt bẻ. Nhưng mà, thật quá khó hiểu, quá vi diệu rồi.

- Nào, mỹ nhân của ta, đi ngủ thôi. Đến đây, mau hầu hạ ta cởi quần áo.

- Tại sao trẫm phải hầu hạ ngươi chứ?

Cô ta không nói, chỉ mỉm cười ngọt ngào nhìn ta. Tiếu lý tàng đao, dưới nụ cười có trăm ngàn dao nhọn, ta cắn răng khuất nhục. Để bước lên ngai vàng, ta đã nhẫn nhịn bao nhiêu không đếm xuể, bây giờ để giữ mạng, ta lại nhịn có sao đâu. Ma nữ, ngươi nên cầu mong đừng để trẫm thoát khỏi ngươi, đừng để có một ngày ngươi bị hạ bệ, nếu không, trẫm sẽ cho ngươi muốn chết mà không được chết.

Cởi xong quần áo, ma nữ đó ôm lấy ta đẩy lên giường.

Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, dưới sự ngơ ngác ngạc nhiên và tức giận của vua một nước là ta.

Cô ta rất dịu dàng, từng tấc da thịt trên người ta đều được hôn qua, rất ngứa, rất tê dại, khoái cảm đó làm ta hốt hoảng muốn thêm càng nhiều, càng nhiều nữa. Ta khóc. Đã bao lâu rồi ta chưa khóc? Ta cũng không biết tại sao nước mắt lại chảy ra, vì khoái cảm hay vì nhục nhã? Ta phân không rõ được.

Cô ta thương tiếc hôn lên nước mắt của ta, sau đó hôn lên môi ta, nhưng không nói gì cả.

Một đêm này, cô ta ở trên ta ở dưới, cô ta chủ động ta bị động, cô ta thở dốc còn ta rên rỉ ngâm nga. Ta chán ghét cái cảm giác này, cơ thể bị sự chuyên nghiệp của cô ta khơi mào dục vọng mà thuận theo, trong khi linh hồn cảm thấy vô cùng nhục nhã bởi phải ở dưới thân một cô gái, chịu bị chinh phục hoàn toàn, hơn nữa ta còn là vua một nước.

Nếu nói cướp sắc, cũng không phải, bởi vì ta biết ngoài kia có biết bao nhiêu nam tử hơn hẳn ta. Nói là cô ta muốn chinh phục, có lẽ đi? Ta không tự giác nhớ tới câu nói của cô ta: "Vì ta thích em." Nhưng lại nhanh chóng gạt nó ra khỏi đầu.

Tối hôm sau ta không về tẩm cung, ta đến chỗ vị phi tử xinh đẹp mà ta thích nhất. Hồ phi, danh hiệu như người, thân hình nóng bỏng, mị nhãn như tơ, trên giường đặc biệt kiều mị làm ta không muốn dừng. Nhưng hôm nay, ta lại thấy Hồ phi vô vị. Rong ruổi trên người nàng, ta lại nhớ tới cảm giác mất hồn khi bị Phượng Ngạo Quân đặt dưới thân, rồi lại giật mình nhục nhã, trút tất cả lên thân thể Hồ phi.

- Đêm qua thế nào? Vị phi tử kia thật là nóng bỏng chứ hả? Em làm ả đến ngất đi mà vẫn chưa chịu dừng, thật là có tinh thần!

Ta cúi đầu, chuyên chú nhìn vào tấu chương.

Phượng Ngạo Quân bất mãn, giật tấu chương ra khỏi tay ta, đè ta áp sát vào lưng ghế mà hôn. Không có dịu dàng, chỉ có bá đạo chiếm đoạt. Ta ngơ ngẩn, bị động thừa nhận nụ hôn trừng phạt đầy đau đớn ấy, cho đến khi vị tanh mặn tràn đầy khoang miệng.

- Ta xin lỗi, ta không cố ý, Hiên nhi, em không sao chứ?

Cô ta đầy áy náy và quan tâm nhìn ta, rồi lấy tay nhẹ nhàng sờ lên môi của ta, nó đã bị rách một đường.

- Hiên nhi, thật xin lỗi, ta lại là người làm hại đến em. Chỉ là...ta ghen, em đừng thị tẩm những người khác nữa có được không? Em có vài vị hoàng tử rồi, không cần lo vấn đề kế vị nữa mà.

- Bao lâu?

Ta bỗng dưng cất tiếng hỏi, làm cô ta ngẩn người ngạc nhiên, nhưng chỉ là thoáng qua, cô ta hỏi lại ta:

- Em hỏi cái gì bao lâu cơ?

- Trẫm hỏi, ngươi có thể có hứng thú với trẫm bao lâu?

Phượng Ngạo Quân nhíu mày, hai tay giữ chặt hai đầu vai ta, đôi mắt màu xám kì lạ của cô ta nhìn thẳng vào mắt ta, đầy nghiêm túc và thành khẩn, cô ta nói:

- Hiên nhi, ta nói là ta thích em, rất thích em. Đây không phải hứng thú nhất thời, mà ta đã xác định muốn cả đời bên em.

- Cả đời bên trẫm? - Ta hỏi, đầy chế giễu - Trẫm là vua một nước, không phải dân thường mà ngươi có thể cướp về giấu kĩ cho riêng mình được, ngươi định làm thế nào?

- Trước tiên làm cho em yêu ta đã, Hiên nhi. Sau đó, ta không cần danh phận, không cầu độc chiếm. Ta chỉ muốn ở bên em, bảo vệ em, không để em cô độc, không để em phải chịu đau thương nữa. Ta hứa đấy.

- Nếu trẫm không yêu ngươi?

- Không thể, em phải yêu ta và chỉ có thể yêu ta. Cho nên, Hiên nhi à, em tránh ta không thoát, hãy học cách yêu ta đi.

Ta nhíu mày, ta sợ chết nên vẫn không dám lên tiếng phật ý cô ta, nhưng bỗng một suy nghĩ loé lên trong đầu ta, nếu như cô ta nói thích ta, vậy thì...

- Hừ, ai thèm yêu đồ phóng đãng như ngươi chứ!

Cô ta phì cười, xoa đầu ta như một đứa trẻ:

- Chuyện tối hôm kia có vẻ doạ em sợ rồi nhỉ? Ta chỉ phóng đãng với em thôi, có được không, bảo bối của ta?

Ta nhăn nhó ra vẻ khó chịu, ta biết trong lòng cô ta, ta giống như đang làm nũng hơn, và đây cũng là ý ta muốn. Cô ta đã nói thích ta, vậy thì ta thuận nước đẩy thuyền, xem xét tình cảm của cô ta sâu hay cạn, sau này khi hoàn toàn nắm chắc cô ta rồi liền làm một vố lớn, biến cô ta thành con cờ lợi hại nhất của mình.

Dù bây giờ ta biết cô ta yêu chiều ta, nhưng ta không thể bỏ xuống phòng bị được. Cô ta quá mạnh, ta sợ làm cô ta chán ghét, ta sẽ bị giết mất.

Từ đó bên người ta, trong bóng tối luôn có một người có thể xuất hiện bất kì lúc nào, và cũng có thể phát tình bất kì đâu. Dù là ở chính điện, mỗi khi các quan viên lui hết, cô ta sẽ xuất hiện, đè ta ra long ỷ mà hôn, khi ở ngự thư phòng, cô ta sẽ luồn tay vào trong quần áo của ta khiêu khích, mà khi về đến tẩm cung...chắc ta không cần nói ai cũng biết.

Khi ta lâm triều, cô ta ở đâu đó, dùng phương thức nào đó nói cho mình ta nghe được, nhắc nhở ta những cử chỉ nhỏ mà quan trọng của quan lại, nói ta biết ai đang khẩn trương, ai là chính trực, ai đang kéo bè kết cánh, ai tham quan nịnh thần, khi ta ở ngự thư phòng phê tấu chương, cô ta giúp ta xoa bóp vai và tay mỗi khi ta mỏi, và mỗi lúc như vậy luôn truyền cho ta một ít nội lực để ta thấy thoải mái hơn.

Các ám vệ của ta sớm đã quen thuộc với cô ta, còn hướng cô ta học hỏi. Về phương diện này, ta nghe thủ lĩnh ám vệ nói lại, cô ta rất nhiệt tình chỉ dạy, bọn họ đã tiến bộ không ít. Ta hỏi, cô ta nói là khi cô ta không ở đây chỉ có ám vệ là ta có thể tin tưởng, cô ta muốn ta an toàn.

Cô ta sẽ giúp ta điều tra một số chuyện cơ mật, sẽ lấy một vài bằng chứng phạm tội quan trọng của một vài vị đại thần bằng một cách dễ như ăn cháo đưa cho ta. Khi ta than phiền có ai đó hay chống đối, có mưu đồ riêng, cô ta sẽ biến mất vài ngày, rồi khi trở lại hoặc là với tin một vài kẻ bị trọng bệnh chết, hoặc là bằng chứng một vài kẻ bị vu oan giá hoạ.

Lâu dần tấu chương của ta cũng được cô ta phê giúp một nửa. Cô ta có thể viết chữ giống hệt ta, hành văn giống hệt ta, suy nghĩ lại thấu đáo hơn ta.

- Nào, hôm nay trong dân gian có lễ thất tịch, em mau thay quần áo chúng ta đi chơi hội thôi.

- Đi bằng cách nào?

- Ta sẽ ôm em bay ra khỏi cung. Dễ thôi mà!

Dùng khinh công để di chuyển là rất dễ, nhưng để mang theo một người di chuyển lại rất khó, ta cũng có chút khinh công, nhưng một mình ta ta có thể bay nhảy dễ dàng, nói ta mang theo một người nữa là rất cực. Giống như người thường chạy bộ thì đơn giản, nhưng cõng theo một người thì chạy nổi được bao nhiêu?

Nhưng cô ta có thể, võ công cao cường chính là khác biệt một trời một vực. Cô ta ôm ta và dễ dàng bay ra khỏi cửa cung, mà ta biết cô ta đã thả chậm tốc độ để các ám vệ đuổi kịp.

Buổi tối, trên đường cái phồn hoa, những chiếc đèn lồng, đèn kéo quân rực rỡ muôn hình vạn trạng như hoa xuân thi nhau khoe sắc làm tâm trạng ngột ngạt của ta trở nên rộng mở, vui vẻ, con dân của ta đang ca ngợi thái bình, đang hối hả mưu sinh, không khí rộn ràng làm lòng ta cũng rộn ràng theo. Ta nhìn sang bên cạnh...

Người đâu rồi? Ta quá vui vẻ nên không biết cô ta đã thả tay ta ra từ khi nào. Ta là vua một nước, nếu bị lạc, nếu bị người nhận ra...ta không dám nghĩ đến kết cục của mình nữa. Ta hốt hoảng tìm kiếm trong đám đông, ta quên mất đi là có ám vệ luôn từ trong góc tối nhìn mình, ta chỉ nhớ vòng tay an toàn, ánh mắt đáng tin cậy của Phượng Ngạo Quân. Mà ám vệ làm sao biết ta đang hoảng sợ, ta cũng không có gặp phải nguy hiểm, bọn chúng là sẽ không xuất hiện.

Dòng người đông đúc, ta như mò kim đáy biển. Tìm hồi lâu, ta bất lực ngồi phịch xuống trước một cửa nhà đóng kín trong ngõ vắng, nhìn đầu ngõ là đường cái, người qua người lại không ai để ý tới ta, nhìn những cô gái nhỏ bé hạnh phúc nép trong lòng chàng trai, ta quên mất mình là một người đàn ông cao to anh tuấn, ta chỉ muốn Phượng Ngạo Quân xuất hiện ôm ta vào lòng, như bao lúc ta mệt mỏi và sợ hãi trước thế lực của gian thần, cô ta sẽ ôm ta, dịu dàng trấn an: "Em không cần nghĩ tới họ, để cho ta."

Ta sắp khóc ra.

- Này, em sao lại ngồi ở đây, hại tôi tìm em cả buổi!

Ta ngước nhìn lên, là Ngạo Quân. Ta chồm lên ôm lấy cô ta, làm một việc mà ta trước đây, dù là khi còn bé tí cũng chưa bao giờ làm, đó là khóc nức nở, vừa khóc vừa cáo trạng:

- Ngạo Quân, tên khốn nhà ngươi, là ai nói sẽ bảo vệ ta hả? Ngươi dám làm ta bị lạc, ta, trẫm muốn chém đầu ngươi, trẫm phải lăng trì ngươi. Đồ không đáng tin. Hức hức.

Phượng Ngạo Quân đơ ra một lúc rồi mới hồi thần, vỗ về ta không ngừng nói xin lỗi.

Sau đó vì hoa đăng và đèn trời mà cô ta dẫn ta đi ngắm quá đẹp, nên bổn hoàng thượng ban đặc ân, không chém đầu hay lăng trì cô ta nữa.

Sau ngày hôm đó bỗng dưng ta đặc biệt chú ý tới cô ta, cứ vài ngày cô ta sẽ đi đâu đó mất tăm một buổi, ta hỏi, cô ta cười đến không thấy mặt trời, ôm ta hôn hôn gặm gặm một hồi, biểu lộ vui vẻ khi ta quan tâm đến cô ta. Sau đó thừa nhận mình là cựu lâu chủ của Huyết lâu - tổ chức sát thủ hàng đầu trên giang hồ hiện nay, dù đã thoái vị nhưng mỗi khi gặp nhiệm vụ khó nhằn, cô ta cũng sẽ vì tình nghĩa với anh em mà ra tay. Cái bản mặt hân hoan khi cô ta kể với ta là có nhiều tên thuê sát thủ giết ta, cuối cùng lại bị cô ta giết sạch ấy, làm cho ta có xúc động muốn chém cô ta ghê gớm.

Rồi ngày đó cũng tới, dù cho gần đây ta luôn mong nó đừng lại gần.

Thám tử báo lại, Vân quốc đang triệu tập binh mã, chuẩn bị xâm chiếm nước ta.

Nước ta vốn quen cảnh thái bình, người dân ôn hoà chuộng văn nhã, Vân quốc lớn gấp ba lần, người người dũng mãnh thiện chiến. Trận đấu này, nếu chính diện giao phong, chỉ sợ nước ta thua thảm.

Ta nhìn Phượng Ngạo Quân đang gối đầu lên đùi ta ngủ ngon lành, tối hôm qua cô ta vừa đi ám sát võ lâm minh chủ, nghe nói là một kẻ võ công cao cường, ngoài mặt quân tử mà trong lòng tiểu nhân, đúng vậy, Huyết lâu chưa bao giờ nhận giết những người nhân nghĩa chính trực.

Cô ta có vẻ rất mệt mỏi, quần áo bị rách vài đường, nhưng chỉ là như vậy, võ lâm minh chủ chết, cô ta lại không mảy may bị thương.

Ta thả xuống tấu chương, nghiêm túc nhìn cô ta lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt.

Đôi mắt như hùng ưng, kiên nghị và thâm trầm, luôn cho ta thấy an tâm mỗi khi nhìn vào, giờ đang khép lại, như một con mãnh hổ chỉ tạm thời nghỉ ngơi hồi phục sức lực, nó lại sẽ xé xác kẻ khác, bước lên làm chúa tể.

Sống mũi cao và thẳng, môi đỏ và mọng hé mở, để lộ màu trắng ngà của những chiếc răng đều tăm tắp đã thân ta không biết bao nhiêu lần.

Vầng trán rộng của những kẻ thông thái, không ít lần ta ghen tị với sự quyết đoán, sâu sắc và thận trọng của cô ta.

Làn da trắng nõn như em bé, vóc người cao ngang ta, gầy nhưng có sức bật và cả sự dẻo dai.

Tổng thể, cô ta nếu cải trang nam sẽ thành một công tử ngọc thụ lâm phong, còn nếu thêm vào phong tư yểu điệu sẽ là một tiểu mỹ nữ xinh đẹp.

Cố tình, cô ta lại thích là một kẻ đi săn. Và ta, lại là con mồi mà cô ta chơi đến thích ý.

- Có chuyện gì sao? Hiên nhi?

Cô ta mở mắt, thấy ta nhìn mình chằm chằm, liền lên tiếng hỏi. Tính tình của cô ta cũng hào phóng như nam nhi, không câu nệ tiểu tiết.

- Vân quốc muốn xâm lược nước ta.

- Cho nên?

- Ngươi có thể giết minh chủ võ lâm, vậy có thể giết hoàng đế Vân quốc vì ta không?

Cô ta không trả lời, chỉ nhìn ta. Đôi mắt sắc bén như đã nhìn thấu hết mọi suy tính của ta, nó có một chút đau thương, một chút chua xót, nhưng rất nhanh lại trở về kiên nghị. Ta muốn trốn tránh ánh mắt ấy, nhưng không thể, nếu không, ta sẽ thua, tất cả.

- Được.

Tối hôm đó, là một đêm điên loan đảo phượng.

Ta chủ động ôm lấy cổ Phượng Ngạo Quân, hai chân cũng kẹp lấy eo cô ta, dâm đãng dưới thân cô ta, rên rỉ thoả mãn như một kĩ nữ:

- Quân, ta muốn... Quân... Cho ta... Ah... Ngạo Quân...

Ngạo Quân hôm nay lại im lặng cực kì, cô ta không rót vào tai ta những lời đường mật hay những ô ngôn uế ngữ làm ta cảm thấy ngượng ngùng lên chín tầng mây như mọi hôm nữa, chỉ không ngừng muốn ta, mãnh liệt như thuỷ triều không thể ngăn trở. Đến khi ta bị vắt cạn tinh lực, cổ họng đau rát, giọng nói khàn đặc, phía dưới cũng đã đau đớn đòi nghỉ ngơi, ta mệt mỏi, không thể điều khiển cơ thể mình được nữa, mắt ta khép lại và tứ chi buông lỏng, chỉ là đầu óc thì lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Ta cảm thấy được Ngạo Quân đẩy ta nằm nghiêng, ôm ta từ phía sau.

Ta cảm nhận nụ hôn của cô ta bồi hồi trên cổ của ta, không nhiễm một tia tình dục, như đang trân trọng một bảo vật.

Hình như lúc nào cô ta cũng xem ta là bảo vật trân quý nhất.

"Hiên nhi. Ta biết, em không thích bị ta đặt dưới thân, ta biết em không muốn hầu hạ ta thay quần áo, ta biết em vẫn luôn đang lợi dụng ta loại trừ bè đảng phản nghịch, bây giờ lại muốn lợi dụng ta giết vua Vân quốc, em biết hắn mạnh bao nhiêu đúng không? Em biết ta và hắn đối đầu, hai bên đều lưỡng bại câu thương, em vừa mất một kẻ địch nhòm ngó quốc gia, vừa tránh khỏi một kẻ đáng ghét là tôi đây, một mũi tên trúng nhiều đích nhỉ?

Hiên nhi, em biết ta từ đâu tới không? Ta đến từ Phượng quốc, một nơi rất xa xôi, tỷ tỷ ta là hoàng thượng, ở đó nữ nhân nắm quyền, nam nhân giống nữ nhân ở đây, ở nhà dạy con, thêu thùa. Một lần hộ giá trong lễ tế trời trên đỉnh Thiên Sơn, ta vô tình rơi xuống vực sâu, sau khi mở mắt ra liền phát hiện đã ở đây rồi, không về được nữa.

Đó là chuyện ba năm trước, ta khổ sở và lạc lõng, khi đó ta gặp em, em đã đưa cho ta một bánh bao nóng, còn cười với ta. Lúc đó ta đã nói với em, chờ ta, cưới ngươi. Mà có lẽ em quên mất cái chuyện cỏn con ấy rồi.

Em lại là hoàng đế, thật trớ trêu. Nhưng không sao, ta bồi dưỡng thế lực của riêng mình, mạnh lên từng ngày. Một ngày nào đó, ta đủ sức bảo vệ em rồi, ta sẽ tới bên em, ta đã nghĩ vậy để chống chọi với gian khổ, những đêm không ngủ, những ngày không có hạt cơm nào vào bụng, những nhiệm vụ giam hãm ta trong rừng sâu âm u không một bóng người...ta sẽ nhớ tới nụ cười của em mà chống đỡ.

Em làm ta nhớ tới tỷ tỷ. Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Ta không có hứng thú với quyền lực, nhưng vì tỷ ấy, ta sẵn sàng trở thành thanh lợi kiếm của quốc gia. Tỷ ấy ngôi trên ngai vàng, nhưng vẫn như cũ cô đơn, chỉ gặp ta mới lộ ra nụ cười chân chính, mới lột bỏ lớp vỏ lạnh lùng bệ vệ. Ta biến mất, tỷ ấy sẽ rất cô độc, chỉ còn một mình tỷ ấy với cả cái triều đình không một người nào hiểu và yêu thương tỷ.

Ta muốn em không giống tỷ tỷ của ta, ta muốn mang cho em hạnh phúc. Dù em không nói, những gì đe doạ tới an nguy của em, ta sẽ ra sức."

Ngạo Quân ngồi dậy, mặc quần áo, dùng khinh công bay ra ngoài cửa sổ. Ta thì nước mắt rơi đầy mặt, nhưng không còn ai lau cho ta, sau đó ôm ta dỗ dành nữa rồi.

Ba năm trước khi ta gặp Ngạo Quân là khi ta vừa đăng cơ, áp lực nặng nề làm ta chỉ muốn buông xuôi tất cả. Lúc này, ta lén xuất cung giải tỏa căng thẳng. Ta đưa chiếc bánh bao nóng hổi mới mua cho một đứa bé ăn mặc rách rưới bên vệ đường, vì ta nghĩ đó là con dân của ta, ta cần có trách nhiệm. Chỉ là ánh mắt của đứa bé ấy rất sáng, rất tinh chứ không lờ đờ mà gian manh như lũ ăn mày khác. Và câu nói kì quặc khi nhận được bánh: cô bé nhìn ta một lúc lâu, rồi nói "chờ ta, cưới ngươi"...

Ngạo Quân đi rồi, ta mới bàng hoàng phát hiện ra xung quanh ta toàn là bóng đêm, lạnh lẽo và tăm tối làm ta co lại như con tôm, kiệt quệ trong sợ hãi. Không còn vòng tay vững chắc ôm ta, vỗ nhẹ lên lưng ta nữa.

Chẳng qua mọi thứ trở về nguyên điểm khởi đầu của nó mà thôi, sao ta lại thấy đáng sợ đến như vậy? Không có người giúp ta nghĩ cách đối phó với cáo già trong triều, không có người giúp ta phê một nửa tấu chương, rồi lại phê nửa còn lại mỗi khi ta nổi lên bản tính lười biếng, không có người xoa bóp cho ta mà lại truyền thêm một ít nội lực rồi hỏi ta có cảm thấy thoái mái không, không có người đôi lúc sẽ vụng trộm ăn đậu hủ của ta, không có người ôm ta đi ngủ, không có người giở giọng hách dịch bắt ta hầu hạ tắm rửa mặc quần áo...

Nếu, ta nhớ ra mọi chuyện sớm hơn, thì có lẽ ta đã tin tưởng và trân trọng Ngạo Quân hơn, mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này.

Chỉ là, trên đời không tồn tại từ nếu ấy.

Ta trôi qua những tháng ngày không có người đó, như một cái xác không hồn, ta nỗ lực vùi đầu vào công việc để quên đi, nhưng mà mỗi khi nằm xuống ta lại nhớ tới, ta lại nằm cong người như con tôm, ngủ không an ổn. Tinh thần và thể xác kiệt quệ đến cực hạn, mà thái y nói là do tâm bệnh, chỉ cho ta vài thang thuốc bổ.

Nửa tháng sau, ta nhận được tin tức vua Vân quốc bị ám sát, trong triều loạn thành một đoàn, các hoàng tử tranh giành ngôi vị, không có ai có tinh lực để mà đi chiến nước khác. Cả triều đình vui mừng không ngớt, ta lại thấy trời đất sụp đổ, ho ra một búng máu, lâm vào hôn mê.

Sau khi tỉnh lại, ta điên cuồng dò hỏi về người ám sát, nhưng không một ai biết tin tức gì, thám tử chỉ báo lại, đó là một cô gái mặc trường bào đen, ám sát xong bị thương nặng, nhưng thoát khỏi hộ vệ Vân triều, đi đâu không rõ.

Ta cho người đến Huyết lâu hỏi thăm, họ đều biết ta là người trong lòng của cựu lâu chủ, không dám bạc đãi người của ta, báo cáo rõ ràng rằng sau ngày giết chết võ lâm minh chủ, Phượng Ngạo Quân đã biến mất.

Ta...lại quay về bóng tối lạnh lùng cô độc của một vị quân chủ, chỉ là một số chuyện đã thay đổi.

Như là ta giải phóng hậu cung, chỉ có các vị nương nương sinh ra hoàng tử công chúa là được ở lại, nhưng cũng bị đưa vào lãnh cung, bởi vì ta mãi mãi cũng không thể nào cùng họ được nữa.

Như là ta quen ngủ thành hình con tôm, đắp chăn kín mít dù cho có đang là mùa hè nóng nực, mồ hôi tẩm ướt cả áo quần. Ta có thấy nóng, nhưng mà nếu không trùm chăn, lòng ta, não ta sẽ bị đóng băng hoặc bị nhốt lại trong căn phòng tối tăm không lối thoát nào đó mất.

Như là mỗi ngày ta sẽ để lại một nửa tấu chương qua bên cạnh, rồi hôm sau mới phê chuẩn, xong lại để nửa số tấu chương mới ra.

Đêm thất tịch, ta mặc vào y phục thường dân, dùng lệnh bài ra cửa cung, mặc cho thái giám bên cạnh can gián, ta chỉ đi một mình.

Ta đi xem người ta thả hoa đăng, rồi lại xem đèn trời. Ta mua một hoa đăng, một đèn trời, ghi lên ước nguyện rồi thả đi, nhưng Ngạo Quân nói, nó chỉ có tác dụng làm an lòng người. Ngạo Quân, ước nguyện của ta là ngươi hãy trở về bên ta...

Tiệc tàn, đèn tắt, trăng treo trên cao, sáng rực rỡ nhưng cô độc vì những ngôi sao bé nhỏ đều cúi đầu đứng ở xa xa.

Mọi người lúc này đã về hết, ta đi tìm ngõ nhỏ ngày này năm trước, ngồi lên đó, ôm chân, cúi đầu khóc nức nở.

- Này, em sao lại ngồi khóc ở đây? Năm nay ta đâu có dẫn em đi thất tịch, cũng không làm lạc mất em, em không được trách ta đâu đấy!

Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, nghẹn ngào, vui sướng, ta thốt lên:

- Ngạo Quân? Ngạo Quân!

- Là ta đây, xin lỗi, ta trở về hơi trễ hả?

Ta bật dậy, ôm mạnh cô ta làm cô ta mất thăng bằng mà hơi lui lại phía sau, cười khổ:

- Xin lỗi, hiện tại ta đã không phải là cao thủ võ lâm, nội lực ta bị tên kia cùng đám ám vệ của hắn phế rồi, đang luyện lại từ đầu, vẫn chưa thể bảo vệ em, đáng lẽ hôm nay ta không nên xuất sơn...

Ta dùng sức lắc đầu, tự tôn là gì chứ? Ta đã từng vì một cái ghế vàng mà bỏ nó, tại sao không thể một lần nữa vì người ta yêu? Nằm dưới thì đã sao, vả lại cũng có ai biết đâu? (Trừ lũ ám vệ, nhưng lâu dần ta cũng mặt dày đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của chúng rồi. Hừ, nếu chúng không phải cô nhi, trẫm thề sẽ giết ba đời nhà chúng, lũ bán chủ) Ta quyết định biểu đạt tình cảm của ta để giữ lại tình cảm chân thành không vụ lợi đầu tiên, và có lẽ là duy nhất mà ta nhận được trong đời:

- Không cần, Ngạo Quân, người không cần lại rời xa trẫm, trẫm cần người. Trẫm...yêu người.

-... - Ta cũng yêu em, Hiên nhi.