Chương 1: Quốc Bình

Hệ Thống Xuyên Không Toàn Năng

Chương 1: Quốc Bình

Cầu votes, cầu thanks, cầu đề cử

0 giờ 0 phút sáng, Thành phố Hồ Chí Minh

Tại một ngôi biệt thự nào đó, có một thanh niên có vẻ ngoài soái ca đang ngồi trước máy tính. Bỗng cậu lên tiếng:

-"Đinh Công Mạnh. Thằng này đánh ngu vãi lúa. Thua bà nó rồi, haizz, lại rớt rank rồi."

Cậu thanh niên này tên là Quốc Bình, 30 tuổi, một doanh nhân thành đạt, độc thân đồng thời cũng là 1 Otaku nổi tiếng. Bình được nhận nuôi khi còn nhỏ bởi một gia đình khá giả, từ nhỏ mọi người đã gọi cậu là thiên tài vì chỉ số IQ của cậu được đo đạt tận 200 và hắn cũng thể hiện cho mọi người thấy hắn xứng đáng được gọi như thế khi bằng trí thông minh siêu việt của cậu, năm 15 tuổi Bình đã có bằng tốt nghiệp đại học hạng ưu của đại học Havart, tới 18 tuổi cậu có được 2 bằng tiến sĩ khoa sinh học và chính trị. Năm 20 tuổi Bình tự lập 1 công ty y học cho riêng mình và đẩy ra thị trường những thứ thuốc trị được những căn bệnh mà khoa học hiện thời chưa làm được.

Sau những cống hiến đó Bình được mọi người tôn vinh với hai giải Nobel lần lượt là Nobel y học và Nobel hòa bình, cậu tiếp tục kinh doanh và thành công trên nhiều lĩnh vực khác nhau. Cho tới năm 25 tuổi cậu được thế giới công nhận trở thành tỷ phú trẻ nhất thế giới với lượng tài sản khổng lồ lên tới 150 tỷ USD và còn tiếp tục tăng lên. Ai cũng nói cậu ta thông minh, giỏi giang từ nhỏ nên làm được là đúng rồi, cậu ta là tấm gương, vân vân và mây mây…

Nhưng đó chỉ là mặt sáng của cuộc đời cậu, đâu ai biết rằng những thành tích đó cậu đã bỏ ra rất nhiều tâm sức cùng thời gian, khi từ nhỏ cậu luôn bị cha mẹ bắt ép đi học 24/7. Đối với cậu được vui chơi là một điều xa xỉ khi càng thành công áp lực đè lên người cậu cũng càng lớn. Áp lực khiến cậu từ một người hoạt bát vui vẻ dần trở nên hướng nội, cả ngày chỉ ở lì trong nhà,điều hành công ty cũng tại nhà. Do cậu thành công nên những người con gái đến với cậu chỉ vì tiền và tiền, vì vậy dù cậu đẹp trai, soái ca tới đâu thì vẫn chưa có được một mối tình nào trọn vẹn cả.

Mãi cuộc sống của Bình như một vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại như nhau hàng ngày. Sáng thức dậy vào lúc 9 giờ, vệ sinh cá nhân xong rồi cậu ăn sáng rồi lên phòng mở máy tính làm việc. Trưa, ăn trưa rồi lại ngồi làm việc hoặc nghe nhân viên báo cáo lại tình hình công ty. Đến chiều, cậu lại tiếp những nhà hợp tác quan trọng của công ty và tất nhiên là tại nhà. Tới khuya Bình lại về nhà mở máy lên chơi game, đọc truyện hay xem Anime để giảm stress hàng ngày mãi thành con cú đêm luôn. Đôi khi Bình cũng muốn ra ngoài đi dạo để thư giản, vui chơi nhưng lần nào cũng như lần đó dù có trốn đi thì trợ lý cũng gọi cậu cũng gọi cả trăm tên vệ sĩ đi theo bảo vệ, không cho ai tới gần khiến cậu mất luôn cả hứng.

Bình đã không ngủ trong 1 tuần nay, cậu vừa ngồi chơi LMHT vừa uống nước trong khi đôi mắt đang lim dim. Sau một hồi đôi mắt đầy quần thâm đen như con gấu trúc đó đã nhắm chặt lại, ly nước trên tay cậu dần dần tuột xuống, nước đổ đầy ra đất và chảy thẳng về ổ điện gần chân của Bình. Điều tiếp theo ai cũng đoán được nhỉ …

************Khoảng cách**************

Bình sau khi nhắm mắt ngủ, cậu cảm thấy lòng mình thật thanh thản, đây là lần đầu tiên cậu ngủ thoải mái thế từ khi giàu có, cảm giác cứ như linh hồn cậu bay phẩng phất xuyên không gian và thời gian mặc kệ mọi thứ xung quanh. Bỗng lúc này cậu nghe thấy tiếng của ai đó:

-Này. Này. Dậy coi nhóc. Ê. Ê dậy coi lì vãi.

Bình cảm thấy có ai đó đang gọi cậu, cậu chậm rãi mở mắt ra. Cậu bàng hoàng, trước mắt cậu là khoảng không gian tối thần bí khi xung quanh thì đầy sao và các hệ mặt trời. Cậu cứ như trôi nổi vô định ở đó cho tới khi trước mặt cậu dần dần xuất hiện một thân ảnh một người ngày càng chân thật. Người kia khoảng 20-25 tuổi, hệt như một soái ca từ trong mơ bước ra, không, nói đúng là không có soái ca nào so được với độ đẹp của hắn cả. Vóc người cao, gầy, khuôn mặt phúc hậu bình dị,chiếc mũi cao, đôi mắt có con ngươi đen nhánh nó cứ như một bãi cát lún vậy càng nhìn càng chìm sâu vào. Khí chất trên người hắn rất đặc biệt như bậc vương giả cao cao tại thượng càng làm tô đậm thêm cho sự đẹp trai của hắn. Bình thầm nghĩ nếu như thả tên này ở Trái Đất thì chắc trục xuất hắn luôn quá. Bỗng nhiên người đó nở một nụ cười nhạt, mở miệng hỏi:

-Tỉnh rồi à. Cậu tên là Bình đúng không?

-Đúng tôi tên Bình nhưng mà ông là ai và đây là đâu? Tôi nhớ mình chỉ buồn ngủ rồi tôi chỉ gục trên bàn chợp mắt tí thôi mà.

-Tên ta á…hừm…ta có rất nhiều tên chẳng hạn như là Sáng Chế Thần, Chúa,Thiên, blah… blah. Cậu cứ gọi tôi là God là được, còn nơi này là nơi ta sống gọi là ‘’khởi nguyên của không gian và thời gian’’ hay là "Trung tâm của vũ trụ"

God nói tiếp:

-Mà số cậu khổ thật ấy, cậu dính vào 2 trong những "Lời nguyền rủa của thời không" mà mấy vị thần khác hay gọi là "Cấm thuật" hay sao ấy. Khi dính vào, tất cả số mệnh của cậu luôn luôn xảy ra giống hệt nhau bất kể cậu là ai, là con gì hay vật gì. Mà chúc mừng cậu, cậu là người đầu tiên tôi thấy trúng cả hai lời nguyền củ chuối nhất đấy. Một là xui xẻo, một lại là may mắn. May mắn là lời nguyền rủa của sự thành công, xui xẻo là lời nguyền rủa của sự áp lực

Bình nghe xong thì hiểu ra cười khổ hỏi lại God:

-Vậy tôi tới đây để giải trừ nó đúng không?

Thấy Bình hiểu ra God nói tiếp:

-Để giải trừ nó cũng chả khó nhưng điều kiện đầu tiên là người mang lời nguyền phải đeo nó vào trong luân hồi 100 lần nhưng với cậu là 200 vì cậu có hai cái. Thứ hai là phải có thần lực của tôi để lấy nó ra. Nay cậu đủ điều kiện rồi thì ta giải trừ nên giải trừ nó thôi.

Bình gật đầu:

-Ừ, làm đi để cho tôi một cuộc sống mới tốt hơn.

Nghe Bình nói xong God phất tay, một đạo ánh sáng từ hư không xuất hiện hạ dần xuống người của Bình. Khi nó rơi vào người Bình cậu thấy trong cơ thể thật ấm áp cũng như xuất hiện hai luồng ba động, từ trong cơ thể cậu bay ra hai đóm sáng lần lượt là màu vàng và màu tím. Hai đóm sáng lơ lửng tại chỗ khoảng 30s thì nó lại bay đi mất theo hai hướng ngược nhau. Thấy hai đóm sáng biến mất khỏi góc chân trời, God lên tiếng:

-Giờ thì đã giải trừ xong, đến lúc cậu đi đầu thai rồi. Mà ánh sáng hồi nãy là 1 món quà hay 1 lời chúc phúc của tôi dành cho cậu, cố gắng sống tốt kiếp sau nhé. Tạm biệt

Nói xong hắn lại phất tay và biến mất ngay tại chỗ. Còn đang ngơ ngác Bình cảm thấy cơ thể dần dần rơi tự do, khung cảnh xung quanh biến dạng và sụp đổ chỉ còn lại một mảnh hư vô tối mịt. Bình cảm thấy thật mệt mỏi, đôi mắt cậu dần nhắm lại rồi không cảm thấy gì được nữa