Chương 1: Xuyên việt, ta là Cổ Nguyệt Phương Chính

Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 1: Xuyên việt, ta là Cổ Nguyệt Phương Chính

Chương 1: Xuyên việt, ta là Cổ Nguyệt Phương Chính

Từng, trước mắt hắn, một đôi phu phụ mặt một thân sắc phục màu xanh đậm nhìn hắn, nam nhân mĩm cười, nữ nhân ôn nhu xoa đầu hắn.

- Con phải ngoan ngoãn, hảo hảo nghe lời ca ca. Mẫu thân cùng phụ thân rất nhanh sẽ quay về.

Lại nói với người sóng vai cùng hắn.

- Con thay ta chăm sóc đệ đệ. Khi nào về, sẽ có quà cho cả hai.

- Vâng.

Hắn cùng người kia gật đầu, nắm lấy tay nhau, đứng nhìn theo đôi phu phụ càng đi càng xa....

Từng, hắn cùng người gọi là ca ca, nắm tay nhau đứng nhìn người khác khiên hai cổ thi thể quay về.

Hắn ôm lấy hai cổ thi thể, liên tục khóc róng, gọi "phụ thân", "mẫu thân". Khi đó, ca ca hắn ôm lấy hắn, im lặng khóc.
Người bên ngoài nhìn xem, có than thở, có lắc đầu, có cảm thán, có tiếc nuối.

- Thật đáng thương, còn nhỏ như vậy, song thân lại song song ngã xuống.

Có người thương cảm nói.

- Cũng không phải là lần đầu tiên có việc này...

Có người mang theo một chút thản nhiên. Nhân sinh, có sinh tất sẽ có tử.

- Không biết ai sẽ nhận nuôi đôi huynh đệ song sinh này?

Có người hỏi.

- Không cần biết là ai nhận nuôi, đều có thể được hưởng đến khối di sản kia.

Có người lại có chút ghen tỵ.

Nhưng dù là ai đi nữa, cuối cùng cũng chỉ bàn quan đứng nhìn. Đồng tộc thì thế nào? Không có tình thân, chung quy lại cũng chỉ là người ngoài mà thôi....

Từng, hắn hốc mắt khô khốc nhìn đến một đôi phu phụ xa lạ đừng trước mặt mình. Đôi phu phụ này hướng huynh đệ hắn cười rạng rỡ.

- Ta là Cổ Nguyệt Đống Thổ, cữu phụ của hai ngươi. Còn đây là cữu mẫu của cả hai.

Nam nhân nói.

- Từ hôm nay, hai ngươi sẽ do bọn ta chăm sóc.

Liền như vậy, huynh đệ hai người cũng xem như có một nơi nương tựa.

---

Tiếng chim tước vang lên bên ngoài cửa sổ, một chú chim tước xinh đẹp xà xuống, đậu lên bệ cửa sổ đang mở. Nó săm soi mổ mổ bộ lông, trong miệng phát ra vài tiếng ríu rít.

Hắn nằm trên giường, nghiên đầu nhìn qua chim tước.

Hắn vừa mới thức giấc từ một giấc mơ, một giấc mơ vô cùng chân thực. Hắn biết, đây cũng không phải mơ, mà là một đoạn ký ức của hai năm về trước.

- Nhưng là... Đây cũng không phải là ký ức của ta.

Hắn nhỏ giọng nỉ non, nghiên người ngồi dậy.

Thân thể hắn lúc này truyền đến một trận đau nhức, lại thêm cảm giác mệt mỏi, bụng thì nhộn nhạo, truyền đến cảm giác đói.

Hắn nâng cánh tay lên trước mặt, thu vào mắt là một bàn tay non nớt, nhỏ nhắn và nhợt nhạt của trẻ con. Trên cánh tay lại mơ hồ có một vết bầm, hắn cẩn thận nhìn, phát hiện đây là một vết roi.

- Trên người cũng không chỉ có một vết, cũng quá tàn nhẫn rồi đi. Nếu cứ thế này, ta chắc không chờ nổi tới lúc đó.
Hắn nhỏ giọng nói, đẩy chăn ra, đi đến bên cửa sổ.

Cảm nhận thấy động tĩnh trong phòng, chú chim tước liền vỗ cánh, bay lên bầu trời trong xanh.

Hắn đi đến bên cửa sổ, bắt một cái ghế leo lên, thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời cao trong xanh, những tia nắng đầu tiên ấm áp hạ xuống. Không khí buổi sáng mùa xuân tươi mới, ngọn gió nhẹ mang theo mùi hoa cỏ, thoang thoảng lan tỏa trong không khí.

Dãy núi trùng điệp, rộng lớn, kéo dài ra. Phía xa xa là một cánh rừng xanh um, gần đó lại có những dãy trúc cao ngắt, thẳng tắp như thương. Dãy núi cùng cánh rừng, dãy trúc kết thành một vùng xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống.
Dưới đường, người qua người lại, tất bật. Có người mang theo nông cụ, quần áo lam lũ, là những nông dân đang chuẩn bị đi làm công việc đồng án. Có người mang theo tên, nỏ, dây thừng vân vân, chính là thợ săn, đang chuẩn bị vào rừng đi săn. Có một số ít, lại mặc quần áo màu xanh đậm, đây là một nhóm người riêng biệt, địa vị so với những người phía trước cao hơn nhiều, gọi chung là cổ sư.

Hắn nhìn qua những người này trong chốc lát, âm thầm cảm thán.

- Ta thật sự xuyên việt rồi. Còn xuyên vào thế giới tiểu thuyết nữa.

Hắn thầm than trong lòng, tựa vào cửa sổ làm bằng trúc.

- Cổ chân nhân, cổ chân nhân. Đây chính là thế giới cổ tu trong bộ tiểu thuyết hắc ám lưu tên Cổ chân nhân.
Cổ chân nhân là một bộ tiểu thuyết mạng, thuộc thể loại hắc ám. Bộ tiểu thuyết này nói về thế giới cổ tu, nhân vật chính là một xuyên việt giả, cũng là một trùng sinh giả, càng là một đại ma đầu. Nhân vật chính ma đến mức không kể già trẻ trai gái, chỉ cần có lợi, nói giết liền giết, còn mang theo tư tưởng "phản chính trị". Chính vì vậy mà đem lại rất nhiều những tranh cãi xoay quanh bộ tiểu thuyết này, cuối cùng dẫn đến bị phong sát ngay khi cách kết cục một đoạn ngắn.

Bất quá, bộ tiểu thuyết này cũng rất được người biết đến, đứng nhất nhì trong những bộ hắc ám lưu. Còn có không ít fan trong và ngoài nước.

- Cổ chân nhân là tiểu thuyết Trung Quốc, nhưng ở Việt Nam cũng là một bộ tiểu thuyết được nhiều người biết đến. Đây cũng là bộ tiểu thuyết thứ hai ta đọc, đồng thời là bộ đầu tiên và cuối cùng ta theo đến cùng. Nếu nói ta là fan cũng không sai, nhưng không có nghĩa là đúng.

Hắn tự nói, khe khẽ mĩm cười. Hắn đúng là thích bộ tiểu thuyết này thật, nhưng cũng chưa đến mức trở thành "fan".

Thích và yêu thích vẫn có sự khác biệt.

Hắn thích nó, đơn giản là ở cái tư tưởng chính tà của nó, cũng là ở sự quyết đoán của nam chính. Mà hắn thích những thứ này, bởi vì hắn như tìm thấy một đồng bạn, một người có chung quan điểm với hắn vậy.

Hắn trước đây là sinh viên Việt Nam, người Việt Nam so với người Trung Quốc có rất nhiều sự khác biệt. Theo nhìn nhận của cả thế giới, người dân Việt Nam hiền lành, chất phát và thân thiện hơn nhiều. Nhưng như vậy thì sau, nhìn chung người Việt Nam hiền lành lương thiện thật, lại đồng lòng, yêu thương nhau thật. Nhưng trong một nồi canh rau lớn, khó trách có một hai con sâu trong đó.

Hắn mặt dù trước đây cũng được xem là con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ. Nhưng trong thời điểm dậy thì, từng gặp phải biến cố khiến cho suy nghĩa trở nên có chút lệch lạc. Mặc dù hắn vẫn kiểm sót được hành vi của bản thân trong vòng pháp luật, nhưng từ sớm trong suy nghĩ đã có rất nhiều quan điểm chống đối trái chiều. Thậm chí từng có suy nghĩ đến việc phạm tội qua, bất quá hắn đủ sáng suốt để dừng lại.

Tình người ở Việt Nam rất cao, nhưng pháp luật vẫn đủ lạnh lùng. Hắn cũng không muốn chặt đứt con đường tương lai của chính mình bằng cách phạm tội. Càng không muốn để người bên cạnh biết đến tư tưởng lệch lạc này của mình. Vì vậy mà hắn khá thích viết tiểu thuyết và vẽ truyện tranh, đây chính là cách hắn phát tiếc cỏi lòng của mình ra ngoài. Chỉ cần không liên can đến chính trị, ngươi muốn giết chết bao nhiêu người, muốn giết như thế nào trong tác phẩm của mình cũng không có vấn đề gì cả. Cùng lắm là bị đọc giả mắng "bệnh hoạn" thôi.

Nhưng có mắng thì thế nào, tái mắng nhiều một chút cũng không ảnh hưởng gì cả. Ta chẳng qua chỉ viết chơi, căn bản không kiếm một đồng nào cả, ngươi nghĩ ta quan tâm đến suy nghĩ của ngươi à? Ta không có rảnh như vậy. Hơn nữa, dù ngươi có mắng, thì ngươi cũng đang ít nhiều tăng lượt xem cho ta, ngươi mắng càng nhiều, càng khiến nhiều người tò mò vào xem thôi. Nói xấu, cũng là một dạng tuyên truyền a.

Hắn trần trọc mười năm, cố gắng đem suy nghĩ của mình điều chỉnh lại với xã hội. Nhưng bởi vì vậy, hắn càng trở nên có chút lập dị hơn. Khoảng thời gian đầu, hắn thậm chí còn bị tẩy chay khỏi lớp. Cũng vì vậy mà hắn càng lúc càng ít nói, càng lúc càng trầm tỉnh. Ngay cả khi thi tốt nghiệp thậm chí thi đại học, đau ốm bệnh hoạn hay tai nạn gì cũng không làm hắn có bao nhiêu dao động. Ngay cả lúc này.

Hắn kiếp trước hai mươi tuổi, là một sinh viên, thể chất ốm yếu, rất hay bệnh, đặc biệt còn là một thân nữ tử. Nhưng hắn lấy việc đều tự mình làm, một thân cô độc đi lại, cũng có bạn bè nhưng cùng bạn bè không quá mức đi thân. Hắn mười năm sửa đổi, lấy một dạng thân thiện đến quen biết mọi người, nhưng là một dạng thân thiện "giả tạo". Vì vậy cho nên hắn luôn giữ khoảng cách về bất kỳ người nào bên cạnh, bao gồm cả gia đình.

Buổi tối hôm qua, lúc hắn đi làm thêm về một mình. Hắn bị một nhóm ba ngươi chặng đường.

Một thân nữ tử, thể lực yếu đuối, hắn đường nhiên chống không lại. Bắt quá hắn cũng miễn cưỡng chạy khỏi ba kẻ đó. Chỉ là, hắn lao ra đường, ai biết lại xui xẻo lao ra trước đầu của một chiếc xe lớn. Cũng giống như trong phim, truyện tranh, tiểu thuyết, hắn bị đâm bay ra xa xa. Đợi đến khi hắn tỉnh lại, hắn thế nhưng lại xuyên rồi.

Không chỉ hồn xuyên, còn xuyên vào bộ tiểu thuyết cổ chân nhân hắn vừa đọc xong đến chương bị phong sát. Còn rất phù hợp tình tiết là xuyên vào một đưa trẻ, đây rõ là để hắn có thời gian phát triển. Nhưng là, xuyên vào tiểu thuyết, xuyên thành trẻ con cũng liền thôi. Hắn cư nhiên lại xuyên thành một cậu bé năm tuổi.

Sốc, rất sốc a.

Hắn đường đường một thân nữ tử, da trắng môi đỏ, eo thon mông cong. Mặc dù hai mươi năm chưa có một mối tình vắt vai, còn là một hủ nữ chân chân chính chính. Nhưng hắn vẫn là nữ nhân, vẫn yêu thích nam nhân.

Giờ thì hay rồi, hắn thành nam rồi, thành một thằng con trai rồi. Hắn tự hỏi là không biết sau này mình nên lấy vợ hay là lấy chồng đây?

Nếu bởi vì hắn có cơ thể là nam mà yêu nữ nhân, thì hắn phải xem lại kiếp trước của mình thật sự có yêu nam nhân hay không rồi? Nhưng nếu như hắn vì kiếp trước là nữ mà bây giờ lại lấy nam nhân, vậy thì... thật không biết phải nói sau cho phải.

- Chẳng lẽ trời định sẵn là ta phải ế sau? Kiếp trước đã ế, kiếp này nhìn xem cũng chẳng khá lên chút nào.

Hắn âm thầm thở dài.

- Nhưng thật ra ta cũng có thể lấy đem mình biến lại thành nữ nhân a, như vậy thì lưỡng toàn kỳ mỹ rồi.

Lại nói, cổ tu cũng là một dạng tu hành, cùng nằm trong cái gọi là tiên hiệp. Chỉ cần đến tuổi mười lăm, hắn có tư cách tham gia khai khiếu, khai khiếu thành công liền có thể tu hành, nghịch thiên mà đi. Việc lấy nam thân biến thành nữ, chỉ cần có thể tu hành, có được cổ trùng liền dễ như trở bàn tay.

- Mà ta, thật ra cũng rất có tư chất tu hành. Đây là điều chắc chắn. Trong nguyên tác cũng đã nói rõ rồi.

Hắn cười, nhìn đám mây trôi trên trời.

- Nam chính của bộ tiểu thuyết này tên là Cổ Nguyệt Phương Nguyên, hắn có một đệ đệ song sinh gọi là Cổ Nguyệt Phương Chính, cả hai đều có tư chất tu hành, Phương Chính còn có tư chất cao hơn cả nam chính Phương Nguyên. Mà thân thể này của ta, cũng có một ca ca gọi là Cổ Nguyệt Phương Nguyên. Haha, không sai, ta chính là Cổ Nguyệt Phương Chính.

Hắn cười khẽ hai tiếng, cảm thấy phấn khích không thôi. Phàm là người thích cổ chân nhân, đều sẽ thích nam chính Cổ Nguyệt Phương Nguyên, hắn cũng không ngoại lệ.

Nhưng cũng bởi vì thích Phương Nguyên, cho nên cũng có rất nhiều người chán ghét đệ đệ hắn Phương Chính.

Theo nguyên tác của tác giả, Phương Chính tuy tư chất cao hơn Phương Nguyên, nhưng lại là người ngu dốt, toàn làm ra những việc vướng tay vướng chân, có chút chướng mắt.

Ban đầu đọc, trước sau có bốn nhân vật hắn không thích nổi, thậm chí rất muốn bóp chết. Mà nhân vật Cổ Nguyệt Phương Chính là một trong số đó, xuất hiện đầu tiên trong bốn nhân vật mà hắn ghét.

Nhưng vạn lần không ngờ là, hắn cuối cùng lại xuyên thành Cổ Nguyệt Phương Chính. Việt Nam có câu, "ghét của nào trời cho của đó" quả thật không sai a.

- Nhưng nếu được, ta muốn làm nhân vật thứ tư trong bốn người ta ghét a. Người đó vừa là nữ, còn có địa vị rất rất cao đâu. Xuyên thành nàng liền có thể bớt phấn đấu một chút. Bất quá, nếu như có thể xuyên theo ý mình, thì còn gì là huyền bí nữa chứ. Mọi sự trên đời, mười việc hết chín việc rưỡi không như ý.

Hắn thở dài một hơi, trong lòng lại không sao cả. Hắn xuyên vào nữa đêm hôm qua, một phút sau khi xuyên đã có thể bình tĩnh trở lại, chấp nhận hoàn toàn sự thật. Với việc lớn như vậy còn không làm hắn có nhiều cảm xúc, thì dù có thành ai hắn cũng chẳng bận tâm.

- Nhưng thật ra có một cái khiến ta bận tâm, thì phải là thứ này.

Hắn nhỏ giọng, trong đầu ý niệm vừa động, một cái màn ảnh tinh thể lỏng xuất hiện trước mặt hắn, cách mặt hắn ba mươi xăng-ti-mét, bay lơ lửng giữa không trung.

- Ngón tay vàng của làng xuyên không, hệ thống Thiên Ngoại Chi Ma.