Chương 439: Tâm của Nhị Cáp

Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 439: Tâm của Nhị Cáp

Ôn Bình không trả lời, lúc đi tới trước chủ điện, dứt khoát tựa người ở cạnh tượng Thạch Hổ lẳng lặng nghe.

Long Kha nhìn Ôn Bình bằng ánh mắt hết sức nghiêm túc, tiếp tục nói: "Tin tưởng ta, bây giờ ngươi cần sự giúp đỡ của người có thực lực như ta, có lẽ đến sau cùng, ngươi có thể trốn ở trong những căn nhà kia, người của Bách Tông Liên Minh không ai có thể đánh tới bên trong. Thế nhưng trốn, khẳng định không phải biện pháp giải quyết mọi chuyện... Biện pháp hiện tại đang ở trước mặt ngươi."

Nói xong, Long Kha thấy Ôn Bình không có phản ứng, trong đầu lập tức hiểu ra.

Đúng rồi, nàng là Trấn Nhạc thượng cảnh, lẽ ra Ôn Bình nên cầu mình mới phải.

Nhưng làm sao lại giống như là mình đang cầu Ôn Bình vậy.

"Đương nhiên, ngươi cũng có thể xem nhẹ đề nghị của ta, nhưng nói thật, những nơi chật hẹp nhỏ bé như Huyền Sắc hồ kia, tới tối đa cũng chỉ là Trấn Nhạc trung cảnh, ta giết bọn họ như giết gà. Cho dù bọn họ vận khí tốt, mời được một lão gia hỏa tới, ta cũng có thể giết hắn." Lần này, Long Kha muốn chơi chiêu lạt mềm buộc chặt.

Bởi nàng phát hiện Ôn Bình là người không nghe lọt đề nghị của người khác, biện pháp tốt nhất vẫn là bày ra mọi chuyện rồi cho Ôn Bình suy nghĩ, tự bản thân cân nhắc.

Vậy thì nàng rất có thể đạt được mục đích.

Nói ra, nàng cũng không có tiên thiên dị mạch.

Nếu như có thể kiếm một cái, vậy thì thật thoải mái.

"Ôn tông chủ, chính ngươi suy nghĩ một chút, ta tu luyện ở trong chủ điện, lúc nào ngươi cũng có thể đến gặp ta." Nói xong, Long Kha khôi phục lại khí chất cao ngạo lạnh lùng vốn có của một Trấn Nhạc thượng cảnh, cất bước đi tới phía trong chủ điện.

Thông thường thì ở thời điểm này, nhất định sẽ bị người gọi lại.

Đây là kinh nghiệm mà nàng tích lũy đúc kết ra được trong mấy chục năm hành tẩu trong thiên địa.

Không có ngoại lệ, trừ phi...

Lộp bộp.

Tiếng bước chân Ôn Bình rời đi truyền lại.

Long Kha ngừng ngay suy nghĩ, quay đầu lại, thấy không ngờ Ôn Bình đã rời khỏi chủ điện đi tới phía quảng trường bên kia. Chó săn Cáp Cáp chạy theo, hắn giống như chưa xảy ra chuyện gì mà sờ lên đầu con chó săn Cáp Cáp, đồng thời nói, "Đêm đây ta chuẩn bị quay một con heo sữa cho ngươi ăn, biểu hiện ở Huyền Sắc hồ không tệ."

Gâu gâu!

Chó săn nhảy cẫng lên sủa hai tiếng, rất vui sướng.

"Tiểu tử này."

Long Kha triệt để bó tay trước đứa cháu này của mình.

Vậy mà không dính chiêu này của nàng.

Xem ra, chỉ có thể chờ cho đến khi binh tới dưới thành, như thế mới có thể nói động được hắn.

Nghe không lọt ý kiến của người khác, điểm này thật giống hệt tỷ tỷ.

Tỷ tỷ xưa nay cũng không nghe mình, cho nên mới ủ nên cục diện khó xử hôm nay. Trong thân thể của Ôn Bình rõ ràng chảy xuôi huyết mạch cao quý của Long gia, thế nhưng lại chỉ có thể sống hết đời ở nơi hẻo lánh như Thiên Địa hồ.

...

Đảo mắt lại qua một đêm.

Khoảng cách xây xong đại sảnh nhiệm vụ chỉ còn lại một giờ, Ôn Bình vào buổi trưa đúng hẹn đi tới khu ký túc xá, cho hai con điện thủ kia ăn.

Hồ nước lượn quanh hai bên khu ký túc xá không có gì khác thường, vẫn êm ả sâu nhìn không thấy đáy. Lúc này, hai tiểu gia hỏa kia đang nằm ở cạnh bờ, cũng chính là chỗ mà mọi người thích chờ khi tu hành Ngự Kiếm Thuật. Thoáng nhìn qua, hình tượng rất hài hòa, hai con điện thủ kia còn lộ ra chút nhu thuận đáng yêu.

"Tông chủ!"

"Tông chủ!"

Mọi người trông thấy Ôn Bình tới thì vội vàng đứng dậy.

Ôn Bình khoát tay, nói: "Các ngươi tiếp tục tu luyện đi, ta tới đây là cho hai tiểu gia hỏa kia ăn."

Nói xong, Ôn Bình lấy ra mấy viên Hỏa Linh Tinh, lung lay, còn chưa nói ăn cơm thì hai tiểu gia hỏa kia liền bò tới phía hắn, trong miệng phát ra tiếng "a a".

Có lẽ do tuổi nhỏ, thanh âm lập tức hấp dẫn bọn Dương Nhạc Nhạc chạy tới.

Bọn họ dù sao cũng là hài tử, cho nên sức hấp dẫn của tiểu sủng vật với bọn họ rất đáng sợ.

"Thật đáng yêu."

"Tông chủ, hai đứa nó có tên không?"

Dưới sự hỏi thăm của Triệu Tình cùng Hoài Diệp, Ôn Bình sau khi ném ra hai viên Hỏa Linh Tinh thì trầm mặc.

Đúng a, hắn không phải nuôi hai con điện thủ này thành đả thủ, nên cho bọn nó một cái tên.

Chỉ có điều nên đặt tên gì cho hai tiểu gia hỏa nhu thuận đáng yêu này đây?

"Tông chủ, hay gọi là Đại Khả Ái, Tiểu Khả Ái đi." Hoài Diệp bằng tính trẻ con mười mấy tuổi của mình lập tức đặt tên cho hai con điện thủ nhoi nhoi này.

Nhưng mà mọi người lại lắc đầu không đồng ý.

Ôn Bình ngẫm nghĩ, mở miệng nói: "Xem bộ dạng của hai ngươi, thật đúng là ngoan, không bằng gọi là Đại Quai, Tiểu Quai đi."

Đương nhiên, đây cũng là một phần hi vọng.

Hi vọng hai tiểu gia hỏa này sau này đừng gây sự.

"Đại Quai, Tiểu Quai."

"Vậy con nào là Đại Quai a."

Đoàn người Dương Nhạc Nhạc đã bắt đầu thảo luận.

Lúc này, Ôn Bình bỗng nhiên thoáng nghiêng đầu, trông thấy hồ nước đột nhiên toát ra một gợn sóng thật lớn —— Đây là lần đầu tiên mà sóng gợn khi Giao Long không ló ra khỏi mặt nước.

Trái ngược với trạng thái an tĩnh thường ngày.

Thanh âm của hệ thống đúng hạn tới.

"Túc chủ, Giao Long nói, nó có thể mang hai tiểu gia hỏa này đi hay không."

"Hả?"

Giao Long vậy mà trao đổi với hắn?

Nhưng mới mở miệng lại là yêu cầu này, vì sao?

Ôn Bình lắc đầu: "Mang bọn nó đi, vậy ta nuôi ở đâu, nói cho Giao Long, để nó hảo hảo ở chung với Đại Quai cùng Tiểu Quai, về sau làm bằng hữu."

"Nó nói không thể làm được... Hai tiểu gia hỏa này, tối qua đã cột long tu của nó lại.

"A?"

Ôn Bình không khỏi bước tới đầm sâu, nhìn xuống dưới.

Đừng bảo, từ sau khi có được Kim Bặc Nhãn ở chỗ Niết bàn phòng, hắn không chỉ có thể xem được công pháp tu luyện lẫn chỗ công pháp thiếu hụt của người đó, hơn nữa hắn có thể nhìn rất xa.

Kim mâu mở ra.

Giao Long dưới hồ cuộn mình lại, thoạt nhìn hết sức uy vũ, nhưng hai sợi râu dài kia trông có chút khôi hài.

Vậy mà bị bện lại.

Nhưng do Giao Long không có chân nên căn bản không thể mở ra được.

"Thật có thể gây rắc rối a!" Ôn Bình theo bản năng quay đầu lại nhìn hai con điện thủ, đột nhiên cảm thấy cái tên Đại Quai Tiểu Quai này hình như không hợp với bọn nó.

"Coi chừng bọn chúng."

Ôn Bình sau khi dặn dò bọn Dương Nhạc Nhạc thì nhảy xuống dưới đầm sâu.

Càng xuống dưới đầm sâu thì càng lạnh, lạnh tới thấu xương.

Thế nhưng Ôn Bình chỉ có thể kiên trình lặn xuống, hao hết khí lực mở thắt long tu.

Giao Long nhà mình này, hẳn đây là lần đầu tiên hai sợi râu của nó bị thắt nút.

Chính mình cũng là người đầu tiên mở thắt hai sợi râu cho Giao Long.

Khi cả người ướt sũng lên trên bờ, đám người chờ ở kia, không rõ ràng cho lắm.

Sau khi lên bờ, Ôn Bình lập tức mở ra mạch môn, để cho mạch khí nhộn nhạo không ngừng hong khô nước ở trên người mình, đồng thời mắt nhìn chằm chằm hai con tiểu điện thủ.

"Hai ngươi hôm nay không có đồ ăn, lại gây sự, ngày mai cũng không cho ăn."

Ôn Bình rất bắt đắc dĩ mắng một câu.

Hai tiểu gia hỏa kêu "a a, a a" hai tiếng, cũng không biết bọn chúng nghe hiểu không.

Khi nước ở trên người đã bị bốc hơi, bên tai Ôn Bình truyền lại tin tức đại sảnh nhiệm vụ xây dựng xong.

"Đại sảnh nhiệm vụ kiến tạo thành công!"

"Rốt cục kiến tạo xong."

Ôn Bình dõi mắt nhìn ra xa, bạch vụ ở trong rừng cách đó không xa tiêu tán, một tòa cổ điện đỉnh nhọn sừng sững ở chỗ đó.

"Đại sảnh nhiệm vụ kiến tạo thành công, hạn chế tuyên bố nhiệm vụ: Túc chủ, thành viên trong tông môn tiếp nhận nhiệm vụ có khác biệt, thế nhưng không thể thoát khỏi hạn chế thứ nhất. Nếu như không thể hoàn thành được nhiệm vụ trong thời gian quy định, hoặc muốn từ bỏ thì sẽ bị tướt đi một thứ đạt được ở trong siêu cấp tông môn. Lấy túc chủ làm ví dụ: Cũng có thể tước đoạt dị mạch."