CHƯƠNG 1: Lăng Kiếm Vũ

Hệ Thống Nguy Hiểm Nhất Hệ Mặt Trời

CHƯƠNG 1: Lăng Kiếm Vũ

Lăng Kiếm Vũ là một thiếu niên chăm chỉ, ngày qua ngày dù mưa hay nắng hắn đều ra công viên tập thể dục lúc sáng sớm. Được nửa canh giờ thì mồ hôi chảy ra như tắm, hai mắt hắn ướt nhòe. CHỉ thấy phía trước có cái gì đó, thấp thoáng như có như không, Lăng Kiếm Vũ không nhìn rõ lắm, quyết định đứng lại xem xét. Nhưng có một sức hút vô hình nào đó khiến hắn dừng lại không được. CHỉ kịp hét lên 1 tiếng kinh hãi, thân hình cấp tốc biến mất như chưa từng xuất hiện tại đây.

CÁch đó không xa cạnh bờ hồ có một ông lão đang say sưa tập thể dục dưỡng sinh, sau khi Lăng Kiếm Vũ biến mất, ông lão mới quay đầu ngoảnh lại, miệng còn không ngừng càu nhàu " THanh niên thời này đúng là vô ý thức!"
"Ủa, cậu bé vừa chạy bộ ở đây đâu rồi?"Ông lão gãi gãi đầu không hiểu chuyện gì xảy ra.

CHính khổ chủ lúc này cũng buồn bực không hiểu sao, Lăng Kiếm Vũ thấy mình rơi vào khoảng không vô tận, những ngôi sao không ngừng trôi phía sau, thỉnh thoảng còn có xác chết của những quái vật đủ mọi hình thù kích cỡ, vô số đồ vật trôi nổi đây đó. Đã không dưới 1 lần hắn thấy những chùm sáng chói lóa mà ở trong thấp thoáng hình bóng của người nào đó.
"Họ...đều xuyên không sao?" LĂng KiẾm Vũ sợ hãi nghĩ thầm. Hắn không ngờ những điều chỉ có trong tiểu thuyết giờ lại xuất hiện trước mắt chân thật như vậy! Hắn cũng mơ hồ hiểu được chuyện đang xảy ra với mình.
"Ta...cmn xuyên thật sao?" Hắn không khỏi mộng bức một phen.

Lại đi không biết bao lâu thời gian, hắn thỉnh thoảng lại thấy những chùm sáng khổng lồ qua lại khắp hư không. Còn đang mải suy nghĩ lần này là thứ gì, chợt có 1 chùm sáng dừng lại, hiện ra trong đó là một con chim lớn khổng lồ thân trông giống cá, hai cánh dang ra che kín cả bầu trời.

"Côn Bằng!" Lăng Kiếm Vũ trợn mắt thốt lên.

"CHú em biết nhìn hàng nha!" Côn Bằng lên tiếng tán thưởng. Nói xong nó thu nhỏ mình lại chỉ cao khoảng 3m nhìn hắn đánh giá.

"XUyên không đúng chứ?" Côn Bằng lên tiếng hỏi trước.

"Chắc vậy, ta cũng không rõ lắm."

"Ngươi đang đi đến thế giới nào đấy?"

"Ta biết sao được!" Lăng Kiếm Vũ trợn mắt. Hắn mà biết mình đang đến đâu thì cũng không đến nỗi sầu mi khổ kiểm thế này.

Côn Bằng ừ một tiếng lại nói tiếp " Ngươi biết ta tại sao dừng lại không?"

"Không, ta biết sao được" Lăng Kiếm Vũ lắc đầu lia lịa.

"Haha chú em thật thà quá. Không sao, anh đây thích người như chú, gặp gỡ cũng là có duyên, anh tặng chú cái này." Nói rồi Côn Bằng lấy ra từ phía sau một chiếc lông vũ đưa cho Lăng Kiếm Vũ.

"Má!!! TO như quả núi thế này ngươi tặng ta biết cầm làm sao?" Hắn trợn mắt nhìn chiếc lông vũ khổng lồ, mặt đầy vẻ mộng bức.

"Ah, ta quên mất, ngươi vẫn còn là phàm nhân nha!" Côn Bằng vỗ đầu vẻ hiểu ra, nói rồi nó biến chiếc lông vũ nhỏ lại bằng đầu ngón tay, giơ ra đưa cho Lăng Kiếm Vũ.

Bàn tay chạm vào lông vũ, hắn chỉ thấy như chạm vào không khí, hoàn toàn không có cảm giác gì. Chiếc lông đột nhiên biến mất giống như nó chỉ là ảo giác.

"WHat??? Mất đâu rồi" Lăng Kiếm Vũ sửng sốt nhìn đôi bàn tay trống trơn.

Côn Bằng thấy vậy cười híp mắt, tiêu sái dang cánh "vèo" một cái biến thành trùm sáng biến mất trong vũ trụ bao la.

"Cái thằng này...còn chưa đưa ta sách hướng dẫn sử dụng với phiếu bảo hành nữa." Lăng Kiếm Vũ choáng váng lẩm bẩm.

Lại trôi qua một quãng thời gian dài buồn chán, cuối cùng vầng sáng cũng đi tới một hành tinh rộng lớn bao la, có cây cối, sông suối, biển cả, sa mạc tương tự như ở trái đất.

NHìn từ ngoài vũ trụ, Lăng Kiếm Vũ không khỏi nghẹn họng trân trối vì sự to lớn, kỳ vĩ của hành tinh này.

"MẸ! Rốt cuộc cũng tới rồi." Hắn vui mừng lẩm bẩm. Cuối cùng cũng sắp tới lúc được giải thoát.

Trong đêm hôm đó, bầu trời tu đạo giới bỗng xuất hiện mưa sao băng, ít ai ngờ được một số những ngôi sao băng lại có sự xuất hiện của một cậu bé.

Sau một đêm vắng lặng...

Sáng hôm sau, Lăng Kiếm Vũ tỉnh lại với một cái đầu đau nhói khiến hắn không thể không ôm đầu một lúc cho bớt choáng váng.

Mở mắt ra, nhìn xung quanh, hắn không khỏi ngỡ ngàng trước cảnh vật xung quanh: Một biển sương mù vô biên vô tận!

Thậm chí bàn tay giơ lên trước mặt còn không thể nhìn thấy rõ!

Lăng Kiếm Vũ dường như muốn khóc. Vừa cực khổ thoát ra khỏi cái vầng sáng kinh khủng kia, ngỡ như tìm thấy được tự do, đâu ngờ rơi xuống cái nơi quái quỷ này!
"Toàn sương mù thì làm sao chơi? Đông tây nam bắc còn không phân biệt được thì biết làm sao đi?" Vẻ mặt hắn rất khó coi, nhìn những đoàn sương mù dày đặc vờn quanh mà kêu khổ.

Lăng Kiếm Vũ vốn là một cô nhi, năm nay mới có 14 tuổi, người cao nhưng gầy còm vì thiếu dinh dưỡng. Từ lúc 5 tuổi hắn đã bắt đầu phải đi bán báo tự kiếm sống, tuy còn nhỏ mà đã trải sự đời cay nghiệt. Vốn nghĩ xuyên không vẫn có thể sống tốt đâu ngờ rơi xuống cái nơi "khỉ ho không ra tiếng, cò gáy không ra hơi này"

Thầm than vận số đen đủi, đến đâu cũng bị ông trời chơi khăm một vố thì đột nhiên có tiếng nói vang lên trong đầu làm hắn sửng sốt "Hệ thống đang dung nhập xin chờ... 3...2...1 hoàn thành dung nhập thành công với ký chủ"
"Tinh! Xin chúc mừng ký chủ Lăng Kiếm Vũ đã trở thành người duy nhất trên thế giới có được Hệ thống nguy hiểm nhất hệ mặt trời."
"Tinh! Đo lường ký chủ: Lăng Kiếm Vũ. Trình độ học vấn:0/0. Trị số nhan sắc: 60. Trị số trí lực: 1. Sức mạnh:1. Tốc độ:1. Kỹ năng chuyên ngành: bán báo. Tình trang hiện tại: Phàm nhân. Công pháp: không. PHép thuật: không. Phụ kiện bổ trợ: Lông vũ chim Côn Bằng. Nhiệm vụ chung cực: hủy diệt tam thiên, tam thanh, tam giáo, tam thời. Nhiệm vụ hiện tại: không. Chúc quý ký chủ có một ngày mới vui vẻ. Hệ thống xin được tặng ngài 1 phần quà tân thủ, 1 phần quà lễ bao và 1 phần quà ngẫu nhiên. Phần giới thiệu về hệ thống đến đây là hết, xin trân trọng cảm ơn."

"...!"

"Hệ thống?" Lăng Kiếm Vũ ngạc nhiên "Vậy mà ta cũng có 1 cái, haha, lần này thì phát tài rồi!"

Trong những câu chuyện xuyên không, thường là nhân vật chính sẽ có khả năng đặc biệt, kỳ vật hoặc là hệ thống gì đó. Lăng Kiếm Vũ ngỡ rằng mình xuyên không chẳng có gì cả. Hệ thống xuất hiện đúng là niềm vui bất ngờ đối với hắn.
"Tên cũng thật ngầu nha! Chưa gì đã cho 3 phần quà rồi." Lăng Kiếm Vũ khoái chí cười tươi đến ngoác cả miệng. Nhưng khi nhìn lại hoàn cảnh xung quanh thì hắn lại ỉu xìu xuống.

"Đi hướng nào? Phải làm gì để thoát khỏi nơi này?" Trong đầu hắn nghĩ thầm, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn, đành ngồi phịch xuống đất suy tư.

"Ah! Còn phần quà hệ thống ta còn chưa mở, phải thử vận may xem sao." Nói rồi hắn nhắm mắt lại tìm hệ thống. Chỉ thấy từ sâu trong tiềm thức của hắn có một chiếc vi mạch điện tử rất nhỏ, mà bên cạnh nó là ba hộp quà màu sắc khác nhau: đỏ, trắng và đen.

"MỞ cái nào trước đây?" LĂng Kiếm Vũ nghĩ thầm, rồi lại chậc lưỡi "Mà thôi, cái nào cũng như nhau cả."
Vậy là hắn liền mở chiếc hộp màu đỏ gần nhất. Bên trong là một chiếc giày vải màu nâu, trông rất bình thường không hề bắt mắt.

"Tinh! Chúc mừng ký chủ nhận được HÀnh Vân Ngoa: Tốc độ di chuyển +10. Hiệu ứng phụ: CÓ thể lướt trên không với độ cao lớn nhất là 10 cm." Âm thanh hệ thống lại vang lên.

"Cái giày rách nát này mà thần kỳ như thế á?" LĂng Kiếm Vũ trợn mắt, há hốc mồm như không thể tin nổi vào tai mình. Hắn lại tiếp tục mở hộp quà màu trắng.

"Tinh! Chúc mừng ký chủ nhận được bách khoa toàn thư - Tất cả chi tiết về tu tiên giới. Nó sẽ giúp ký chủ hiểu hơn về thế giới này."

"Được lắm! Ta đang cần thứ này." Lăng Kiếm Vũ không khỏi vui mừng.

LẠi mở chiếc hộp màu đen cuối cùng.
"Tinh! chúc mừng ký chủ nhận được kỹ năng đặc biệt: Phong nhận (có thể tạo ra phong nhận để tấn công gây sát thương kẻ địch. KHoảng cách có thể tấn công: trong bán kính 10m. TIêu hao: không. Thời gian hồi chiêu: 24h)"

"Má ơi! dùng có 1 lần mà hồi mất 24h. Sao ngươi không trực tiếp cho ta dùng thoải mái luôn đi. Kỹ năng đặc biệt mỗi ngày dùng 1 lần thì ăn thua gì. SAo ông trời lại cho ta cái hệ thống ki bo như thế này cơ chứ! Ta nghiêm trọng phản đối, vô cùng phản đối, cực kỳ phản đối cách tặng quà này!

Mặc kệ hắn có la hét thảm thiết ra sao, hệ thống vẫn im lặng không đáp lại. Được một lúc thì hắn cũng tắt tiếng, vì vấn đề hiện tại không phải ở quà tặng mà là ở tình trạng hiện tại.

"Kẹt rồi ah! Méo biết đường ra lối nào, thôi thì đi bừa vậy." Lăng Kiếm Vũ tặc lưỡi, nhắm đại một hướng mà đi.

1 canh giờ sau...

2 canh giờ sau...

3 canh giờ sau...

"Á đù! Cái tảng đá này vừa nãy ta mới ngồi xong nha, giờ lại trở lại rồi."

"Móa tên nào vô duyên tè bậy làm ta dẵm dính!... Mà không đúng, có khi lại cái bãi vừa nãy do ta xả bậy @@!"

"Mệt quá! Đi nửa ngày trời mà vẫn trở về cái tảng đá này, mình phục mình vãi chưởng!" Lăng Kiếm Vũ miệng đắng ngắt, môi khô dần, mắt lờ đờ, trí óc mơ hồ vì vừa mệt vừa đói.

Hắn tưởng tượng ra phía trước mình có một bàn đồ ăn thịnh soạn. Cuối cùng cũng...ngất đi trong khi miệng vẫn còn mỉm cười, tuôn đầy nước miếng.

Sau khi ngất được một thời gian, chợt làn sương mờ ảo xung quanh hắn tản đi, từ phía xa có 2 bóng người tiến đến. Lại gần hóa ra là một nam một nữ, nam thì anh tuấn tiêu sát, mặc một bộ đạo bào màu đen, lưng đeo trường kiếm. Nữ thì duyên dáng yêu kiều, mặc một bộ hồng y rực rỡ. 2 người vừa đi vừa mải nói chuyện, không hề để ý xung quanh, đột nhiên người thanh niên vấp dính cái gì đó làm hắn suýt thì sấp mặt, thiếu nữ đi cạnh cũng giật mình, mắt mở to, lấy bàn tay che miệng lộ rõ sự ngạc nhiên.

"Mẹ! Tên nào dám vứt đá giữa đường cản lối đi, ta mà biết phải cho hắn một trận!" Thanh niên tên Uông Quốc Cường tức giận mắng to.

Chỉ thấy thiếu nữ vẫn ngạc nhiên nhìn xuống dưới đất tay chỉ thẳng xuống đầy bối rối.
"Sư huynh, ngươi nhìn..." Thiếu nữ lắp bắp, ngón tay run run.

"Nhìn gì mà nhìn, không phải là tảng đá thôi sao." Uông Quốc Cường nhíu mày, vẫn không thèm cúi xuống nhìn.

"Không phải đá." Thiếu nữ đáp lời.

"Chẳng lẽ lại là khúc gỗ? Có gì đâu mà phải ngạc nhiên vậy hả?" Hắn ta bắt đầu nghi hoặc, nhưng vẫn cố không thèm nhìn xuống dưới chân.

"Cũng chẳng phải gỗ." Thiếu nữ lại đáp.

"Nó là gì mà khiến muội thất thố vậy?"

"Là người!" Thiếu nữ thốt lên, sau đó nàng liền cúi xuống xem xét.

"Người!" Uông Quốc Cường sợ giật bắn cả mình, bắn luôn một tràng câu hỏi liên thanh "Là trai hay gái? Xấu hay xinh? Chết hay sống?"

Thiếu nữ lườm hắn một cái, khó chịu lẩm nhẩm "Không phải cúi xuống là biết sao? Làm gì phải hỏi cho mệt."

"Ta..." Uông Quốc Cường ngại ngùng, cuối cùng hắn cũng cúi xuống và thấy dưới chân mình có một thiếu niên gầy gò, nhem nhuốc, quần áo rách nát đang nằm đó. Kỳ lạ một cái chính là trông cách ăn mặc khổ sở bẩn thỉu thế mà tên này còn vừa ngủ vừa cười được, giống như rất hạnh phúc vậy!

"Sao hắn lại ở trong hộ sơn trận pháp của chúng ta?" Uông Quốc Cường thắc mắc.

"Thậm chí còn ngủ ngon nữa chứ." Thiếu nữ thêm lời, nàng nhìn thiếu niên này ngủ mà còn suýt phì cười. Có ai trên thế giới ngủ giữa rừng sâu mà có vẻ sung sướng vậy đâu.

"Nhiều khả năng là người dân làng sống dưới núi đi lạc vào trận pháp rồi. Nếu gặp gỡ cũng coi như có duyên, cứu hắn một lần vậy."

"Ừm, nhìn cũng tội thật đấy. Sư huynh tốt bụng quá, hi hi." Thiếu nữ mỉm cười hài lòng.

"Chuyện! Huynh vốn dĩ là thanh niên 3 tốt: tốt bụng, tốt ăn, tốt đẹp." Uông Qưốc Cường được dịp liền kiêu ngạo nói

"Được rồi, bây giờ không phải thời gian quảng cáo. Huynh mau đưa tên này theo đi." Thiếu nữ phì cười nhắc nhở.

"Yên tâm, để đó cho huynh! Chuyện nhỏ như con thỏ ngoài đồng cỏ bị thằng da đỏ bắn chết con thỏ. " Nói rồi hắn cúi xuống muốn xốc Lăng Kiếm Vũ lên vai.

Chỉ thấy Lăng Kiếm Vũ ở trên vai hắn đột nhiên mê sảng hô to:" Đồ ăn vạn tuế, cánh gà vạn tuế!"
Nói xong hắn há miệng thật to, cắn luôn vào vai Uông Quốc Cường một phát thật mạnh!

Thiếu nữ đi sau thấy vậy trợn mắt, há hốc mồm. Còn nạn nhân Uông Quốc Cường bị tấn công bất ngờ nên rất sửng sốt. Sau đó là một cảm giác đau đớn khắp bờ vai khiến hắn không thể không kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, vang vọng khắp núi rừng:
"AAAAAAAAAAHHHHHHHH. Đau quá!!!!!!!!!!"

Ngay lập tức hắn giằng Lăng Kiếm Vũ ra khỏi vai mình, ném phịch xuống đất, mặc kệ máu chảy trên vai, hắn muốn lao vào tẩn tiểu tử này một trận! Có lòng tốt cứu tên này mà bị coi là cánh gà, đúng là tức chết mất! Xắn tay áo lên muốn động tay chân, trừng trị Lăng Kiếm Vũ, bỗng hắn thấy ai đó kéo lại phía sau. Ngoảnh đầu lại hóa ra tiểu sư muội ngăn mình lại, mặt hắn còn hằm hằm:"Muội tránh ra để ta cho tên tiểu tử này một trận."

"Sư huynh rộng lượng, hắn chỉ mê sảng thôi, hơi thở cũng hấp hối rồi, huynh mà đánh thì hắn chết mất. Ta là người tu đạo, cần có đức hiếu sinh."

Bị thiếu nữ thuyết phục một lúc, Uông Quốc Cường mới bớt tức, đầu óc tỉnh táo lại. Hắn "hừ" một tiếng nói "Nể mặt muội, ta tạm tha cho tên tiểu tử này!"

"Sư huynh sáng suốt!" Thiếu nữ vui vẻ reo lên.

Chợt lúc này Lăng Kiếm Vũ lại tiếp tục mê sảng hét to: "Mẹ nó! Cánh gà KFC mà không cho ta tương ớt chấm cùng, ta xxx nhà ngươi!"

Nói rồi hắn lại thiếp đi, không tiếp tục mê sảng nữa. Còn Uông Quốc Cường mặt mày vừa dễ chịu hơn một chút lại nghe thấy vậy, hắn sa sầm nét mặt, mắt trợn ngược, môi run run như cố kìm chế bản thân mình.

"Nhìn mặt huynh thốn như đang đi trong nhà xí vậy!" Thiếu nữ không khỏi buồn cười nhìn vị sư huynh đứng như trời trồng ở đó. Nói rồi nàng đích thân nhấc Lăng Kiếm Vũ lên, cùng với vị sư huynh của nàng nhanh chóng biến mất trên đỉnh núi...