Chương 39: Bố mẹ về, có biến (2)

Hệ Thống Năng Lực Game

Chương 39: Bố mẹ về, có biến (2)

Sau gần tháng tôi đã hoàn toàn thông thạo các kĩ năng thầy dậy, sức chiến đấu của tôi tăng cao 1 cách vượt trội lên 1 tầm cao mới.
Trở về nhà trong tình trạng suy nhược toàn cơ thể. Đau khắp mình mẩy ê ẩm tôi nhìn qua nhà và tôi đã thấy chiếc xe của bố mẹ tôi ở nhà, tôi mừng húm vì sau 2 tháng sống dặt dẹo 1 mình nhà tôi cuối cùng cũng có chút hơn người.
Vào nhà ôm trầm lấy mẹ tôi nhớ bố mẹ đến khủng khiếp.
-Cái thằng này lớn rồi mà con _ Mẹ tôi cười.
Tôi cười hít hà mấy món ăn mà mẹ đang lấu, đã lâu lắm rồi tôi không được ăn 1 bữa ăn đoàng hoàng rồi.
-Thôi đi tắm đi con _ Bố tôi từ phiá sau nói cuời.
Tôi buông mẹ ra phi lên phòng tắm 1 cái trong sự khoái cảm. Xoá tan những mệt mỏi trong buổi thực chiến với sư phụ hôm nay nhớ nại những thế đánh của thầy tôi không khỏi rùng mình da gà nổi lên đùm đụp.
-Thế đánh thật độc ác _ Tôi lẩm bẩm, mặc dù chỉ dùng đồ giả nhưng chiêu nào của thầy cũng là tất sát vô cùng độc ác, nếu là đồ thật tôi đã chết không biết bao nhiêu lần.
-Lâm ơi xuống ăn cơm đi con _ Mẹ tôi gọi vọng lên.
-Vâng...
Nhìn mình trước gương tôi đột nhiên thấy mình trở thành 1 tên vai u thịt bắp từ bao giờ, không còn bộ dáng thư sinh trước kia nữa thay vào đó là 1 thân hình với những múi cơ to lớn vạm vỡ.
Khoác bộ quần áo vào tôi nhảy trượt mông trên thành cầu thang.
-Thằng nhãi vẫn không bỏ cái tính ấy có ngày bật răng cửa không chừng _ Tiếng nói quen thuộc của thằng anh tôi gắt.
-Hê hê lão dê già về rồi à _ Tôi cười đểu cáng nói.
-Ha ha tao về để xem thằng nhãi mày sống xót thế nào khi không có bố mẹ, coi chừng cũng không tệ _ Ông đi vòng quanh người tôi nhìn gật gật đầu.
~Vút...cánh tay ông chợt động bất ngờ đấm 1 đấm vào mặt tôi.
Cảnh báo nguy hiểm động lên bàn tay tôi lắm lấm nắm đấm của ông ấy.
-Ớ....ớ _ Ông ú ớ trong mồm.
_Nhanh quá.
-Muốn thử thằng này à không dễ đâu lão dê già...hê hê hê _ Tôi cười đểu cáng.
-Mày _ Ông cứng họng.
-Ăn cơm thôi hê hê - Tôi nhảy vào bàn mời bố mẹ ăn rồi đụng đũa gắp tơi loạn.
-Oặp...oặp....ngon quá _ Tôi ăn như hổ đói lâu lắm rồi tôi mới được bữa cơm mẹ lấu này. Tuy trước hay được ăn cơm của Nhi hay Thảo nấu nhưng ăn cảm giác không thoải mái nên đúng đi đâu cơm nhà luôn ngon nhất. Xong bữa cơm tôi lê buớc ôm cái bụng căng tròn quay đầu ngoái lại buông 1 câu
-Anh tý rửa bát đấy nhớ chậm như rùa _ Tôi cười sách bụng lên phòng.
Ểnh ra trên giường nhắm mắt ngủ. Tôi chìm nhanh vào giấc ngủ.
~éo...oé....éo...éo...tiếng chuông báo động của căn cứ rống lớn khắp căn cứ.
-Báo động cấp độ đỏ, toàn căn cứ 20 đông nam á đang trong báo động đỏ 2 độ quân ma cà rồng và Quỷ ăn thịt người đang phục kích căn cứ, toàn bộ dân thường đề nghị ở yên trong hầm trú ẩn, toàn bộ binh lính các quân đoàn,sư đoàn, các đội toàn bộ vào vị trí chiến đấu; đây không phải diễn tập xin nhắc lại! đây không phải diễn tập....
Tôi vùng trăn bật dậy mắt trợn trừng, mở tủ mặc trang bị da biến dị và đồ chiến tăng thuộc tính vào. Toàn bộ căn cứ đang trở lên náo động, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng la hét của phụ nữ và trẻ em, tiếng hô hào của đàn ông trai tráng. Phiá cổng thành nghe thấy tiếng súng, tiếng pháo tự hành, tiếng đao kiếm hỗn hợp đánh vào nhau kêu leng keng.
-Lâm, con xuống hầm ngay, khi nào bố mẹ gọi mới được ra _ Mẹ tôi bên ngoài gọi vọng vào.
~tinh tinh...tiếng chuông điện thoại tôi déo ầm lên.
-Con nghe đây sư phụ _ Tôi nhấc máy lên nghe.
-Con không được ra ngoài, phải ở trong nhà rõ chưa, lát nữa ta dẫn bé Thảo đến _ Tiếng sư phụ nói nhanh đầu dây bên kia.
Bố mẹ và anh tôi đã tham chiến ở cổng thành rồi, chỉ còn tôi lòng như lửa đốt...