Chương 5: Đường về xa xăm

Hạt Giống Tiến Hóa

Chương 5: Đường về xa xăm

Bầu trời đỏ rực, từng ánh chớp trắng lóe ngang bầu trời kèm theo tiếng sấm ì ầm, gió thổi mạnh kéo theo từng đợt bụi bặm, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện lốc xoáy cỡ nhỏ.

Trên đường, dòng người lâm vào cảnh hỗn loạn, xác sống lang thang, tiếng la hét vang lên khắp nơi, xe cộ chật cứng bị bỏ rơi trên đường.

Những người sống sót sau tai nạn đổ xô vào các tòa nhà, tiếng rượt đuổi, gào thét, cắn xé, những âm thanh la hét tuyệt vọng, những sinh mạng nhanh chóng kết thúc, rồi lại đứng dậy hòa vào đám xác sống truy đuổi những kẻ khác. Sắc đỏ từ bầu trời như điểm xuyến thêm vẻ chết chóc và máu tanh.

Đức dừng xe trên vệ đường, đoạn đường phía trước bị kẹt cứng bởi những chiếc xe vung vãi.

Chạy xe gần ba tiếng đồng hồ, Đức đi vòng các khúc đường nhỏ, cố né các khúc đường đông đúc đầy xác sống chạy tới chạy lui. Vòng đi vòng lại một hồi cũng không còn đường qua nữa. Khúc đường bị chặn cứng bởi những chiếc xe mà chủ nhân của nó đã vứt đi để chạy trốn, cũng có thể là những kẻ nằm trong đám xác sống đang lang thang khắp nơi kia.

Từ khoảng cách này về nhà còn sáu cây số, nếu chạy xe bình thường thì không cần đến mười lăm phút, nhưng giờ phút này lại như chỉ xích thiên nhai.

Đức giơ chiếc điện thoại trên tay nhặt được từ một xác chết bên đường, bấm số gọi. Không có sóng. Pin của chiếc điện thoại cũng nhấp nháy. Có vẻ các thiết bị điện tử đều không sử dụng được rồi.

Đức để xe lại, xốc lại ba lô trên vai, cầm khẩu AK 47 nhắm về hướng bên hẻm bước đi. Từng xác sống lững thững bước lại từ xa hướng về chỗ Đức.

Bật lưỡi lê trên khẩu súng, Đức đâm thẳng vào cổ vị trí cột sống của bọn xác sống. Đức không dám bắn súng, tiếng động sẽ kéo bọn chúng lại rất nhanh. Bọn này cực kỳ nhạy cảm với tiếng ồn và mùi thịt tươi.

Dù vậy, Đức nhận ra bọn xác sống đang bao vây các tòa nhà kéo lại chỗ này. Cũng may là, tốc độ bọn chúng không phải rất nhanh.

Đức vội vàng leo lên ban công tầng hai khu nhà gần đó, đạp cửa sổ căn nhà, bước vào kiểm tra bên trong. Không có ai, cũng không có xác sống. Đây là một nhà trọ nhỏ, cao ba tầng, trên còn có gác lửng. Căn phòng có vẻ là của nữ, khá sạch sẽ. Đức đặt ba lô xuống, ngồi phệt trên sàn nhà, lấy chai nước từ ba lô ra uống một hơi để giải tỏa cơn khát nãy giờ.

Nghỉ ngơi khoảng 10 phút, Đức hướng ra cửa sổ nhìn đoạn đường bên dưới.
Đường chính đã hoàn toàn kẹt cứng, không có chỗ để xe máy đi qua được nữa. Bọn xác sống tụ tập thành từng đàn, lững thững đi lại trên đường, một số lại tụ tập đập cửa trước mấy tòa nhà, thi thoảng thấy người sống xuất hiện, chúng lại chạy theo truy đuổi khắp nơi.

Đức tuột xuống khúc đường hẻm gần đó, hai cánh tay dùng vải và giấy cứng dán băng dính chặt lại để đề phòng bị cắn, khẩu AK 47 bật lưỡi lê cầm sẵn trên tay, hai khẩu súng lục đeo gọn gàng trên thắt lưng, hướng về hẻm có ít xác sống nhất gần đó đi vào, tìm đường tắt qua khúc kẹt trên đường chính để về nhà.

----------

Sự sống trên Trái đất đã hình thành và phát triển, tiến hóa theo rất nhiều hướng khác nhau để rồi tự nhiên chọn ra những sự sống phù hợp nhất. Sự thích nghi của sinh vật với môi trường sống, quá trình cạnh tranh sinh tồn và tiến hóa đa biến đã tạo nên sự sống đa dạng và phong phú như hiện nay.

Tiến hóa là một quá trình dài dằng dặc qua hàng triệu năm ròng rã. Trong đó, mỗi sự phát triển nhỏ trong cơ thể sinh vật, mỗi một thay đổi nhỏ trong cấu trúc gen, đều cần rất nhiều thời gian để cơ thể sinh vật có thể cân bằng với sự thay đổi đó.

Hạt giống tiến hóa, mang tới những vật chất tối, năng lượng tối và tia phóng xạ chưa từng được biết đến, nó kéo ngắn thời gian thay đổi đó xuống theo cấp số nhân. Nó mở khóa giới hạn tiềm năng trong cơ thể mọi sinh vật, cung cấp năng lượng để cơ thể sinh vật phát triển với sức mạnh mới.

Cơ thể những sinh vật không thể thích nghi với sức mạnh đó sẽ chết, sẽ bị đào thải như một quy luật của tự nhiên. Vấn đề là, chúng không chết hẳn.

Virus etocapolys, một loại virus tự nhiên trong môi trường, chúng cũng được tiến hóa lên, chúng tiếp quản não bộ của xác chết, sinh sôi trong những cái xác, điều khiển cơ thể đó dựa theo một bản năng duy nhất: ăn, cắn nuốt những sinh vật khác.

Những sinh mạng đã chết sống lại theo một hình thức mới nhưng chúng chỉ còn một mục đích duy nhất, hủy diệt.

-

Trước cửa một căn hộ chung cư, một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, gương mặt đen sạm, chiếc áo đầy những vết máu đã khô, đang vung vẩy chiếc rìu chữa cháy trong tay đập vào đầu đám xác sống trước mặt.

Sau lưng ông ta, một người phụ nữ đang ôm cô bé gái trước ngực, gương mặt đầy sợ hãi.

"Chạy theo anh" Ông ta đạp mạnh vào con xác sống trước mặt và quay lại kéo hai mẹ con chạy xuống cầu thang. Trên gương mặt đã ướt đẫm mồ hôi, cánh tay cầm rìu run run vì quá sức.

Cả nhà ba người vội vàng chạy xuống, sau lưng hơn ba mươi con xác sống đuổi theo.
Chạy tới cổng khu căn hộ, ba người chợt khựng lại, trước cổng nhung nhúc xác sống, chúng bị cửa sắt chặn lại, tiếng tay chân, tiếng răng của chúng cào vào cánh cổng kẽo kẹt âm thanh đầy ghê sợ.

Cả ba người tuyệt vọng quay đầu lại nhìn đám xác sống kéo đến phía sau. Người đàn ông ôm lấy hai mẹ con như muốn lấy thân mình che chở cho họ đến giây phút cuối cùng.
"Đoàng.. đoàng … đoàng"

Tiếng súng vang lên, những con xác sống bị bắn nổ đầu lần lượt ngã xuống. Người đàn ông giật mình quay đầu lại. Trước mặt là một người thanh niên mặc quân phục, khẩu súng trên tay không ngừng nhả đạn về phía trước.

Sau khi đi một vòng quanh các ngõ hẻm tránh né các đám xác sống lớn, Đức đau đầu nhận ra không có đường nào có thể an toàn đi qua về nhà. Tốc độ lây lan của đám thể lây nhiễm quá nhanh, ngoài đường đâu đâu cũng là xác sống. Các đoạn đường cũng đã bị kẹt cứng.

Sau một hồi suy tính, Đức quyết định hướng đến khu căn hộ gần nhất làm nơi lẩn trốn tạm thời, để tính tiếp đường đi, khu căn hộ này có hơn mười tầng khá cao và phía sau nó là khu thảo cầm viên, từ khu thảo cầm viên chỉ cần đi qua một dãy nhà nữa sẽ về được tới nhà. Khu thảo cầm viên khá vắng vẻ, chỉ có một vài con xác sống đang lang thang qua lại. Đây là đoạn đường an toàn nhất mà Đức có thể nghĩ ra.

Bắn hết băng đạn, vẫn còn hơn mười con xác sống đang tiến tới, Đức giật chiếc rìu trên tay người đàn ông, bổ vào đầu con xác sống gần nhất. Với một chiến sĩ đặc nhiệm tinh nhuệ được huấn luyện như Đức, những xác sống lẻ tẻ này không có nhiều sức uy hiếp, chỉ cần không bị bao vây với số lượng lớn, hắn vẫn có thể nắm chắc thoát thân.

Giải quyết xong đám xác sống trước mặt, Đức quay người sang gia đình ba người còn đang bàng hoàng, hỏi:
"Phòng chứa đồ sửa chữa ở khu căn hộ này ở đâu vậy?"