Chương 177: Thế cờ lật ngược
Ngón tay của Đức hơi sáng lên, bóp mạnh vào trên tấm vảy khiến nó hơi cong lại.
Dương biến sắc, hét lớn: "Dừng lại"
Đức cười nhạt, dừng lại, xoay chiếc vảy trên tay: "Sao hả?"
Dương phất tay cho đám thuộc hạ phía sau hạ súng xuống, gương mặt âm trầm, lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc, ngươi muốn gì?"
Đức ngắm nghía chiếc vảy trên tay, chậm rãi nói: "Kể ra mà nói thì, chiếc vảy này vô dụng đối với ta … Nếu có thêm chiếc vảy của ngươi thì khác, nhưng mà hiển nhiên là hơi khó"
"Nhưng ngươi cũng nên hiểu, uy hiếp của ngươi đối với ta chẳng có tác dụng gì, nếu ta muốn đi, ta có thể đảm bảo là ngươi không đuổi kịp, ngươi có thể thử, nhưng ta không hứa trước được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó đâu" Đức cười lạnh lên tiếng
Chăm chú nhìn vào gương mặt bình thản của Đức, Dương nhíu mày, khẽ xiết chặt nắm tay, im lặng không nói, ánh mắt khóa chặt vào người hắn.
Ngừng lại một lúc, Đức "Thực ra đưa cho ngươi chiếc vảy này không phải là không được, nhưng … nếu làm vậy thì ta sẽ được gì đây?"
"Ta có thể trả đám người này và cho các ngươi an toàn rời khỏi đây" Dương lên tiếng
Đức lắc đầu lên tiếng: "Ngươi thực sự nghĩ là ta quan tấm đến bọn người này hay sao?"
"Ít ra ngươi sẽ phải quan tâm đến cô ta" Dương chĩa tay về phía Linh, trả lời
Đức ngoái đầu nhìn về phía sau cười lạnh: "Ta không cao thượng như ngươi nghĩ đâu, thời gian gặp mặt giữa ta và cô ta là bao lâu để ngươi tự tin cho rằng ta sẽ phải để ý đến sự sống chết của cô ta chứ? Nói đúng ra cô ta còn nợ ta một lần cứu mạng, còn ta chẳng có nợ nần gì với đám người này cả"
Ánh mắt Dương nhìn thẳng về phía Đức như muốn xuyên thấu qua lớp màn bình thản đó, nhưng hắn không phát hiện được bất kỳ dao động nào, lý trí nói với hắn rằng những thứ Đức nói đều hợp lý, nếu hắn là Đức hắn cũng sẽ như vậy, hắn không có bất kỳ động cơ, mục đích gì để phải dính líu đến đám người của Linh, nhưng sâu trong tiềm thức, sâu trong bản năng mách bảo hắn rằng có điều gì đó không đúng, có điều gì đó không ổn, nhưng hắn không biết điều đó là cái gì.
Hơn ai hết, hắn hiểu rõ tình trạng của bản thân mình, những lời của Đức nói đều đúng, dù hắn đã cố hạn chế, nhưng trong những lần tấn công khác vào Thung Lũng Đen, tình thế quá hiểm ác khiến hắn không thể không vận dung đến sức mạnh từ chiếc vảy, hắn cũng biết rằng nó sẽ phát sinh ra hậu quả nhưng không ngờ rằng hậu quả sẽ nghiêm trọng đến như vậy, hiện giờ hắn đã có cảm giác rằng các dòng năng lượng trong cơ thể di chuyển hoàn toàn hỗn loạn, nếu không xử lý sớm e sẽ dẫn đến hậu họa khôn lường.
Hắn cần chiếc vảy đó, và hắn biết rõ Linh sẽ phải đầu hàng, đưa nó cho hắn khi những người cô ta yêu quý bị hắn khống chế, hắn hiểu quá rõ điểm yếu của Linh, nhưng sự xuất hiện của Đức làm kế hoạch của hắn trở nên đảo lộn, hắn không thể hiểu rõ suy nghĩ của tên này, không hiểu được hắn muốn gì, hắn là một tên có máu anh hùng can thiệp chuyện bất bình hay hắn cứu Linh vì hắn muốn có được điều gì đó khác? Lần đầu tiên trong một thời gian dài, hắn có cảm giác mình rơi vào thế bị động, bị kẻ khác nắm được điểm yếu.
Đầu óc cấp tốc suy nghĩ, Dương cau mày, nhìn về phía Đức lên tiếng hỏi: "Ngươi muốn gì?"
"Trước tiên, ta muốn thấy thành ý của ngươi" Đức trả lời
"Thành ý?"
Đức chỉ về phía sau Dương, lên tiếng: "Ta muốn ngươi nói cho ta tất cả những gì ngươi biết về nơi này, có gì ở bên trong?"
"Đừng dối trá, nếu ta phát hiện bất kỳ điều gì ngươi nói không thật, ta không cam đoan trả cho ngươi chiếc vảy còn nguyên vẹn hay không đâu, cũng đừng hoài nghi khả năng kiểm chứng của ta"
Dương gật đầu: "Được, nhưng trước tiên hãy cho ta thấy thành ý của ngươi"
Đức nhíu mày hỏi lại: "Thành ý gì?"
"Ngươi nói với ta không quan tâm đến sống chết của Linh và đám người kia, không phải sao, chứng minh đi, hay đó chỉ là mạnh miệng mà thôi" Dương nhìn về sau lưng Đức, lên tiếng
"Được thôi" Đức nhún vai, nhìn về phía Linh ra lệnh: "Cô đi qua bên đó cùng làm con tin với những người kia đi"
Linh ngẩng đầu nhìn hắn, yên lặng, lúc này trong lòng cô rất rối bời, những người cô yêu quý, những người cô tin tưởng và người tin tưởng ở cô đã chết, đầu của họ vẫn còn ở đó, ánh mắt của họ vẫn như đang dõi theo cô, ở phía trước cũng là những người cô muốn bảo vệ nhưng cô đã không thể làm gì được cho họ được nữa, cô không đủ sức cứu họ ra, cô đã chọn phương pháp ngu ngốc nhất là đặt niềm tin vào kẻ địch bởi vì cô thật sự không biết làm điều gì khác nữa, cô cố gắng bình tĩnh nhưng đầu óc vẫn đầy hỗn loạn.
Người thanh niên trước mặt này, hắn vẫn lạnh lùng như thế, hắn nhìn thấy cô như vậy nhưng giống như chẳng hề có nửa phần dao động, không hiểu tại sao cô vẫn có cảm giác tin tưởng vào hắn, cô vẫn ôm chút hy vọng rằng hắn sẽ làm điều gì đó, nhưng khi nghe hắn sẵn sang đưa cô làm con tin để đổi lấy lợi ích, khiến trong lòng cô đau nhói.
"Anh..." Linh chưa kịp dứt lời thì Chương đã chỉ vào mặt Đức phẫn nộ hét lớn: "Làm sao anh có thể làm thế?"
Đức nhíu mày khó hiểu: "Làm thế, làm gì? Chẳng phải cô ta khi nãy đã định tin tưởng giao sự sống chết của cả bọn kể cả tôi trong đó cho tên Dương hay sao? Tôi bảo cô ta đi qua đó thì có vấn đề gì? Nếu đã tin tưởng hắn tha chết cho cả bọn thì ở đây và ở bên đó có khác gì nhau?"
Linh phất tay ra hiệu cho Chương yên lặng, nhìn hắn, ánh mắt trở nên rất bình tĩnh, lên tiếng hỏi: "Anh thực sự muốn như vậy phải không?"
"Phải" Không né tránh ánh nhìn của Linh, Đức lạnh nhạt trả lời
"Đội trưởng, không được …" Chương và những người kia kéo tay cô lên tiếng nói
Đức thở ra một hơi, rút khẩu súng dưới hông chĩa vào phía những người con tin đang bị Dương bắt giữ, lên tiếng: "Tôi đã hết kiên nhẫn rồi, đi qua bên đó. Hắn vẫn chưa bắn đám con tin, nhưng tôi thì có đấy"
Chương nhìn hắn hét lớn: "Mày dám?"
"Đoàng" Chương vừa dứt lời thì Đức đã nổ súng, một người trong đám con tin gục xuống, viên đạn tuy không trúng ngay tim nhưng bắn ngay ổ bụng, máu tuôn ra ướt đẫm nền tuyết trắng, phát bắn khiến cả những người ở phía bên Dương cũng ngỡ ngàng, Dương chăm chăm nhìn hắn, mày khẽ nhíu lại.
Với tình trạng không hề có trang thiết bị y tế nào quanh đây như lúc này, người đó coi như cũng đã cách cái chết chẳng còn bao xa nữa.
"Không" Linh hét lên, nước mắt không kềm chế được trào ra, ánh mắt dữ dội nhìn về phía Đức, hét lớn:
"Tôi hận anh"
Đức hiểu rõ câu nói này của Linh, cô không hận hắn vì hắn bắt cô, không hận hắn vì hắn đưa cô làm con tin, cô hận hắn vì hắn đã bắn bé Nga, và đã bắn người thanh niên kia, nhưng gương mặt của hắn vẫn không có nửa phần dao động, hắn lạnh nhạt chĩa khẩu súng trên tay qua người kế tiếp, đáp lời "Tôi không quan tâm, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đi mau"
Linh gạt nước mắt, bước qua phía đó, Dương tự động tránh ra một bên để Linh lại gần, những người còn lại cũng đi theo, sau khi ném về phía Đức những cái nhìn đầy phẫn nộ, người của Dương nhanh chóng khống chế cả bọn, phút chốc phía bên này chỉ còn lại Đức và Toàn.
Linh bước tới người thanh niên bị thương, bé Nga cũng đang nằm đó, vết thương còn nặng hơn người thanh niên kia, máu tuôn ra ướt đẫm nền tuyết trắng, dù vẫn chưa chết nhưng có lẽ hai người này đã cách cái chết không còn bao xa nữa, đôi tay cô run rẩy ôm hai người, cố xé mảnh áo trên tay buộc lại vết thương, nhưng có vẻ cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
Dương nhìn toàn bộ quá trình, không nói một lời, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú về phía Đức, khẽ phẩy tay một đội trong nhóm dẫn cả đám Linh qua một bên, những họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào phía họ.
"Thành ý của ta đã xong, giờ tới lượt ngươi" Đức nhìn Dương lên tiếng
Dương gật đầu, rút con dao găm ở bên hông đưa lên ngắm nghía, đó là một con dao ngắn dài tầm 3 tấc, lưỡi dao cong xoắn, chuôi dao được chạm trổ rất tinh xảo, chậm rãi kể:
"Tất cả bắt đầu bằng con dao này. Nó là chìa khóa của khu di tích nơi đây, ta vô tình tìm thấy nó ở cổng ra vào nơi đây, trên tay một bộ xương khô, nó có một chức năng lưu trữ thông tin bằng một loại ngôn ngữ tâm linh kỳ lạ mà chỉ những người cầm nó mới có thể hiểu được"
"Khu di tích, rốt cuộc ở đây có những gì?" Đức khẽ nhíu mày hỏi lại
"Sức mạnh – Quyền lực" Dương trả lời
"Nói cụ thể đi" Đức không kiên nhẫn tiếp lời
"Ở đây có chứa một di chỉ nơi lưu trữ tri thức, tài nguyên và vũ khí còn sót lại của một bộ tộc cổ đại … Ừm, không phải kiểu cổ đại như ngươi đang nghĩ, đó là tộc người sở hữu công nghệ tiên tiến vượt xa chúng ta hiện nay, còn cụ thể có những gì, thì ta thực sự cũng không rõ ràng lắm" Dương bình thản đáp
"Nếu ta cầm lấy con dao, ta có thể biết được những gì nó đã cho ngươi biết hay không?" Đức hỏi
"Không chắc được, ta chưa từng đưa nó cho bất kỳ ai" Dương bình thản trả lời
Đức đưa tay gõ trán: "Ta muốn đổi chiếc vảy này lấy những thứ ở trong đó, ít nhất là 1/3 những thứ có trong đó, nhưng ta lại không thể tin tưởng được ngươi, không thể theo cùng ngươi đi vào đó, cũng không thể chờ ở đây để ngươi mang ra, giải quyết chuyện này như thế nào đây?"
Dương yên lặng, vấn đề này xác thực khó giải quyết, cả hai đều không phải những kẻ ngu, không kẻ nào sẽ lựa chọn tin tưởng để đối phương nắm cán của mình cả.
"Thế này vậy" Đức xoay chiếc vảy trên tay, lên tiếng
"Ta đưa cho ngươi chiếc vảy, ngươi đưa cho ta con dao đó, sau khi ta xác thực những gì ngươi nói, chúng ta sẽ bàn phải làm gì tiếp theo, được chứ?"
"Ngươi tin những gì ta vừa nói sao?" Dương mỉm cười nói
"Trực giác cho ta biết ngươi không nói dối, chỉ là có điều gì đó quan trọng ngươi chưa nói hết mà thôi, ép ngươi nói ra sẽ hơi khó, ta sẽ tự tìm hiểu vậy, sao hả?" Đức trả lời
"Đề nghị rất công bằng, ta đồng ý" Dương gật đầu
"Một, hai, ba cùng ném được chứ?" Đức lên tiếng
"Được thôi" Dương cười đáp lại
Đức đưa chiếc vảy lên, Dương cũng giơ lên con dao găm của mình, những người xung quanh như nín thở và yên lặng, chỉ có tiếng gió rít, những bông tuyết xung quanh rơi lả tả mỗi lúc mỗi nặng hạt, che phủ khung cảnh trong một lớp màn trắng xóa.
"Một … hai …" Cả hai người cùng đếm
"Ba" Dương ném con dao về phía Đức trước một bước, hắn cũng ngay lập tức vung tay ném chiếc vảy về phía đối phương.
Con dao bay thẳng tới người Đức bỗng nhiên quay đầu bay ngược lại trong cái nhìn kinh ngạc của hắn, khóe môi của Dương nở nụ cười lạnh lùng, tay còn lại giơ lên tiếp lấy chiếc vảy đang trên đà bay tới.
Đúng lúc này, chiếc vảy đột ngột nổ tung thành những luồng ánh sáng cường độ cao cực kỳ chói mắt, Dương và đám người cạnh hắn hoàn toàn bất ngờ, đôi mắt không chịu nổi luồng ánh sáng dội trực tiếp bị lóa trong khoảnh khắc, cả tên Dương cũng không ngoại lệ.
Một cảm giác nguy hiểm chợt bao phủ toàn thân, khiến lông tơ trên người Dương dựng ngược lên, hắn vội vàng vận hết sức lực che kín bản thân trong một lớp cương khí màu đen.
Ở một nơi gần đó, một mũi tên sắc lạnh bao phủ trong lớp hào quang màu trắng, trong tiết trời thế này như ẩn hình trong không khí, đầu mũi tên lấp lóe hàn quang bay tới nhằm thẳng vào người tên Dương với tốc độ cực nhanh.
Mũi tên va phải lớp lá chắn của Dương nổ tung, sức nổ cực mạnh đẩy hắn bay ngược về phía sau, mũi tên vẫn xuyên qua được lớp màng cương khí được vội vàng dựng lên, đâm vào người hắn một đoạn ngắn.
Trong chớp mắt hỗn loạn, mười con chim lửa từ trên không hiện ra lao tới giữa đám người của Dương và những chiếc xe quân dụng nổ tung, ánh lửa bùng lên nuốt cả đám người kéo theo những tiếng la hét đau đớn và hỗn loạn, những chiếc xe quân dụng và súng phòng không bị phá hoại gần hết chỉ có những tên phản ứng nhanh nhất mới kịp thoát ra.
Chớp thời cơ như đã chờ từ lâu, Đức lập tức tung người lao đến, Lạc phong kiếm hiện ra trên tay nhắm thẳng ngay người Dương chém tới.
Dương cũng phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy lùi về phía sau, đôi mắt vẫn còn lóa chưa thể nhìn thấy rõ ràng, hắc khí trên tay hắn bùng lên, bất chấp vận dụng cả sức mạnh của chiếc vảy tung ra những luồng hơi xoáy đen ngòm bay thẳng về phía trước.
Đức không chống trả mà lập tức lách người nhảy qua chỗ của Linh lao vào giữa đám người, Toàn lúc này cũng đã tới nơi.
"Vút" "vút" những mũi tên vô tình lại xuất hiện đoạt mạng những kẻ đang giữ xung quanh đám người của Linh, liên tiếp có những kẻ ngã xuống dưới, cộng thêm sự có mặt của Đức và Toàn, những kẻ xung quanh cũng hoàn toàn bất ngờ nên ngay lập tức bị tiêu diệt.
Vung kiếm chém đứt dây trói của đám người, Đức hét lên với Linh: "Lập tức dẫn người lùi về phía sau". Quá bất ngờ với những thứ diễn ra, nên ngay cả Linh cũng hành động chậm chạp.
Ôm đôi mắt đang cay xè, Dương lùi về phía sau, hai tai nghe ngóng xung quanh, căn cứ theo đường tên lúc nãy, hét lớn: "Có mai phục, toàn bộ hỏa lực bắn về hướng 9 giờ"
Những khẩu súng tiểu liên và súng máy hạng nặng còn sót lại trong đội của Dương ngay lập tức chĩa về hướng Hân và Lan đang ẩn nấp bắn tới, tiếng súng inh ỏi điếc tai, thậm chí có cả một khẩu bazooka được sử dụng, ánh lửa và sức nổ bùng lên.
Tại chỗ ẩn nấp, chiếc vòng bảo vệ lam thạch trước người Lan sáng lên, vòng bảo vệ hiện ra che chắn cả Hân và Lan vào bên trong, hỏa lực không ngừng trút xuống khiến cho năng lượng trong chiếc vòng tụt xuống rất nhanh.
"Hừ" Dương hừ lạnh một tiếng, cầm con dao găm trong tay vận sức khiến hắc khí bùng lên ném thẳng về phía vòng bảo vệ vốn đang bị bào mòn bởi sát thương.
"Xoảng" Lớp bảo vệ lập tức vỡ tan như kiếng, vòng đeo cổ của Lan cũng rắc một tiếng vỡ thành nhiều mảnh. Hân vội vàng đẩy Lan qua một bên, con dao găm lao tới xoắn qua vai cô một đường tóe máu khiến Hân kêu lên đau đớn.
Nhưng cũng không hề chần chừ, cô lộn người nhảy qua một bên giương cung rút tên, bắn thẳng về khẩu súng máy đang nhả đạn khiến khẩu súng máy lập tức bị phá hủy tan tành, kẻ đang bắn cũng cùng chung số phận.
Lúc này, Đức cũng ném về phía đám người của Dương một quả lựu đạn sương mù axit, khói mù và axit tràn ra, khiến bọn chúng không thể tiếp tục nổ súng, Dương lập tức quát gọi toàn bộ đám tay chân lùi lại kéo dãn khoảng cách ra, chiến đấu hai bên dừng lại trong khoảnh khắc.
Hân gọi tiểu Quang ra, đưa Lan lên đó rồi phóng đến chỗ của Đức, Lan lập tức sử dụng kỹ năng chữa thương chữa trị cho cô, chiếc dao găm thì đã bị tên Dương kia thu lại.
Đức kéo Linh lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng lùi về phía sau, cạy miệng của bé Nga và người bị hắn bắn lúc nãy đút vào một viên bổ huyết hoàn để cấp tốc bổ sung lượng máu đã mất, hơi thở bé Nga hiện tại đã khá yếu ớt.
Lan và Hân lúc này đã tới nơi, vết thương trên vai Hân đã lành lại chỉ còn vết máu đỏ trên áo, Lan vội bước xuống chỗ Đức trị thương cho hai người kia, vết thương nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, kỹ năng chữa thương của Lan theo sự thăng cấp của cô bé cũng đã có khá nhiều tiến bộ, dù cô bé và người thanh niên kia vẫn mê man chưa tỉnh lại nhưng ít ra về tính mạng đã không có gì đáng lo nữa.
Linh yên lặng nhìn hắn, nhìn gương mặt vẫn lạnh tanh của hắn nhưng trong lòng như dâng lên một dòng nước ấm. Một lần nữa, hắn lại xuất hiện, cứu cô ra khỏi tình cảnh hiểm nguy, cứu cô khi cô đã hoàn toàn tuyệt vọng buông xuôi, cô lên tiếng, giọng nói xen lẫn sự tự trách: "Xin lỗi đã hiểu lầm anh"
"Không sao, cô lập tức dẫn mọi người lùi lại phía sau" Đức bình tĩnh nhìn Linh trả lời, đoạn quay sang Hân, khẽ ôm vai cô, nhẹ nhàng hỏi:
"Em không sao chứ?"
"Em không sao" Hân mỉm cười đáp lời, dịu dàng nhìn hắn rồi đảo mắt nhìn về phía lớp sương mù axit đang dần loãng ra theo từng đợt gió rít gào trong không khí.
Dương lúc này cũng đã ổn định lại đội ngũ, thu thập lại vũ khí. Lớp sương mù tan ra, hai đoàn người đối diện nhìn nhau, ánh mắt của Đức và của Dương va chạm, lạnh lùng âm trầm và sắc bén.
Một trận ác chiến đang chờ đợi ở phía trước.
===========
Chúc mọi người một năm mới thật vui vẻ và ấm áp bên người thân nhé. ^.^