Chương 163: Nặng nề
"Tôi còn …"
Đức lạnh nhạt ngắt lời: "Tôi biết, cô có thể còn đòn sát thủ chưa dùng đến, nhưng …"
"Tôi cũng vậy"
Linh nhắm mắt lại, vỗ hai tay xuống đất, thở dài một tiếng, chua chát nói: "Tôi thua rồi"
Đức gật đầu, thu hồi Lạc phong kiếm, xoay người chậm rãi bước xuống căn hầm tối. Linh gượng đứng dậy, phủi đi đám tuyết đọng trên người, nhìn theo bóng lưng của hắn, khẽ cắn môi bước đi theo phía sau.
Kỳ thực trận chiến vừa rồi hắn có cảm giác Linh vẫn còn chưa tung hết sức, có thể là đòn sát thủ thực sự cô vẫn còn chưa sử dụng hoặc một thứ gì đó kềm hãm cô phát huy toàn bộ thực lực của mình, ít ra kỹ thuật ngưng khí tụ hình của cô đáng lẽ phải lợi hại hơn thế rất nhiều. Nhưng kể cả là như vậy, hắn cũng tự tin mình sẽ không thua, hắn còn rất nhiều thứ chưa sử dụng đến, dù sao thì đây cũng chỉ là một trận đọ sức chứ không phải chiến đấu sinh tử không cần phải ép nhau đến cùng làm gì, cô ta cũng không có sát ý với hắn.
Phía dưới hầm tối om om không một tia ánh sáng, Đức lấy từ trong kho chứa đồ một chiếc đèn pin để rọi đường đi, đi qua khoảng hai vòng cầu thang xoắn ốc, mò mẫm một số căn phòng, đi suốt ba dãy hành lang, hắn rốt cuộc cũng đến được phòng máy chủ.
Phòng máy chủ chỉ có duy nhất một chiếc máy vi tính màn hình lớn, lúc này đã ngừng hoạt động, căn phòng có vẻ đã bỏ hoang lâu ngày, không có ai sử dụng, hắn bước tới phía trước bật công tắc điện và công tắc máy, nhưng không thể khởi động được, hệ thống điện có vẻ đã bị ngắt từ lâu.
"Vô ích thôi" Nhìn Đức đang loay hoay, Linh khoanh tay trước cửa phòng lên tiếng
"Máy móc ở đây đã bị hư từ đợt đầu bão điện từ rồi"
Đức yên lặng không trả lời, cũng không quay đầu lại, cố gắng kiểm tra một lần nữa, rồi bước ra ngoài, lần theo ảnh sơ đồ khu vực trên tường đến phòng chứa máy phát điện dự phòng, dầu trong máy vẫn còn nhưng cũng không thể khởi động được, có vẻ máy cũng đã hỏng hóc từ lâu.
Hắn nhíu mày, đi thẳng vào phòng máy chủ, lần theo mạch dây nối của máy đến một chiếc tủ sắt trong hốc phòng nhìn qua khá là kiên cố, Đức vung kiếm chém rớt cửa tủ sắt lấy ra một ổ cứng nối trực tiếp với máy chủ, xem qua rồi bỏ vào trong áo.
Sắc mặt Linh hơi biến đổi, cổ tay khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Thu hồi Lạc phong kiếm vào trong cơ thể, hắn xem xét xung quanh một lúc đến khi xác nhận mình đã lấy đúng ổ cứng thì chậm rãi rời khỏi tầng hầm bước ra ngoài, hoàn toàn không nhìn qua Linh lấy một lần, Linh cắn môi bước theo ở phía sau.
"Anh sẽ rời khỏi đây sao?" Cô lên tiếng hỏi với theo
Không quay đầu lại, Đức lên tiếng trả lời: "Phải"
"Khi nào?"
"Sáng mai"
Câu trả lời của hắn khiến Linh ngây người ra một lúc, cô nắm chặt bàn tay, nhìn vào bóng lưng của hắn, hỏi:
"Tôi phải làm gì, thì anh mới chịu giúp tôi?"
"Tôi thực sự rất cần sự giúp đỡ của anh, làm ơn đi"
Đức thở ra một hơi, quay đầu về phía sau, nhìn gương mặt khẩn khoản của Linh, trả lời:
"Xin lỗi, nhưng tôi không thể giúp cô"
Nhìn ánh mắt và gương mặt lạnh nhạt của hắn, Linh tràn đầy thất vọng. Đức quay người bước đi, chậm rãi, nhưng rất kiên quyết, việc cần làm ở đây đã xong, hắn cần trở về Bình Định nhanh hết mức có thể, thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, hắn không muốn trì hoãn thêm nữa.
Có thể nói là hắn cũng khá có thiện cảm với Linh, cô ta là người phân minh rạch ròi, nói lời giữ lời, đối xử với mọi người xung quanh cũng rất tốt, chỉ cần nhìn vào những người trong trại tị nạn, và cách những người trong đội đối với cô cũng đủ biết, nhưng bảo hắn vì một lời nài nỉ của cô ta mà liều mạng đi mạo hiểm thì không thể nào.
Đúng lúc này, phía sau chợt vang lên một tiếng "bịch" khiến hắn quay đầu lại, Linh đã ngã xuống đất, mũi chảy máu nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng.
"Cái gì nữa đây" Đức phiền muộn đưa tay vỗ trán, bước lại chỗ Linh ngã xuống, lật người cô lên xem xét.
Có vẻ không phải là giả vờ, hơi thở của cô ta rất hỗn loạn, cơ thể trở nên lạnh lẽo, máu từ mũi vẫn không ngừng chảy làm ướt cả tay áo của hắn, tình trạng nhìn qua không ổn chút nào.
"Tệ thật" Đức thở ra một hơi, nhìn xung quanh, bất đắc dĩ ôm Linh bước vào một ngôi nhà gần đó, đặt cô nằm trên giường, máu lúc này đã ngừng chảy nhưng cô vẫn rơi vào hôn mê chưa tỉnh lại, hắn đặt một tay vào trán Linh, vận dụng kết nối năng lượng từ rise kích thích sense và kết nối với rise của cô để xem xét tình hình.
Đây là một khả năng cải tiến từ nội thị dựa trên kết hợp giữa sense (Rise) và trance, Đức khám phá ra từ khá lâu nhưng chưa có dịp sử dụng, nó có thể phần nào xem xét tình trạng cơ thể và hướng di chuyển năng lượng của người khác, đương nhiên chỉ có thể dùng khi người đó không phản kháng và cũng không có nhiều cử động, như lúc này đây.
Thể trạng của Linh rất tốt, cơ bắp đảm bảo đầy đủ sức mạnh cũng như độ mềm dẻo cần thiết có vẻ đã trải qua khá nhiều luyện tập, nhưng năng lượng trong người cô lúc này có hai luồng đại biểu bởi màu vàng và màu đen đang di chuyển một cách lộn xộn, chèn lấn lên nhau, chúng khá mạnh mẽ và không ai nhường ai, sự xung đột của chúng dẫn đến các thương tổn trong kinh mạch và cơ quan nội tạng trọng yếu, điều đó dẫn đến tình trạng hiện tại của Linh, xem ra thương thế của cô đã tích lũy trước đó một quãng thời gian và cũng không nhẹ chút nào.
Quá trình chiến đấu vừa rồi cô tiếp tục sử dụng hai loại năng lượng xung khắc này càng khiến những tổn thương nghiêm trọng hơn và dễ bị phát tác. Kỳ thực thì lúc nãy hắn cũng có cảm giác Linh chiến đấu khá là gượng ép, chưa phát huy hết toàn bộ thực lực, hắn vốn nghĩ là cô còn bảo lưu đòn sát thủ, nhưng có lẽ đây mới là nguyên nhân chính.
Trong lúc kiểm tra bệnh trạng của Linh thì có một bức ảnh nhỏ từ túi áo sơ mi trên ngực cô rơi xuống đất, Đức lấy ra một chiếc khăn vải sạch lau mũi và miệng của cô rồi cúi xuống nhặt bức ảnh, vừa nhìn vào đó, hắn chợt có cảm giác như bị sét đánh.
"Khụ" Lúc này, Linh bất chợt ho mạnh, một ngụm máu phun ra thấm đẫm vào bức tường gạch của căn nhà ọp ẹp, mày cau chặt có vẻ rất đau đớn.
"Phù … Phù" Linh mở mắt tỉnh lại, cố ngồi dậy nhưng cơ thể dường như không chịu nghe lời, không thể đứng dậy nổi, đầu óc choáng váng còn đang mơ mơ hồ hồ, căn phòng như đang xoay tròn trước mắt cô.
Đức nhẹ nhàng đặt tấm ảnh trên giường kế bên Linh, quay đầu sang bắt gặp cái nhìn của cô, im lặng một hồi, hắn lên tiếng: "Thương thế của cô rất nghiêm trọng"
Linh thở ra một hơi, giọng hơi run rẩy, trả lời: "Tôi biết"
"Tôi không còn nhiều thời gian nữa", cô đưa tay lên miệng ho khan phun ra một ngụm máu, nhìn ngụm máu tươi trên lòng bàn tay, giọng nói nhẹ như gió bấc, như đang tự nói với chính bản thân mình.
Hai người chìm vào trong im lặng. Đức không nói gì, thở một hơi nhẹ, ngồi xuống cạnh giường đưa cho Linh một chai nước ấm, cô đưa tay nhận lấy gượng ngồi dậy rửa sạch vết máu trên khuôn mặt rồi uống liền hai ngụm.
Có vẻ đã đỡ hơn đôi chút, Linh ngồi hẳn dậy, hít sâu một hơi điều chỉnh lại trạng thái cơ thể và luồng năng lượng hỗn loạn trong người, một lúc sau cô mở mắt quay đầu nhìn về phía Đức đang duy trì trầm mặc, bất chợt lên tiếng hỏi:
"Anh đã từng phải chứng kiến những người anh yêu quý chết trước mặt mình bao giờ chưa?"
Đức ngẩng đẩu, ánh mắt xa xôi nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, trả lời: "Rồi"
"Anh có hiểu được cảm giác bất lực khi phải chứng kiến họ ra đi mà chẳng thể làm được bất kỳ điều gì không?" Cô xiết chặt nắm tay, tiếp tục hỏi
Đức yên lặng không trả lời, nhìn về phía Linh, nhẹ giọng hỏi: "Cô đã từng mất đi ai đó sao?"
Linh đặt chai nước qua một bên, cúi đầu trầm giọng nói: "Anh trai, bố mẹ, đồng đội"
"Tôi thậm chí còn không thể về dự lễ tang của anh trai tôi"
Câu nói của cô khiến trong lòng Đức nhói lên một cái, hắn xiết chặt nắm tay vào đầu gối, gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản nhưng trong lòng gợn sóng, trái đất này không ngờ lại tròn đến như vậy.
"Tôi đã không thể cứu bọn họ, tôi đã chẳng thể làm được gì, nhưng bây giờ tôi có thể, ít nhất là có thể cố gắng làm một điều gì đó vì những con người ở đây" Linh gượng người đứng dậy lên tiếng
"Điều đó có đáng không?" Đức nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi
Trầm mặc một lát, Linh gật đầu, giọng nói đầy kiên định: "Đáng"
Cô bước xuống giường, hít sâu một hơi hồi khí, cơ thể lúc này đã khôi phục lại một chút, ít ra đã có thể vận động lại bình thường, cô nhìn qua Đức, hai ánh mắt chạm vào nhau, cô gật đầu: "Cảm ơn anh đã cứu tôi"
Không chờ hắn trả lời, cô quay người bước trở về trại tị nạn, dáng người thẳng tắp, bóng lưng dần khuất vào trong bóng tối, một tiếng ho khẽ kéo theo vài vết máu tươi rơi trên nền tuyết trắng.
Đôi vai nhỏ bé ấy, nhìn qua bất chợt cảm giác thật nặng nề và cô độc.
…………………………………………..
P/s: Mới đó mà đã hết tết mất tiêu rồi. Cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã theo dõi và ủng hộ truyện của mình.
Chúc mọi người một năm mới nhiều sức khỏe, bình an và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.