Chương 152: Bọ ngựa?
Trong góc phòng, một người thanh niên đang cầm một chiếc bàn gỗ che chắn phía trước, cắn răng chật vật chiến đấu cùng với một sinh vật khá kỳ lạ, một cô gái trẻ nấp ở phía sau.
Sinh vật có hình dạng hệt như một con bọ ngựa, chỉ là hình thể rất to lớn, cao gần hai mét, toàn thân màu xanh lục, đuôi cong vút, hai càng tay phía trước sắc bén như dao, cái miệng hình tam giác với hàm răng bén nhọn phát ra những tiếng "khè" "khè" đầy uy hiếp.
Hai càng của nó giơ lên cao chém mạnh, chiếc bàn lập tức gãy làm đôi, trước ngực của chàng thanh niên trẻ lập tức bị xẻ ra một đường máu phun ra tung tóe, đuôi của nó quẫy mạnh đập qua khiến cậu ta lập tức văng thẳng vào tường, vang lên âm thanh chấn động, té quỵ xuống mặt đất không rõ sống chết.
Cô gái trẻ phía sau giờ đã hoàn toàn lộ diện trước mặt con quái vật, mặt cắt không còn chút máu, toàn thân run rẩy trong sợ hãi. Con quái vật xoay đuôi đâm tới, chiếc đuôi nhọn hoắt cắm thẳng vào bên trong bụng cô gái, khiến cô ta trợn mắt "hự" lên một tiếng, dịch thể màu xanh lợt truyền ra từ đầu vết thương trên bụng
Đúng lúc này, Đức và Toàn cũng đã đạp vỡ cửa kính xông vào bên trong, con quái vật quay đầu nhìn qua, cặp mắt màu xanh lợt chằm chằm nhìn qua, miệng phát ra âm thanh "khè" "khè" đầy uy hiếp.
Mắt phân tích thể hiện: Bọ ngựa biến dị Trance +, Burst +, Rise +++, cấp độ C, năng lực: cắn xé, chém, loại hình quái vật thiên hướng sức mạnh và tốc độ, có khả năng ngụy trang với môi trường, 2000 điểm giao dịch.
Cùng lúc này, Toàn hét lớn một tiếng lao tới đầu tiên, con quái vật cũng ré lên một tiếng quái dị, đuôi quẩy một cái khiến cô gái văng về phía sau, vung càng chém tới.
Toàn lập tức vận dụng thiết bì nham giáp, tử cực cương khí cũng chuyển lên trên tay giơ lên đỡ, lưỡi đao từ càng con bọ ngựa biến dị chém xuống như chạm vào một lớp cương thiết cứng rắn phát ra âm thanh trầm đục.
Lưỡi đao quả thật cực kỳ sắc bén, cánh tay dù đã vận dụng thiết bì nham giáp vẫn đau đến ê ẩm, nhưng Toàn cũng không hề chậm lại, tay phải vung quyền đấm mạnh vào giữa ngực con bọ ngựa. Khoảnh khắc quyền đầu vừa chạm tới, cổ tay lắc một cái, tử cực phi trảo đã mọc ra, đâm xuyên vào bên trong khiến con quái vật ré lên đau đớn.
Con bọ ngựa biến dị há miệng nhắm về phía cổ của Toàn cắn tới, ánh mắt của Toàn nhìn thẳng về phía trước, tay còn lại giơ lên, ba lưỡi vuốt màu tím hiện ra ở trên tay, nhắm thẳng đầu nó đâm tới.
Tốc độ và sự nhạy bén của con bọ ngựa lúc này cũng được phát huy một cách tối đa, cơ cổ biến đổi khiến nó thụt đầu xuống tránh được số phận bị một chém mất mạng. Xoay người quẫy mạnh, đuôi của nó đập thẳng vào người Toàn văng ra sau một đoạn, đôi cánh vỗ một cái, thân mình lập tức phóng qua cánh cửa sổ bên hông phóng ra ngoài.
Đức đang quan chiến, cũng tung mình lao theo, thân ảnh con bọ ngựa biến dị bỗng nhiên như mờ dần rồi biến mất trong không khí.
Hắn nheo mắt nhìn kỹ, giữa nền trời trắng xóa, có một vết máu màu xanh chảy ra mờ nhạt, Đức dậm chân vào lan can cửa sổ, cổ tay khẽ đảo, Lạc phong kiếm đã hiện ra, trên lưỡi kiếm, phong chú chi ấn bùng lên cùng với những tia lửa điện lẹt xẹt xung quanh.
Ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, thân hình vẫn còn đang ở trên không, hắn đã vung kiếm chém mạnh, "Phong lôi kiếm khí" từ Lạc phong kiếm chém ra một đường.
Kiếm khí sắc bén như đao quét qua, thân ảnh con bọ ngựa biến dị đang bay là là trên không lập tức bị phân thành hai nửa, máu xanh cùng nội tạng rơi ra tung tóe. Đức thu kiếm hạ xuống mặt đất, vòng tay chĩa ra, xác con vật nhanh chóng bị thu lại.
Quá trình chiến đấu mô tả có vẻ dài dòng nhưng diễn ra cực kỳ nhanh chóng, mặc dù ngoài khả năng ngụy trang thì con bọ ngựa biến dị này không có năng lực gì đặc biệt, nhưng bù lại, sức mạnh và tốc độ quả là hạng nhất, đặc biệt là đôi càng cực kỳ bén nhọn nguy hiểm. Đáng tiếc là nó lại đụng phải đám người của Đức.
Con quái vật đã bị giải quyết, Toàn quay đầu xem xét xung quanh, trên lầu, một người đã mất mạng tại chỗ, nhìn trang phục thì có lẽ là một cô gái, vết chém cắt qua bụng xổ cả nội tạng ra ngoài. Chàng trai lúc này đã lơ mơ tỉnh lại, vết thương trước ngực nhìn qua khá máu me nhưng chưa đến nỗi quá nghiêm trọng, cô gái cũng may mắn không chết, vết thương trên bụng chỉ là một lỗ nhỏ, dịch màu xanh đang chảy ra từ vết thương nhưng không chảy máu.
"Hư … hư, cậu là ai?" Người thanh niên té dưới đất vỗ cái đầu còn hơi choáng váng của mình nhìn Toàn lên tiếng hỏi
"Tôi là Toàn, chỉ là người đi ngang qua đây thôi" Toàn liếc nhìn ra bên ngoài trả lời
"Hai người là ai, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?" Quay đầu nhìn qua người thanh niên, Toàn lên tiếng hỏi
Cô gái lúc này mới hoàng hồn, liếc nhìn qua Toàn, rồi chạy lại chỗ người thanh niên xé một mảnh vải áo, băng lại dấu chém. Người thanh niên gượng ngồi dậy, thở một hơi khó nhọc:
"Tôi là Vỹ, còn đây là Dung, bọn tôi trốn đi từ thành phố Ban Mê Thuột, đến đây thì gặp bão tuyết nên phải dừng lại"
"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay … ngoài kia, bọn chúng vẫn còn" Chàng trai gấp gáp lên tiếng
Đúng lúc này, thì Đức đã chậm rãi bước vào, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào hai người, bình thản hỏi: "Xuống nhà trước đã, đám quái vật đó là như thế nào, những người ở đây đâu cả rồi?"
"Chúng ta phải lập tức chạy ngay, bọn chúng sẽ kéo đến đấy" Cô gái hơi hoảng sợ run rẩy cất tiếng
Đức nhìn qua hai người, lắc đầu cười lạnh: "Cô nghĩ với tình trạng của hai người hiện tại có thể chạy khỏi được bọn quái vật đó sao?"
"Xuống đây đi, nói cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra" Đức lên tiếng nói, giọng nói lạnh nhạt, không hề lên gân nhưng mang theo áp lực khiến người ta không thể từ chối. Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng không cảm tình của hắn, người thanh niên nuốt một ngụm nước bọt, vô thức gật đầu, ánh mắt đó là ánh mắt của kẻ đã từng giết người.
Mắt phân tích thể hiện: Chàng trai trẻ là người thức tỉnh cấp độ C, trance +, Burst +, Rise ++, loại hình sức mạnh và tốc độ, có thể vận dụng cương khí cơ bản, 1000 điểm giao dịch. Còn cô gái chỉ là người thức tỉnh cấp E, Trance +, Burst +, Rise +, chỉ hơi tăng cường cơ năng cơ thể chứ chưa sản sinh ra năng lực gì kỳ lạ, 40 điểm giao dịch.
Hai người này thì có thể nói là không mạnh cũng chẳng yếu, xếp vào hạng trung bình, cùng là cấp độ C nhưng người thanh niên này so với con Bọ ngựa biến dị đó thì còn kém hơn cả một khoảng cách, chả trách giáp chiến lại thảm hại như vậy.
Hai người đành phải nghe theo lời hắn đi xuống nhà dưới, ngồi xuống chiếc bàn ở phòng khách, Hân và Lan lúc này cũng đã đi vào bên trong, nhìn thấy hai người, cậu thanh niên và cô gái thoáng qua vẻ ngạc nhiên nhưng cũng trôi qua rất nhanh.
Chàng trai tên Vỹ nhìn qua Đức, phục hồi tâm trạng của mình, thấp giọng kể lại:
"Từ cái ngày định mệnh đó, khi mà cả bầu trời đột nhiên biến thành màu đỏ, thành phố Ban Mê Thuột xuất hiện rất nhiều xác sống, như trong phim vậy, bọn chúng kéo ra giết chóc mọi người ở khắp nơi"
"Bọn tôi cướp một chiếc xe, chạy trốn khỏi đó, nhưng nửa đường thì hết xăng, đành phải đi bộ về đây"
"Có bao nhiêu người trốn đi được?" Đức lên tiếng hỏi
"Tất cả là mười hai người, hai người đã chết trên đường đi, số còn lại thì mất mạng ở thị trấn này, còn một người nữa cũng đã … mất mạng lúc vừa rồi" Vỹ đan hai tay vào nhau, cúi đầu thấp giọng lên tiếng, giọng nói đầy bi thương
"Những con quái vật này là sao vậy?" Đức nhẹ giọng hỏi
"Về tới đây thì gặp bão tuyết, nên chúng tôi vào trong thị trấn này để trú lại, nhưng không ngờ, nơi đây là hang ổ của đám quái vật này, chúng tôi gọi bọn nó là Bọ ngựa ma"
"Thị trấn này giống như là chuồng nuôi nhốt của bọn chúng, cứ cách từ một đến hai ngày, bọn chúng sẽ tiến vào đây giết và bắt người đi, ai trốn khỏi đây thì đều bị chúng giết sạch"
"Cũng có lần chúng tôi hợp sức giết được một con, nhưng sau đó bọn chúng sẽ kéo tới đông hơn và giết nhiều người hơn nữa, đến bây giờ đã chẳng còn lại được mấy người"
"Ngoài hai người thì thị trấn này còn ai nữa?" Nghe vậy Đức nhíu mày, lên tiếng hỏi
"Tôi không rõ, chúng tôi đều trốn ở những căn nhà khác nhau" Vỹ lắc đầu trả lời
"Chúng ta phải rời khỏi căn nhà này, anh đã giết con bọ ngựa ma vừa rồi, đồng bọn của chúng sẽ kéo tới ngay" Cô gái bóp chặt tay, run rẩy lên tiếng
"Bọn chúng đã tới đây rồi" Đức quay đầu nhìn ra ngoài cửa, trầm giọng nói, khiến hai người hoảng sợ quay đầu nhìn ra.
Phía ngoài không có bóng ai, nhưng trên nền tuyết trắng lúc này, bỗng nhiên xuất hiện những dấu chân đi từ ngoài vào trong đầy quỷ dị.
Đức nhắm mắt lại, năng lượng từ lõi rise truyền vào trong tai, thính giác được vận dụng một cách tối đa lắng nghe từng âm thanh động tĩnh từ khắp xung quanh.
"Tất cả có chín con" Mở mắt ra, Đức điềm tĩnh lên tiếng đi về phía trước, ở bên cạnh, Hân và Lan đã đứng tựa lưng vào nhau, Toàn cảnh giác ở phía sau.
"Ầm" Một tiếng, cánh cửa trước nhà bị húc bể, bóng một con quái vật phóng vào bên trong.