Chương 138: Truy đuổi và thu dọn
Trước mặt chỉ còn lại thi thể của cô gái Thánh nữ, gương mặt xinh đẹp nhưng lúc này trên người xuyên đầy vũ khí trên đó, mũi tên của Hân, huyết đao và huyết thương của Huyết Tu La, một cái lỗ xuyên thấu giữa ngực do thương sấm sét của Đức, ánh mắt vô thần, gục đầu qua một bên, chết từ lâu.
"Ộc" Đức đưa mắt lạnh lùng nhìn theo thân ảnh gã Trần Văn Hồ, lồng ngực bỗng một trận đau đớn, ánh mắt mơ hồ, người trở nên lạnh lẽo, hắn phun ra một ngụm máu tươi còn có cả mảnh vỡ của nội tạng, ngã xuống đất bất tỉnh, xung quanh chìm vào một màu tối đen, trước khi ngã xuống hắn mơ hồ nghe được tiếng kêu thất thanh của Hân.
Vết thương của hắn vốn đã cực kỳ nghiêm trọng, xung chấn từ quyền trượng của gã Trần Văn Hồ liên tục đánh thẳng vào người, khiến nội tạng từng trận bất ổn, thể lực và năng lượng trong người rơi vào trạng thái suy kiệt, một cánh tay đã bị chấn nát, thêm vào đó nhát chém từ Quang đao của gã Trần Văn Hồ qua ổ bụng, gai quang ấn xuyên qua người, cơ thể bị xuyên ra rất nhiều lỗ máu tuy rằng Đức đã cố gắng phản xạ, bảo vệ những vị trí trọng yếu nhưng tới giờ hắn đã không thể áp chế nổi thương thế nữa, ngã gục xuống, máu tươi chảy ra thấm ướt cả mặt đất.
…………..
Đức mở choàng mắt ra tỉnh lại, gượng ngồi dậy, đưa một tay lên thái dương, đầu vẫn còn đau như búa bổ, mắt hoa lên từng đợt do mất máu, cơ thể trống rỗng do cạn kiệt năng lượng và thể lực, những dòng kim khí lưu động trong lõi Trance – Burst – Rise giờ đang nhỏ bé mỏng manh đến đáng thương.
Hắn đang nằm trên một chiếc giường gỗ trong một căn phòng xa lạ, áo, quần trên người vẫn còn dính đầy máu khô đông lại, có một số đã bị xé quăng qua một bên, từ cửa sổ hắn có thể nhìn ra bên ngoài, mặt trời đang dần xuống núi, trời đã về chiều, sắp tối.
Đức giơ cánh tay phải về phía trước, nó lúc này đã hoàn toàn mọc lại, màu sắc trắng hơn đoạn trên khuỷa tay của hắn nhiều, cảm giác hơi là lạ chưa quen hẳn. Các vết thương lớn nhỏ trên người lúc này cũng đã lành lại.
"Ọc … ọc" Bụng sôi lên từng đợt, cảm giác đói đến run người truyền đến, Đức đưa mắt nhìn ra ngoài thì lúc này tiếng bước chân đã lộp cộp truyền tới, Lan bước lại bên cạnh giường, trên tay cầm một tô cháo thịt băm, đổ một quả trứng còn lòng đào ở chính giữa, bốc khói nghi ngút, đưa cho hắn.
Đức đưa tay nhận lấy, múc từng muỗng, từng muỗng rất nhanh đã ăn xong, cảm giác trống rỗng trong bụng mới hơi giảm bớt, đưa mắt nhìn Lan, hắn nhẹ giọng hỏi:
"Anh đã bất tỉnh bao lâu?"
"Mọi người ổn cả chứ, đã đi đâu cả rồi?"
Lan nhận lấy tô cháo đã cạn sạch đặt qua một bên, lên tiếng trả lời:
"Anh ngất đi cũng hơn nửa ngày trời rồi"
"Mọi người đều ổn cả, chỉ có anh bị thương nặng nhất thôi, anh Hiếu với Toàn thì đang thu dọn xác đám thiên sứ ở phía bên ngoài, chị Hân thì đã cưỡi tiểu Quang đi cùng với Huyết Tu La truy đuổi theo tên Giáo Hoàng gì ấy rồi"
Thực ra thương thế của Toàn cũng rất nặng, máu chảy khắp người, cơ thể lạnh như băng, nhưng cũng may là khả năng hồi phục và sức sống của cậu ta rất tốt, cầm cự được đến khi Lan tỉnh lại.
Khi Hân đem cả Toàn và Lan để vào trong phòng thí nghiệm, bé Thảo (thụ yêu) thấy thảm trạng của Lan thì oa oa khóc lớn, cô bé cắt tay mình lấy máu cho Lan uống, dòng máu màu xanh lục của cô bé có tác dụng rất kỳ diệu, ma lực trong người Lan nhanh chóng bình phục, cảm giác đau đầu cũng giảm bớt rất nhiều, tỉnh lại ngay sau đó, nhờ Mộng điệp tinh thần lực cũng hồi phục kha khá, Lan mới lập tức chữa trị cho Toàn.
Rồi sau đó là chữa trị cho Đức khi hắn ngã xuống đất bất tỉnh, lúc đó thương thế của hắn cực kỳ nghiêm trọng, cơ thể thỉnh thoảng còn co giật từng đợt khiến Lan hết sức hoảng sợ, cũng may "Thánh quang thuật" của Lan lúc này cũng đã thăng lên một cấp tác dụng chữa thương mạnh hơn trước nhiều, lại thêm có Thảo hỗ trợ bổ sung ma lực nên mới có thể chữa trị được thương thế cho hắn không để lại ám thương nghiêm trọng nào.
Sau khi Lan chữa trị xong cho Đức thì Hân không nói một lời, leo lên tiểu Quang nhanh chóng đuổi theo tên Trần Văn Hồ, Huyết Tu La cũng vỗ cánh bay lên đuổi theo cô.
Đức chạm hai ngón tay vào thái dương xoa nhẹ, cảm giác đau đầu mới giảm bớt, hắn tập trung tinh thần, hình ảnh của Hân đã hiện ra thông qua mắt của Huyết Tu La, cả hai lúc này vẫn đang bay rất nhanh trên không, cô đang cưỡi trên lưng tiểu Quang bay ở phía trước, ánh mắt Hân lạnh lùng nhìn xuống không ngừng tìm kiếm ở phía rừng cây rậm rạp phía dưới, tâm trạng có vẻ không được tốt lắm.
"Hân, anh đây, về thôi, trời sắp tối rồi" Đức thông qua Huyết Tu La bay lên ngang với cô, lên tiếng nói.
Hân quay đầu nhìn lại, cắn môi, im lặng không nói, đoạn tiếp tục thúc vào bụng tiểu Quang phóng nhanh về phía trước.
Mặt trời lúc này đã gần xuống núi, ráng chiều hoàng hôn, kết hợp với bầu trời đỏ rực đầy ma mị, rừng cây phía dưới vẫn một mảnh im lìm, không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu nào của gã Trần Văn Hồ, hắn bay trước đó một thời gian khá lâu, tốc độ cực nhanh, nhưng Hân cho rằng hắn không thể duy trì tốc độ đó trong thời gian dài được, hơn nữa đây là thời điểm hắn suy yếu nhất, nếu tìm được sẽ dễ dàng giết được hắn.
Dù không hiểu tại sao nhưng hắn vì cô mà đuổi theo truy sát cả nhóm khiến mọi người lâm vào hiểm cảnh, Đức còn gặp nguy đến tính mạng khiến cô cực kỳ tức giận.
Huyết Tu La đập cánh bay lên, thân hình nhẹ nhàng đáp xuống trên lưng tiểu Quang, cảm nhận thấy có người lạ ngồi trên lưng mình, nó hý lên một tiếng khó chịu.
"Yên nào" Huyết Tu La mở giọng, mở tay khẽ vỗ về vào bụng ngựa, cánh tay vòng ra phía trước ôm eo của Hân.
Phải nói là, có một thân ngoại hóa thân như thế này cảm giác cũng thật là quái dị, Đức có thể cảm nhận tất cả mọi thứ xảy ra xung quanh Huyết Tu La nếu hắn muốn, cũng có thể ngắt kết nối với nó để nó tự thân hoạt động, giống như đó vừa là hắn lại vừa không phải.
"Về thôi" Đức nhẹ giọng nói, hơi thở của Huyết Tu La áp sát ngang tai của Hân khiến cô cảm giác là lạ, cảm giác tức giận trong người cũng giảm bớt một chút.
Hân quay đầu đẩy tay ra sau, hất văng Huyết Tu La khỏi lưng tiểu Quang, Huyết Tu La kêu lên một tiếng, ngả người lộn một vòng trên không bay lên. Hân lạnh lùng nhìn vào đám rừng cây rậm rạp phía dưới, thở ra một hơi rồi điều khiển tiểu Quang bay vòng ngược lại.
Xoa xoa hai bên thái dương, Đức ngắt kết nối của mình với Huyết Tu La, để nó tự thân theo Hân bay về.
"Chị ấy rất thương anh đấy" Lan ngồi bên cạnh lên tiếng nói
"Anh biết" Đức gật đầu, trả lời
"Cuối cùng thì ông anh khó tính trong nhà cũng có người chịu rước rồi" Bé Lan làm mặt quỷ nhìn Đức nói
"Cái con bé này, lo nấu đồ ăn tối đi kìa" Đức cười cười giơ tay vỗ nhẹ đầu Lan
"Em biết rồi" Bé Lan lè lưỡi, thu dọn tô cháo của Đức
Đây là một căn nhà trong thị trấn, sau khi chấm dứt chiến đấu, Hân và Huyết Tu La đem Đức về đây để trị thương, căn nhà vẫn còn khá kiên cố, không có lầu nhưng rất rộng, phòng cũng khá là sạch sẽ, phòng bếp vẫn còn có một bình gas lớn chưa sử dụng hết, đồ dùng nấu nướng vẫn còn khá đầy đủ.
"À đúng rồi, đây là quyền trượng của tên đó, thu được ở xác cô gái Thánh nữ, em không để nó vào dây chuyền trữ vật được nên đem về đây luôn" Lan giơ lên cây quyền trượng của tên Trần Văn Hồ đưa qua cho Đức, rồi đi ra bếp.
Hắn gật đầu tiếp lấy, chăm chú quan sát, cây quyền trượng dài khoảng một mét rưỡi, toàn thân màu vàng óng ánh, đầu gậy có biểu tượng mặt trời tỏa sáng, điêu khắc khá nhiều phù điêu và hoa văn họa tiết khá là tinh xảo, thân quyền trượng khắc chi chít một số ký tự tượng hình như một loại ngôn ngữ cổ kỳ lạ.
Biểu tượng mặt trời tỏa sáng ở đầu gậy còn có một viên tinh thể nhỏ bằng đầu ngón cái, bên trong tỏa ra hào quang ngũ sắc lấp lánh.
Đức chạm vào thân gậy, mắt hơi nhắm lại, năng lượng trong cơ thể truyền nhẹ vào thân trượng.
"Bộp" một tiếng, quyền trượng phát ra tiếng nổ nhẹ hất văng tay Đức ra ngoài, một luồng tinh thần lực truyền tới đầy uy áp khiến đầu hắn ong ong lên từng đợt khiến hắn vội vàng ném quyền trượng xuống đất, cảm giác này mới giảm bớt đi.
"Hộc … hộc" Trên trán rịn mồ hôi, hai bên thái dương một trận đau nhức, Đức nhặt lên cây quyền trượng đặt vào vòng giao dịch trên tay, ra chỉ lệnh:
"Quét hình, thu thập thông tin về món đồ này"
"Dịch vụ này cần 500 điểm giao dịch, thưa quý khách" Chiếc vòng tay sáng lên chớp tắt rồi vang lên âm thanh máy móc lên tiếng
"Chấp thuận" Đức gật đầu, lên tiếng xác nhận
Từ chiếc vòng tay, từng đợt ánh sáng chiếu vào như từng đợt sáng lade, nhấp nháy trên thân quyền trượng quét từ trên xuống dưới.
………………….
Cách đó khá xa, ở gần một đầm nước, phía trên cây cối um tùm rậm rạp, gã Trần Văn Hồ đang nửa quỳ dưới một gốc cây, bao phủ quanh hắn là một ma pháp trận có tác dụng ẩn thân, một lớp màng mỏng như không khí bao bọc xung quanh đường kính lên tới ba mét ẩn hiện như có như không.
Dưới chân hắn lúc này là một ma pháp trận hình ngôi sao sáu cánh với các phù tự kỳ lạ trôi nổi xung quanh, xoay tròn, mỗi đầu ngôi sao sáu cánh có lắp một viên đá tỏa ra hào quang ngũ sắc như cẩm thạch cực kỳ sinh đẹp.
Những viên đá đang không ngừng truyền năng lượng vào trong trận pháp, hào quang tỏa ra thu dần vào trong cơ thể gã Trần Văn Hồ, gương mặt của hắn từ nhợt nhạt trở nên hồng hào có sinh khí trở lại.
"Quang minh khôi lỗi chuyển sinh thuật" Là một pháp thuật cực kỳ tà môn, nó có thể chuyển toàn bộ thương thế từ một người sang người khác, đồng thời dùng người chỉ định làm thế thân chết thay, đây có thể nói là một môn pháp thuật bảo mệnh cực kỳ hữu dụng.
Đương nhiên, để hoàn thành pháp thuật này cũng không dễ dàng, đầu tiên là phải tìm được một người có quang thể chất thuần khiết để trồng "Quang minh ấn chú" vào người người đó hình thành một mối liên hệ cộng sinh giữa người thi ấn và người chịu ấn.
Từ trước khi tận thế đến nay, gã Trần Văn Hồ cũng chỉ phát hiện được hai người có thể chất như vậy mà thôi, đó là con gái hắn cô gái Thánh nữ và Hân.
Ngoài ra, trong quá trình thi pháp người được trồng "Quang minh ấn chú" phải được xếp đặt trong trận pháp chuyển dịch, "Lục tinh chuyển di quang ấn", chính là trận pháp dưới chân cô gái Thánh nữ mà Đức quan sát từ đầu, cộng thêm trận pháp đã được khắc sẵn một phần trên Giáo Hoàng bào của hắn để có thể tiến hành tráo đổi.
Hơn nữa, cái giá phải trả của nó cũng rất lớn, người thi pháp sẽ bị phản phệ cắn nuốt hơn một nửa sinh mệnh lực, tùy theo thương thế nghiêm trọng hay không, tu vi cũng bị giảm sút một phần, cho nên có thể nói, pháp thuật này chỉ có thể sử dụng khi vào bước đường cùng.
Lúc này, gã Trần Văn Hồ đột ngột mở mắt, sáu viên đá dưới chân cạn hết năng lượng vỡ ra thành từng mảnh vụn.
Hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt oán độc đầy thù hận nhìn về phía sau, nơi đám người Đức đang ở đó.