Chương 35: Quidditch (1)

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 35: Quidditch (1)

Chương 35: Quidditch (1)

Chương 35: Quidditch (1)

"POTTER!"

Mặt giáo sư Snape nhăn nhúm lại vì giận dữ. Lão ta thả cái khăn tắm xuống che phủ hai chân của mình.

Harry ú ớ:

"Em… em chỉ… muốn xin lại quyển sách."

"CÚT RA! CÚT!"

Harry cút ngay, trước khi thầy Snape kịp trừ của học viện Gryffindor thêm mấy điểm nữa.

Tom lấy tay che mặt lại, thật không nghĩ tới Harry sớm không đến, trễ không đến, mà lựa ngay lúc nó đang chuẩn bị băng bó vết thương trên đầu gối của giáo sư Snape lại đến. Nó lo lắng không biết thằng bạn đã thấy được những gì.

"Giáo sư, thầy mau vén khăn lên để em tiếp tục xử lý vết thương trên đầu gối. Em chỉ mới làm sạch vết thương của thầy thôi."

Giáo sư Snape hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn nghe theo lời của Tom mà vén cái khăn tắm lên như vừa rồi. Có lẽ ông ấy còn đang tức giận vì Harry vừa mới xông vào văn phòng của mình.

Tom giả ngu mà hỏi người đàn ông đang ngồi trước mặt nó: "Giáo sư thật sự không thể cho em biết tại sao thầy bị thương ư."

"Đó không phải là việc của trò." Snape lạnh giọng mà quát Tom.

"Nhưng mà giáo sư, nếu đây là một vết thương bình thường thì thầy đã có thể dễ dàng chữa trị nó bằng ma thuật. Mà giáo sư đã không làm như vậy chứng tỏ rằng vết cắn này là do một con ma pháp sinh vật gây ra. Em nói đúng chứ?" Tom vừa băng bó cho giáo sư Snape vừa nói.

"Ta nhắc lại một lần nữa là chuyện này không phải là việc của trò, nhiệm vụ của trò chỉ là giúp ta băng bó mà thôi!"

Lúc này Tom cũng đã băng bó xong cho giáo sư môn ma dược. Nó kết thúc bằng việc thắt một cái nơ trên đầu gối của ông.

"Đã hoàn thành, thưa giáo sư. Bây giờ cho phép em nhận lấy bình ma dược của mình rồi rút lui." Tom đứng dậy đi tới trên bàn làm việc của giáo sư để lấy phần ma dược hàng tháng của mình.

Trước khi ra khỏi phòng, Tom cũng thuận tay lấy cuốn sách mà Snape đã tịch thu của Harry. Đương nhiên là sẽ không thoát được cặp mắt của giáo sư nhưng hắn chỉ hừ lạnh một tiếng lại không ngăn cản nó lại.

Khi Tom về đến phòng sinh hoạt chung của học viện Gryffindor thì bắt gặp bọn bạn đang nói chuyện gì đó. Tuy nhiên khi vừa thấy được Tom bước vào phòng thì chúng nó lại không tiếp tục cuộc trò chuyện nữa.

"Các cậu có chuyện gì muốn nói với mình sao?" Tom hỏi mấy đứa bạn.

Cả ba đứa bạn đều lắc đầu ý bảo không có chuyện gì mà chúng nó cần nói với Tom cả. Nó cứ nghĩ rằng mình sẽ bị truy hỏi về vết thương của giáo sư Snape chứ nhưng hình như bọn nó không có ý tưởng này.

Làm cho nó hao phí không biết bao nhiêu tế bào não chỉ để tìm lý do lấp liếm vết thương của giáo sư Snape. Tuy nhiên với tình hình hiện tại thì nó đã không cần những lí do đó rồi.

Tom quăng cho Harry quyển «Quidditch qua các thời đại» mà nó đã lấy từ văn phòng của giáo sư Snape. Không chờ thằng bạn có phản ứng, nó đã xoay người bước chân lên đường về phòng ngủ.

Trong lúc đang đi lên cầu thang xoắn ốc, Tom kiểm tra món đồ đang nằm ở trong túi quần của mình. Bởi vì món đồ này mà Tom đã phải tiêu hao một phần tiền tiêu vặt ít ỏi của nó. Ngày mai Tom có thể sẽ mệt mỏi lắm đây.

________________

Sáng hôm sau, đại sảnh đường tràn ngập mùi xúc xích nướng cùng với tiếng huyên náo của bọn trẻ. Hôm nay chính là ngày diễn ra trận đấu Quidditch trong mùa.

Và trên bàn ăn của học viện Gryffindor, tầm thủ mới của đội lại không ăn vào bất cứ thứ gì. Harry đang vô cùng lo lắng về trận đấu sắp diễn ra.

Nếu như nó không thể bắt được trái Golden Snitch… Nếu như bởi vì nó mà đội tuyển Gryffindor thua trận… Nếu như nó làm mọi người thất vọng. v.v.Vô số câu nếu như hiện lên trong đầu Harry khiến nó không ăn vào bất cứ thứ gì.

"Cậu phải ăn một chút gì đi chứ!"

"Mình không muốn ăn gì hết."

"Một miếng bánh mì nướng vậy?"

Mặc cho Hermione làm mọi cáchq nài nỉ, Harry vẫn lắc đầu:

"Mình không có đói mà."

"Harry, cậu cần phải ăn cho có sức!" Seamus nói, "Tầm thủ lúc nào cũng là đứa bị đối phương dập cho te tua nhất."

Nó không biết có nên cảm tạ Seamus vì đã làm nó lo lắng hơn không.

Tom thì khác, nó không giống những người còn lại khuyên bảo Harry mà trực tiếp gắp cho Harry một dĩa đầy xúc xích nướng và bánh mì sau đó nhìn chằm chằm nó.

"Nếu cậu muốn lát nữa không có đủ sức mà bắt trái Golden Snitch dẫn đến cả đội thua cuộc thì cứ việc không ăn đi."

Bởi vì ngày hôm nay có thi đấu nên cả ngày đều không có chương trình học. Nếu không phải đây là trận đấu đầu tiên của Harry thì Tom cũng sẽ không quan tâm đến chuyện này. Nó thà ở trong thư viện đọc sách chứ không muốn xuất hiện trên khán đài Quidditch.

Đúng mười một giờ, dường như cả trường đều đổ ra đứng quanh sân bóng Quidditch. Nhiều học sinh còn mang theo ống dòm. Mặc dù ghế ngồi đều đã được nâng cao lên trời, nhưng thỉnh thoảng cũng khó theo dõi một vài diễn biến của trận đấu.

Tom đi theo Hermione và Ron đi lên hàng ghế cao nhất gia nhập cùng với hội những người mê bóng là Seamus, Neville và Dean.

Bởi vì trận đấu ngày hôm nay, chúng nó đã chuẩn bị rất lâu. Cả bọn mang theo một tấm biểu ngữ thật lớn làm từ khăn trải giường cũ của Ron. Trên đó ghi 'Harry tất thắng'. Có năng khiếu hội họa Dean Thomas đã vẽ lên đó một cái đầu sư tử thật lớn. Còn Hermione thì khiến cho nước sơn lâu lâu thay đổi màu sắc như bảng quảng cáo bằng đèn Led vậy.

Tom thì dùng ma chú khiến tấm khăn trải giường phóng lớn lên và bay lên không trung. Ngoài ra nó còn dùng một chút tiểu xảo khiến cho cái đầu sư tử mà Dean đã vẽ hơi hoạt động một chút. Cách vài phút còn sư tử đó gầm lên đầy oai vệ một lần.

Tom điều khiển tấm khăn này bay một vòng quanh sân thi đấu. Sau đó dừng chân trên đỉnh đầu của bọn nó mà tung bay phấp phới.

Tom vô cùng ngạc nhiên tại sao Ron lại có thể hào phóng mà cống hiến tấm khăn trải giường như thế. Tuy nhiên khi Ron nói với Tom là do Scabbers cắn nát nên nó bỏ ra thì Tom đã hoàn toàn vô ngữ.

Scabbers không phải là Peter Pettigrew sao. Chả lẽ hoá thú 11 năm hắn đã quên mất cách sống như một con người mà quen với cách sống của một con chuột rồi sao. Làm sao mà sinh hoạt như một con chuột thế.

Mỗi lần nhớ đến Peter Pettigrew thì Tom lại rùng mình. Tom không chỉ một lần thấy Ron hôn hít con chuột của nó. Không biết sau này Ron phát hiện con chuột của nó là một người đàn ông trung niên mập lùn xấu xí thì sẽ nghĩ gì.

Trong lúc Tom cảm thán về Peter Pettigrew, tiếng hoan hô điếc tai đột nhiên vang lên khắp các khán đài. Nguyên lai là cả hai đội tuyển đã ra sân đấu.

Đội Gryffindor thì mặc bộ trang phục màu đỏ viền vàng trong khi đó đội Slytherin thì cũng không ngoài ý muốn là màu xanh lục viền bạc. Tuy khá là xa nên Tom không thấy rõ ai là ai, nhưng nó nhận ngay ra Harry bởi vì nó là đứa có vóc dáng thấp nhất trong cả bọn.

Madam Hooch cầm còi trọng tài. Bà đứng giữa sân chờ hai đội tiến ra, một tay bà đã cầm sẵn cây chổi. Bà nói gì đó với cả hai đội nhưng Tom không có khả năng nghe thấy.

Một hồi còi chói tay vang lên. Mười lăm cây chổi vọt lên không trung, càng lúc càng cao.

Trận đấu bắt đầu rồi.