Chương 88: Đối đầu
La Quốc Hùng trịnh trọng gật đầu "Đúng thế, tên Vương Nguyên Bưu này và tiểu đội Vương Tinh của hắn, ở trấn Hồng Môn cũng là một đám có số má cả đấy. Nhất là Vương Nguyên Bưu, bản thân hắn chính là một Võ Sư hàng thật giá thật, mặc dù chỉ là Võ Sư sơ cấp nhưng so với thể loại Võ Giả cao cấp như ta cũng là cách biệt một khoản thực lực rất lớn. Thật không thể xem thường."
"Chúng ta thua người, lại thua cả cảnh giới, làm cách nào mà đánh lại đây!" Đăng Dương nhăn trán, tỏ vẻ vô lực nói
"Vậy thì chưa chắc!" Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Dũng thế nhưng lại mỉm cười.
Cũng không đợi Đăng Dương thắc mắc, Triệu Dũng đã nói tiếp "Nếu là khi trước, chúng ta chắc chắn không có cửa để thắng bọn Vương Nguyên Bân, nhưng hiện tại thì lại khác, trên tay mỗi người chúng ta đều có một thanh Địa Nguyên Binh uy lực cường đại, còn lý do gì để sợ bọn chúng chứ?"
Đăng Dương nghe vậy lại càng mơ hồ hơn, hắn vội hỏi "Sử dụng Địa Nguyên Binh? Không phải vừa rồi Hùng ca đã nói Địa Nguyên Binh có linh, muốn sử dụng là phải luyện hóa sao?"
Triệu Dũng lắc đầu, nhết mép cười "Đúng là muốn sử dụng Địa Nguyên Binh thì cần phải luyện hóa, bất quá đó là nếu như chúng ta muốn đưa đấu khí vào trong nó để thi triển võ kỹ thôi, còn nếu dùng để chặt chém bình thường thì không cần luyện hóa. Dù sao, tính về độ sắc bén, mấy thanh Địa Nguyên Binh này chính là cực kỳ kinh khủng. Ngươi cứ nghĩ thử xem, một khi chúng ta giao chiến với địch nhân, trong một chiêu liền chém đứt vũ khí của hắn thì thế nào?"
Thoán liên tưởng đến hình ảnh Triệu Dũng vừa nói, ánh mắt Đăng Dương lập tức lóe sáng hàn quang, tựa như con gà mỗ thóc mà liên tục gật đần tán thán "Đúng vậy a, Địa Nguyên Binh sắt bén như vậy thì dù chúng ta không thi triển võ kỹ vẫn dư sức chém gãy binh khí đối phương. Tính đi tính lại, hình như là chúng ta lại có lợi thế hơn bọn chúng!"
"Điều đó là chắc chắn rồi!" Triệu Dũng buông ánh mắt sắt lạnh nhìn về phía La Quốc Hùng "Vậy thì còn chờ đợi gì nữa, Hung ca, kết hoạch của chúng ta như thế nào đây!"
La Quốc Hùng liền gật đầu, cánh tay cầm lấy liệt diễm chiến đao càng thêm nắm chặt, cẩn trọng nói
"Lão triệu nói thế không sai nhưng cách biệt về quân số vẫn là không thể xem thường, mọi người không được ỷ vào có Địa Nguyên Binh mà chủ quan"
Dừng lại một chút, hít thở thật sâu, cố gắng đưa trạng thái trở nên bình tĩnh nhất, La Quốc Hùng nói tiếp
"Bời vì thua thiệt về quân số, chúng ta không được chiến đấu co cụm một chỗ, như thế ắt hẳn sẽ bị bọn chúng bao vây phóng tiễn. Với tình thế này, cách tốt nhất của chúng ta là tách ra làm 3 đội, ta với lão Triệu sẽ là một đội, mục nhắm đến chính là tên Vương Nguyên Bân kia"
"A Dương với Trọng Tuấn sẽ là một đội, nhiệm vụ là những tên võ giả còn lại. Còn Cẩm Tú, với nhãn thuật cũng như tiễn thuật của mình, nhiệm vụ của nàng là từ xa quấy rối bọn chúng, hỗ trợ cho hai tiểu đội chúng ta hành động"
"Cuối cùng, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay là phải nhanh, gọn, lẹ, một chiêu giết chết địch thủ rồi lập tức chuồn ngày. Địa thế hàng trăm tủ gỗ chính là ưu thế lớn nhất mà chúng ta có thể dựa vào, cố mà lợi dụng cho tốt"
"Bắt đầu hành động!"
--------*-*--------
Ở đầu kia của căn phòng, nơi tiểu đội Vương Tinh vẫn đang miệt mài bắn ra vô số mưa tên về phía tiểu đội Phong Long.
Bắn nốt mũi tên cuối cùng trong bao, Vương Nguyên Bân tiện tay ném cây cung xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo quét đến vị trí nơi năm người Đăng Dương đang ẩn nấp rồi nói với những người còn lại
"Ngọc An, Vĩnh Phúc, Đầu Mào Gà, ba người các ngươi tiếp tục bắn tên áp chế bọn chúng cho ta, những người còn lại theo ta xông lên, nhanh một chút giết chết đám võ giả này, sau đó toàn bộ trọng bảo trong di tích sẽ thuộc về chúng ta"
" Rõ!" cả đám thuộc hạ nghe vậy liền dõng dạt hô to
Thế là dưới sự chỉ đạo của Vương Nguyên Bân, Đầu Mào Gà và hai tên võ giả khác lưu lại vị trí, leo trên những cái tủ gỗ mà không ngừng phóng tên về phái cuối căn phòng. Trong khi đó, Bạch Nhãn và năm tên võ giả còn lại lấy Vương Nguyên Bân dẫn đầu và rút ra vũ khí, nấp dưới làn mưa tên mà lao lên, khí thế mười phần
Phía cuối căn phòng, Cẩm Tú nương theo một cái lỗ nhỏ trên tủ gổ do tên bắn thủng, dùng nhãn thuật hơn người của mình liền dễ dàng nhìn thấy bọn Vương Nguyên Bân đang âm ầm xông lên.
Rời mắt khỏi lỗ nhỏ, Cẩm Tú khẽ liếm đôi môi đỏ mọng, cười nói "Bọn chúng hành động rồi!"
La Quốc Hùng liền cười lạnh "Vậy thì chúng ta cũng sẽ động, theo như kế hoạch, xuất phát"
La Quốc Hùng vừa dứt lời, cả năm người tiểu đội Phong Long liền rẽ ra ba hướng mà di chuyển, người nào người nấy đều bộc phát tốc độ nhanh nhất, khiến cho ba người bọn Đầu Mào Gà dù có nhìn thấy cũng không tài nào bắn được, mà cho dùng bọn chúng có bắn trúng đi nữa thì với sự cường đại của Địa Nguyên Binh, mấy cái mũi tên sắt thép bình thường này chỉ là muỗi.
Năm người chia ra, Đăng Dương cùng Trọng Tuấn chạy về phía trái của căn phòng, len lỏi qua hàng loạt tủ gỗ hắc sắc, chẳng mấy chốc, thân ảnh đã thất tung trước ánh mắt của đám người Vương Nguyên Bân.
Cẩn thận nấp người sau một tủ gỗ, Đăng Dương hạ âm thanh đến mức thấp nhất, nói ra
"Trọng Tuấn ca, chúng ta cứ mai phục ở đây chờ đợi là được, bọn chúng muốn đi đến cuối căn phòng, nhất định phải đi qua chỗ này"
"Được, cứ vậy mà làm. Lợi thế của chúng ta chính là Địa Nguyên Binh, nếu bọn chúng mà tìm được giá binh khí ở cuối phòng thì chúng ta xem như xong, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra" Trọng Tuấn gật đầu, nghiêm trọng nói