Chương 72: Dãy núi Bạch Long Vĩ
La Quốc Hùng nào có bộ dáng hỉ hả vui vẻ thường ngày, toàn bộ đều là biểu tình ngưng trọng cùng nghiêm túc nói
Tiểu đội Phong Long tuy rằng đã hoạt động cùng nhau lâu năm nhưng mỗi thành viên đều có thân phận và chuyện tình cần xử lý riêng, không ai giống ai. Đừng có nhìn năm người hợp tác, hổ trợ cho nhau nhuần nhuyễn mà lầm, ở đây, hỗ trợ một chút thì được chứ không có bất kỳ một ai chấp nhận mạo hiểm mạng sống của bản thân để cứu giúp người khác đâu. Đó cũng là nguyên nhân những người mới vào tiểu đội đều không trụ được lâu và hay chết sớm.
Không cần suy nghĩ nhiều, Triệu Dũng liền đáp ứng "Mục tiêu duy nhất của ta là phải càng ngày càng mạnh, lần thám hiểu tàn tích này, ta tham gia"
Trọng Tuấn khẽ xoa xoa trường thương đặt cạnh bàn, khẽ cười nói "Mục tiêu cả ta là tiền, những báu vật trong tàn tích, tất cả đều là đống tiền cả, vậy nên… ta tham gia"
Không giống hai người Triệu Dũng cùng Trọng Tuấn, Cẩm Tú mặc dù bình thường hay lả lơi nhưng tuyệt đối là người có tính tình cẩn thận nhất tại đây, nàng hơi suy ngẫm tính toán hơn thua một lúc mới gật đầu
"Ta cũng tham gia, tuy nhiên phải nói trước, nếu gặp địch thủ quá mạnh, ta sẽ chạy trước a, ta vẫn còn nhiều việc cần phải hoàn thành, tuyệt đối không thể chết sớm được."
Đăng Dương tất nhiên cũng gật đầu "Ta cũng tham gia!"
Thấy mọi người đều đã đưa ra quyết định và tất cả đều đồng ý, La Quốc Hùng liền mỉm cười, đem tấm cổ đồ da thú nhét lại vào trong túi áo, nói
"Nếu mọi người đều đã chấp nhận, vậy thì chúng ta liền bắt đầu chuẩn bị thôi. Trọng Tuấn, ngươi đi thuê năm con tuấn mã, Đăng Dương, Cẩm Tú, hai người phụ trách mua lương thực. Còn ta và Triệu Dũng sẽ đi chuẩn bị bộ dụng cụ cần thiết. Khoản nữa tiếng nữa, chúng ta tập hợp tại chỗ này rồi lên đường luôn."
" Rõ!"
" Ô kê sếp!"
Nửa tiếng sau, tất cả đồ đạc đã chuẩn bị sẵn sàng, tiểu đội Phong Long liền hướng dãy nũi Bạch Long Vĩ mà thẳng tiến.
----------*-*----------
Dãy núi Bạch Long Vĩ nằm ở 10 km phía bắc khu vực hồ Thiên Ba nên tiểu đội Phong Long đầu tiên là tiến về trấn Hồng Môn, sau đó lại từ trấn Hồng Môn chạy bộ đến dãy Bạch Long Vĩ. Mặc dù đi như vậy sẽ mất nhiều thời gian hơn là từ trấn Lạc Ngôn cưỡi ngựa phi thẳng đến dãy Bạch Long Vĩ nhưng được cái tránh được sự chú ý không cần thiết của những kẻ khác.
Huống chi nói là đi vòng nhưng thật ra chỉ mất thời gian một ngày đường là đến nơi rồi.
Ròng rã mất một buổi sáng, tiểu đội Phong Long đã đến được trấn Hồng Môn, tại đây năm người ăn uống nghỉ ngơi một chút, sau đó đem bán năm con ngựa rồi vác ba lô trên lưng, hướng phương bắc thẳng tiến.
Lại mất thêm cả buổi chiều, năm người cuối cùng cũng đã đến chân dãy núi Bạch Long Vĩ.
Dừng tại chân núi, La Quốc Hùng vươn tay ra hiệu dừng lại, nói
"Hôm nay đến đây thôi, mặc dù quái thú trong dãy Bạch Long Vĩ không hung hăng và nhiều như tại hồ Thiên Ba nhưng chúng ta cũng không thể mạo hiểm lầm mò trong bóng tối mà đi tiếp được. Đêm nay, chúng ta hạ trại tại đây, sáng mai lại tiếp tục lên đường."
La Quốc Hùng ra lệnh, bốn người còn lại cũng không ai ý kiến gì, cả bọn tìm một vị trí tương đối kín đáo rồi dựng trại nghỉ ngơi.
Cũng giống như hồi săn thú ở hồ Thiên Ba, năm người vừa ăn uống vừa buôn chuyện, đồng thời cũng tập trung nghiên cứu cẩn thận tấm cổ đồ da thú, xem thử còn tìm được chút manh mối hữu ích gì hay không.
Đợi đến khi đêm đến thì phân ca ra thay nhau canh gác cùng nghỉ ngơi, một đêm dài cứ thế mà lặng lẽ trôi qua.
Sáng hôm sau, khi mặt trời mới chỉ ló dạng tại phương đông, tiểu đội Phong Long đã thu trại lên đường.
-----------*-*-----------
Tại một khu vực nào đó trên dãy Bạch Long Vĩ, La Quốc Hùng hai tay hai tấm bản đồ, một là cổ đồ da thú rách nát, một là bản đồ in vải mới tinh, cẩn thận so sánh chi tiết hai bên
Một lúc sau, La Quốc Hùng chỉ tay về phía tây cười nói "Chúng ta gần đến nơi rồi, đi khoản nửa tiếng nữa liền tới, mọi người tranh thủ nhanh tay một chút"
"Biết rồi Hùng ca!"
Cách đó không xa, Đăng Dương và Trọng Tuấn đang cùng nhau chiến đấu với một bầy 4 con quái thú bậc 2 - Ảnh Lang, mỗi người đối phó hai con.
Đăng Dương dùng Bạo Lôi Quyền đánh bay một con Ảnh Lang, ngay sau đó hắn liền cuốn người lộn một vòng trên mặt đất, hung hiểm né tránh đòn tập kích từ sau lưng của một con Ảnh Lang khác. Tiếp đến hắn lập tức búng người lên rồi bộc phát sức mạnh, hay tay nắm chặt Bạch Tuyết Kiếm bổ ra một chiêu Thiên Lôi Nhất Kích.
Ầm một tiếng sấm rền, con Ảnh Lang nháy mắt bị đập nát tươm, máu thịt thay nhau bốc mùi cháy xém khó ngửi.
Thành công giết chết một con Ảnh Lang, Đăng Dương thừa thắng xông lên, nhảy bổ vào con Ảnh Lang vừa bị hắn đánh bay ra xa, tiếp tục bổ ra một kiếm Thiên Lôi Nhất Kích nhưng bảo lưu uy lực chỉ có một phần hai.
Trọng Kiếm quét qua không trung như lưỡi hái tử thần, kép lên một hồi âm thanh xé gió nện thật mạnh vào con Ảnh Lang vẫn còn choáng ván sau một chiêu Bạo Lôi Quyền, tạo ra tiếng ‘Bùm’ vang dội, đánh cho nó nằm bẹp dí xuống đất, sau vài lần học máu thì tuyệt khí bỏ mình.
‘Thiên Lôi Nhất Kích này, mình sử dụng càng lúc càng thuận tay, cứ tiếp tục luyện tập như thế này, không lâu nữa là đã có thể tùy tâm sở dục rồi, muốn dùng bao nhiêu đấu khí thì dùng, không sợ lãng phí nữa’
Đăng Dương thầm cười vui vẻ, tiến hành mổ bụng thu lấy Tinh Hoa Thạch của hai con Ảnh Lang bỏ vào ba lô sau lưng, còn bộ lông sói, mặc dù cũng đáng tiền nhưng bọn hắn không có nhiều thời gian lãng phí ở nơi này để lột da.
Bời vì, tàn tích đã gần ngay trước mắt rồi.