Chương 446: Một đường tiến lên

Hào Quang Mặt Trời

Chương 446: Một đường tiến lên

"Được rồi, tiến lên đỉnh tháp thôi, vị trí của chúng ta là ở trên đó chứ không phải dưới này"

Sau khi đạt được thỏa thuận, thành công thu nạp hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư về dưới trướng, Đăng Dương hoàn toàn triệt tiêu luôn Long Thần Vũ Khải, khoác trên người bộ võ phục tàn tạ, tự tin tiêu sái, phất tay nói

Hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư nghe vậy thì liền gật đầu, bốn con mắt nhìn đến cơ thể rắn chắc, trắng nõn và hoàn toàn không có lấy bất kỳ một vết thương nào của Đăng Dương, sắc mặt phải nói là kinh sợ cực kỳ.

‘Một chiêu tất sát tổng lực của hơn hai trăm người, mang trong mình cỗ sức mạnh tương đương với uy lực của Thiên giai sơ cấp võ kỹ, chẳng lẽ không thể làm hắn bị thương, dù chỉ một chút? Rốt cuộc thì vị đại ca mà huynh đệ bọn hắn vừa mới nhận này, là thuộc thể loại biến thái đến mức nào đây? Kim Cương Bất Hoại à, hay là Siêu Cấp Phục Hồi?’

Một câu hỏi to đùng hiện lên trong đầu của hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư, tuy nhiên… đó vẫn luôn và sẽ là một câu hỏi không lời giải đáp.

Lúc này, Đăng Dương đã đi xa mười mét, hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư cũng không dám chần chừ nữa, lập tức bám theo.

Và thế là dưới ánh mắt nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra của hàng ngàn người, Đăng Dương cùng hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư nhàn nhã tiến về phía trước.

Tại sao hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư của Bạch Hổ Đường, từ trên đỉnh Tam Thiên Kim Tự Tháp, chuẩn bị quyết chiến một mất một con với Chu Tước Thập Kiệt để tranh đoạt ngôi vị hạng nhất, lại bất ngờ buông bỏ mà thẳng một đường lao xuống vị trí của Đăng Dương.

Thiết nghĩ, với hành động và bộ dạng hùng hùng hổ hổ này của bọn họ, giữa hai bên ắt sẽ có một trận chiến thư hùng đẹp mắt, hoặc cũng có thể là Hắc Hổ và Bạch Sư lại nối bước Lý Thùa Lộc, tiếp tục bị tên hung thần Đăng Dương chà đạp một cách không hề thương tiếc.

Nhưng không, hoàn toàn nằm ngoài mọi suy đoán của tất cả mọi người, Hắc Hổ và Bạch Sư không những không hề điên cuồng lao vào tấn công Đăng Dương tới tấp mà chỉ đứng yên đó, rồi hai bên hòa nhã nói chuyện.

Đúng vậy, chính là hòa nhã trò chuyện chứ không phải là bất kỳ điều gì khác!

Tiếng nói không to, cho nên thanh âm của cuộc hội thoại này, hầu như không ai nghe thấy, chỉ biết rằng, khi cả ba trao đổi với nhau, Đăng Dương cười rất nhiều, vẻ mặt khi thì khinh thường, lúc lại giống như là đang khuyên nhủ.

Trong khi đó, hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư lại càng khoa trương hơn. Hắc Hổ nhiều lần chặn ngang lời nói của Bạch Sư, thần thái hiên ngang lẫm liệt, tựa như chuẩn bị tiến vào sa trường chết chóc. Còn Bạch Sư thì mâu mâu thuẫn thuẫn, lúc thì gấp rút vội vàng, khi thì lấy lòng cười nói, có cả sự kinh sợ, không cam lòng và cuối cùng là vẻ mặt phi thường bi tránh, biểu cảm phải nói là phong phú cực kỳ.

Ba con người, ba sắc thái biểu cảm khác nhau, và dù không có cách nào nghe và hiểu được bọn họ đang nói cái gì, tất cả mọi người có mặt trên quảng trường đều có thể cảm nhận được một điều tương đối rõ ràng, đó là, từ đầu đến cuối, khí thế do Đăng Dương tỏa ra, luôn luôn áp chế tuyệt đối hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư, mang cho người ta một cảm giác giống như là cả hai đang cuối người thuần phục Đăng Dương.

Những lời bàn tán xôn xao, cũng vì thế mà vang lên không ngớt, kẻ suy đoán, người kết luận, tuy nhiên đa phần vẫn là một sự khó hiểu không nói thành lời.

Đăng Dương mang theo hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư chạm rãi bước đi, hoàn toàn không để ý đến hàng loạt lời bàn tán xôn xao đang hướng về mình, tư thế nhàn nhã tự nhiên nhưng vẫn không kém phần hiên ngang, bề thế, vô tình tạo nên một áp lực cực lớn lên tất cả mọi người vẫn còn hiện diện trên chiến trường.

"Lục sư huynh, có cần đệ giúp một tay không?" Đăng Dương một đường thẳng tiến, khi đi đến trước người Vũ Văn Lập vẫn còn đang hỏi chấm đầy mặt thì liền khom người xuống, chìa tay ra, tươi cười hỏi

Thấy Đăng Dương dù rất mạnh mẽ nhưng lại không hề xa cách, hơn nữa đối xử với mình vẫn giống trước kia, Vũ Văn Lập không khỏi vui mừng vì bản thân không nhìn lầm người, vô cùng tự nhiên năm lấy bàn tay đang chìa ra của Đăng Dương rồi ra sức đứng dậy, sau đó bậc ngón cái lên mà khen ngợi không thôi

"Thất sự đệ… trâu! Thật khiến cho người làm sư huynh như ta đây mở mang tầm mắt, đồng thời cũng xấu hổ vô cùng"

Đăng Dương nghe vậy thì bật cười, niềm nở vỗ vai Vũ Văn Lập "Có gì mà phải xấu hổ, đệ thật ra còn rất ấn tượng với hành động ra tay nghĩa hiệp của huynh đấy, trong tất cả sư huynh đệ của Hắc Cẩu Đường, cũng chỉ có mỗi một mình huynh là quan tâm đến đệ nhất mà thôi"

"Hài~" Vũ Văn Lập lắc đầu thở dài, hài hước nói "Nghĩa hiệp gì chứ, suy cho cùng cũng chỉ là thừa thải mà thôi, mà nghĩ lại thì, nếu để ta chọn lại, ta chắc chắn là chọn ở trên đó chứ không bao giờ xuống đây đâu, xem chút nữa thì toi mạng trong tay đệ rồi"

"Ha ha, lỗi của ta, lỗi của ta!" Đăng Dương vuốt muỗi cười cười "Được rồi, không nhắc đến mấy chuyện đã qua nữa, đi… chúng ta cùng đi, để đệ dẫn huynh lên đỉnh cao của Tam Thiên Kim Tự Tháp, đoạt lấy thứ nên thuộc về mình"

"Được!" Vũ Văn Lập cũng không khách sáo, hứng khởi cười to

Có thêm Vũ Văn Lập gia nhập, ‘đoàn quân’ của Đăng Dương đã tăng lên bốn người, nhìn thì ít ỏi vậy thôi, thế nhưng đi tới đâu thì đám đệ tử Ngoại Môn lại cong đuôi bỏ chạy đến đó, đơn đơn giản giản mở ra một con đường đến đỉnh kim tự tháp, không thể thuận lợi và bằng phẳng hơn dành cho bốn người Đăng Dương.

Khi đi tới bậc thang thứ hai mươi của mặt trận phía Đông, nơi những thành viên còn lại của Hắc Cẩu Đường đang tọa lạc.

Đăng Dương nhẹn nhàn lướt ánh mắt qua Diệt Thiên Hồng, Diệt Vân Hà rồi cuối cùng dừng lại trên gương mặt tuyệt mỹ của Diệp Khắc Linh, không đầu không đuôi, tươi cười nói

"Mọi người còn chờ đợi gì nữa, đi thôi"

Nói rồi, Đăng Dương lại tiếp tục tiến lên, ngay phía sau nửa bước không rời, lần lược là Vũ Văn Lập, Hắc Hổ và Bạch Sư.

Thấy vậy, Diệt Thiên Hồng khẽ gật mạnh đầu một cái, không biết là đã nghĩ thông vấn đề tồn tại trong lòng hay chưa, nghiêm giọng hô với hai người còn lại

"Chúng ta đi!"

"Ừm!" Diệp Khắc Linh bình tĩnh đáp lời

Sau đó, lần lượt Diệt Thiên Hồng và Diệp Khắc Linh cũng nối bước theo sau Đăng Dương, nâng tổng quân số của ‘đoàn quân’ lên thành sáu người.

Diệt Vân Hà tâm tình bất định nhìn hai người bên cạnh bước đi, xong rồi lại hướng ánh mắt băng hàn, sắc lạnh của nhìn đến bóng lưng cao lớn như một bức tượng thần khổng lồ của Đăng Dương, âm thầm nghiến răng, bàn tay nắm chặt đến nổi cả gân xanh, không ngừng rung rẫy.

Nhưng rồi vài giây trôi qua, sự rung rẫy đó đã dần dịu lại, Diệt Vân Hà vẫn nghiến răng, ánh mắt vẫn lạnh lùng, tuy nhiên đôi chân thì đã cất bước đi theo Đăng Dương, dưới mặt đất, cái bóng của hắn kéo dài đến vô tận, ẩn chứa bên trong u tối thâm sâu.

‘Đoàn quân’ thế là tăng thêm một thành viên nữa, tổng cộng bảy người, một đường đi thẳng lên đến đỉnh kim tự tháp mà không gặp bất kỳ trở ngại nào

Tại trên đỉnh tháp, chiếm giữ võ đài 10x10 lúc này, không ai khác chính là Chu Tước Thập Kiệt.

Trông thấy Đăng Dương dẫn quân xông lên, Đặng Nhạt vẫn như mọi khi, thô lỗ chửi lớn "Con mẹ nó, giờ chúng ta làm sao đây, đội trưởng?"

"Thì đánh chứ còn làm sao nữa, không lẽ lại co đầu rụt cổ, tự động nhân thua?" Thành Khôi hung hăng nói

"Nhưng mà, hắn mạnh lắm, đối đầu với hắn, chúng ta làm gì có cơ may thắng chứ?" Thu Minh méo miệng cười khổ

Lạng Sơn, một thành viên khác của Chu Tước Thập Kiệt hùng hổ quát "Các ngươi nói thế là ý gì, từ khi nào, đệ tử Chu Tước Đường chúng lại là những kẻ tham sống sợ chết, chưa chiến đã bại rồi hả?"

"Thành Khê đội trưởng, huynh quyết định đi" Cửu Viên căng thẳng nói

Thánh Khê lúc này sắc mặt cũng khó coi cực kỳ, nhưng nghĩ đến những lời Lạng Sơn vừa nói thì cuối cùng cũng đã cắn răng, hạ xuống quyết tâm tử chiến đến cùng, một phần vì giữ uy danh cho Chu Tước Đường, một vần cũng là để đảm bảo tôm nghiêm của bản thân không bị chà đạp.

Bọn hắn có thể bại, nhưng không bao giờ cam chịu nhục nhã, bọn hắn chiến đấu đến cùng để cái tên Chu Tước Thập Kiệt không phải là hư danh.

Nghĩ trong lòng như vậy, Thành Khê dù vẫn rất căng thẳng nhưng nét mặt đã không còn do dự nữa, quay đầu nhìn các huynh đệ hai bên trái phải, trầm giọng hô to

"Tất cả nghe đây, Chu Tước Đường chúng ta chủ luyện cường công, hào khí mãnh liệt như lửa phượng hoàng, chưa bao giờ là những kẻ tham sống sợ chết, càng không phải loại người chưa đánh đã bại"

"HURA!" Chín người còn lại gầm lên

"Kẻ địch mạnh thì có làm sao? Chu Tước Thập Kiệt chúng ta đồng tâm hiệp lực, quyết chiến đến cùng, nếu như thất bại, cùng lắm thì bị loại mà thôi" Thành Khê hùng hổ nói đến cổ nổi gân xanh

"HURA!" Chín người còn lại gầm lên

"Không được sợ hãi, không được nhún nhường, không được hèm yếu, cùng chiến cùng bại, cùng vinh cùng nhục, chúng ta là ai?" Thành Khê quát

"CHU TƯỚC THẬP KIỆT! HURA!" Tiếng gầm của chín người còn lại, đồng loạt vang lên như muốn xuyên thủng bầu trời, chiến ý cao ngất, khí thế hùng hồn.

Đúng lúc này, tiếng vỗ tay ‘Bạch… bạch… bạch… bạch…’ bất ngờ vang lên

Đăng Dương cùng ‘quân đoàn’ bảy người rốt cuộc đã đi lên đến đỉnh, mặt đối mặt với Chu Tước Thập kiệt, và người vỗ tay không ai khác, chính là Đăng Dương, tên cuồng đồ đã thẳng tay loại bỏ gần năm trăm đệ tử Ngoại Môn ra khỏi chiến trường.

"Hoan hô, một bài phát biểu tuyệt vời!"

"Hay cho câu cùng chiến cùng nhục, cùng vinh cùng bại, Chu Tước Thập Kiệt đồng tâm hiệp lực, quyết chiến đến cùng, nếu như thất bại, cùng lắm thì bị loại mà thôi"

"Vậy, hãy trả lời ta, Chu Tước Thập Kiệt của Chu Tước Đường, các ngươi là tự động lăng xuống hay là để Đăng Dương ta đá đít các ngươi ra khỏi đây?"

Vừa nói, Đăng Dương vừa giang rộng vòng tay, hơi thở Võ Tướng trung cấp tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, Tử Lôi đấu khí bạo nổ tung trời, hàng ngàn tia lôi điện màu tím bao phủ toàn thân, tất cả cùng hội tại trên hai vuốt trảo sấm sét cuồng bạo, nồng nặc hơi thở hủy diệt bá đạo tuyệt luân.


-----------*-*-----------