Chương 356: Quân đoàn Rối Đá

Hào Quang Mặt Trời

Chương 356: Quân đoàn Rối Đá

Nội thành Cổ Loa, Chánh Điện Đế Vương.

Sau khi xác định mối quan hệ cũng như cách xưng hô với chủ nhân mới, Cổ Nguyệt (Mẫu Vương Trùng) liền tự động chui tọt vào bên trong Linh Giới, tiếp tục quá trình ngủ nghỉ dưỡng thương của mình, đồng thời cũng tiện thể trau dồi tình cảm với người bạn mới, một cậu nhóc vừa to, vừa dài lại vừa đen, mang tên Hắc Ngục Xà.

Với sự vắng mặt của Cổ Nguyệt, trong đại điện xa hoa tráng lệ, chỉ còn lại duy nhất một mình Đăng Dương trên chiếc ngai vàng cao cao tại thượng.

"Chuyện của người khác, cuối cùng cũng làm xong rồi, giờ thì đến việc của mình thôi!"

Đăng Dương cười khẽ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại rồi vận chuyển sức mạnh của Ngai Vàng Cửu Long, một trong hai đại Thần Khí thuộc về hắn

"Với tư cách là tân chủ nhân của thành Cổ Loa, ta sử dụng Quyền năng – Cảm Thụ Sinh Mệnh"

‘Oong!’ Ngay khi mệnh lệnh được ban hành, trong đầu Đăng Dương liền vang lên một tiếng chuông ngân thánh khiết, và rồi cũng trong tức khắc đó, hắn và thành Cổ Loa đã hòa hợp làm một.

Với trạng thái nhất thể hóa này, giờ đây, hắn có thể tùy ý kiểm tra toàn bộ sinh mệnh sống đang hoạt động trong thành Cổ Loa đơn giản như là kiểm tra cơ thể của mình lại, chỉ cần liếc nhẹ mắt thì liền thấy rõ tất tần tật mọi thứ.

"Hừm, may mắn…vẫn còn đến tận 579 người đang hoạt động trong thành" Đăng Dương có chút vui vẻ lầm bẩm

< Chủ nhân, ngài đang định làm gì vậy? > AI chợt hỏi

‘Sao vậy AI, đến cả một tên chuyên đi guốc trong bụng ta như ngươi mà vẫn không biết là ta đang định làm gì sao?’ Đăng Dương hài hước hỏi

< À, tại vì ngài vừa mới nâng cấp huyết mạch từ Bình Dân lên Huyền Thoại nên hệ thống vẫn chưa thích ứng kịp, với lại, những ý nghĩ hiện nay trong đầu ngài quả thật hơi bị hỗn loạn. Tuy rằng ta vẫn có thể phân tích cái mớ hỗn loạn đó để suy diễn ra dự định của ngài, nhưng chắc chắn là không thể chính xác một trăm phần trăm được. Vậy cho nên cũng không cần rắc rối làm gì, cứ trực hiếp hỏi ngài là tốt nhất > AI giải thích với giọng vô cảm

Nghe vậy, Đăng Dương không khỏi ngạc nhiên trong chốc lát rồi cười tươi như hoa, nói

‘Hệ thống vẫn chưa thích ứng kịp với Huyết Mạch của ta? Ha ha, tốt… rất tốt, xem ra cái huyết mạch Dòng Máu Lạc Hồng này mạnh mẽ đúng y như Thần Rùa quảng cáo rồi, không tồi… không tồi… không tồi một chút nào… hư ha ha ha’

AI không cho là đúng, chậm rải trả lời, và dù cho chất giọng điện tử không hề mang theo cảm xúc, chúng ta vẫn có thể cảm nhận được một chút gì đó ngạo khí nhàn nhạt.

< Chủ nhân, ngài cũng không cần hả hê như vậy, Huyết Mạch – Dòng Máu Lạc Hồng của ngài, mạnh thì đúng là mạnh thật đấy, thế nhưng nếu đem so với hệ thống Thần Ma thì vẫn còn xa xa chưa đủ. Với lại, theo như tính toán của hệ thống, quá trình thích ứng với huyết mạch huyền thoại sẽ kết thúc sau… 4… 3… 2…1… hoàn thành! >

< Được rồi, chúc mừng chủ nhân, giờ đây, ta sẽ tiếp tục làm con sâu đi guốc trong bụng ngài >

‘Ta cũng chỉ là thuận miệng nói chơi mà thôi, ngươi cần gì phải kiêu ngạo như thế’ Đăng Dương xì một tiếng, bĩu môi nói ‘Mà thôi, thích kiêu ngạo thì cứ kiêu ngạo, đến cùng, chủ nhân của hệ thống Thần Ma vẫn là ta cơ mà, hắc hắc’

Cười đắc ý một hồi, Đăng Dương mới dần thanh tỉnh lại, nét mặt không buồn không vui, nghiêm túc hỏi

‘Thế AI, nếu hiện giờ hệ thống đã thích nghi thành công với huyết mạch Dòng Máu Lạc Hồng của ta rồi, vậy thì ngươi có thể giúp ta quản lý tòa đại thành Cổ Loa này không, tựa như thay ta thực hiện các Quyền năng chẳng hạn?’

< Nếu như chủ nhân cấp quyền, ta có thể thay ngài quản lý nó >

Câu trả lời rành mạch của AI, lập tức khiến cho Đăng Dương hài lòng đến không thể hài lòng hơn.

Muốn sử dụng các Quyền năng chỉ thuộc về chủ nhân của thành Cổ Loa, hắn bắt buộc phải cực kỳ tập trung ý nghĩ để thực hiện, đồng thời, trong quá trình đó cũng không thể phân tâm đi làm việc khác, giống như vừa rồi vậy.

Điều này, thực sự khiến hắn không ưng ý cho lắm, bởi vì những dự tính hắn sắp thực hiện sau này, có rất nhiều thứ bắt buộc phải vừa sử dụng quyền năng, vừa dấn thân hành động, nếu thiếu một trong hai, độ khó nhiệm vụ nhất định sẽ tăng lên vài lần, vô cùng rắc rối.

Bất quá, giờ thì tốt rồi, có được sự hổ trợ đắc lực của AI, hắn cũng không cần phải lo mấy chuyện đó nữa mà đã có thể thoải mái thực hiện kế hoạch của mình.

Chậm rãi hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm thần xao động, Đăng Dương nói trong đầu

‘AI, mau sử dụng Quyền năng – Khiển Rối Vương, giúp ta kiểm tra xem, hiện nay ta đã có thể điều khiển Rối Đá cấp bậc nào và số lượng là bao nhiêu’

Không đến một giây sau, AI đã đưa ra câu trả lời chính xác

< Với trình độ khai phá huyết mạch đạt 2% hiện nay của ngài, có thể điều khiển những Rối Đá từ cấp 4 trở xuống, số lượng là 20.000 con >

< Trong đó, không có bất kỳ con Rối Đá nào cấp 1 và 2 >

< Rối Đá cấp 3 chiếm 15.000 con, và theo như những thông tin có được từ Ngai Vàng Cửu Long, nhiệm vụ của những con Rối Đá này khi Đại vương triều Âu Lạc vẫn còn thịnh vượng, chính là làm lao công quét dọn cho toàn bộ khu vực Nội Thành. Trong thời gian ngài bị hôn mê, tất cả xác chết lẫn mảnh vỡ của Rối Đá trong vùng Nội Thành, toàn bộ đều do bọn chúng dọn dẹp sạch sẽ! >

< Rối Đá cấp 4 chiếm 5.000 con, làm nhiệm vụ canh gác, tuần tra và thủ vệ >

Nghe AI hồi đáp, Đăng Dương hơi khó hiểu hỏi ‘Cấp bậc của mấy con Rối Đá này được phân chia như thế nào? Nhưng con Rối Đá từng canh gác một trăm lẻ một bậc thang dẫn lên Cung Điện Hoàng Gia có cấp bậc gì, rồi đám Rối Đá ở Đại Sảnh Đường có cấp bậc gì, con Thạch Long đã khiến cho Phá Thiên Tông gần như toàn quân bị diệt tại chính nơi này lại có cấp bậc gì?’

< Rối Đá cấp 3 có sức chiến đấu tương đương với cảnh giới Võ Tướng, phân bổ đều từ sơ, trung cho đến cao cấp >

< Rối Đá cấp 4 có sức chiến đấu tương đương với cảnh giới Kình Quân, ít dần từ nhất trọng thiên đến cửu trọng thiên >

AI vừa dứt lời, Đăng Dương liền chép miệng một tiếng, xuýt xoa nói

‘15.000 con Rối Đá có lực chiến ngang Võ Tướng, 5.000 con Rối Đá có lực chiến ngang Kình Quân, chật chật… bao nhiêu đây Rối Đá là tương đương với toàn bộ lực lượng tầm trung của một đại tông môn rồi, ghê thật!’

< Chủ nhân không nên vội mừng, tất cả số Rối Đá này đều được đặc chế dành riêng cho thành Cổ Loa, năng lượng mà bọn chúng sử dụng cũng được lấy từ Long Mạch, do đó, chỉ có thể hoạt động bên trong thành Cổ Loa mà thôi. Một khi đi ra bên ngoài, kết nối với Long Mạch sẽ bị cắt đứt ngay lập tức, liên kết với thành Cổ Loa cũng không còn tồn tại, đám Rối Đá sẽ biến thành tượng đá đúng theo nghĩa đen >

‘Nói như vậy có nghĩa là, ngoài việc sử dụng Rối Đá vào công việc phòng thủ và quét dọn vệ sinh, ta không thể mang bọn chung đi chinh chiến ở bất cứ nơi nào khác, đúng không?’ Đăng Dương vuốt cằm hỏi

< Chính xác là như vậy, thưa chủ nhân >

‘Cũng không sao!’ Đăng Dương bật cười ‘Dù sao… mục đích của ta cũng không phải là dựa vào những con Rối Đá này để đi tranh đoạt địa bàn’

‘Bất quá, ngay lúc này, ta đang có một công việc cực kỳ quan trọng cho bọn chúng đi làm đây!’

Thoáng ngừng một chút, Đăng Dương bổng trầm giọng ra lệnh, lần này, không còn nói thầm trong đầu nữa mà là lời thật tiếng thật, thanh âm hùng hồn vang vọng khắp không gian.

"AI, lập tức cho tất cả Rối Đá, bao gồm 15.000 con cấp 3 và 5.000 con cấp 4, đi lùa hết toàn bộ đám võ giả vẫn còn đang hoạt động ở vùng Trung và Ngoại Thành vào Nội Thành cho ta. Nhớ rõ, hạn chế việc giết chóc đến mức tối thiểu, ưu tiên khống chế lên hàng đầu"

< Mệnh lệnh đã được thực thi! Toàn bộ 20.000 Rối Đá đã được xuất động, quá trình vây quét… bắt đầu >

"Tốt!"

Đăng Dương gật đầu hài lòng, tâm ý hơi chuyển, cong môi nói

"Trong thời gian chờ đợi đám Rối Đá hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng nên đi xem những người đồng đội hờ một chút chứ nhỉ?"

"Quyền năng – Dịch Chuyển Tức Thời!"

Thanh âm dứt khoát vừa cất lên, Đăng Dương liền biết mất khỏi Ngai Vàng Cửu Long

……….

Cổ Thần Tháp, tầng thứ nhất.

Tại một vùng sa mạc khô cằn rộng lớn, trải dài hết tầm mắt không thể nhìn thấy một bóng cây ngọn cỏ, ánh sáng chợt lóe lên và một bóng người đã xuất hiện trên thạch đài cổ xưa.

Một lần nữa trở lại Cổ Thần Tháp sau ba ngày xa cách, Đăng Dương hoàn toàn không có một chút gì gọi là hồi niệm, ánh mắt hắn như điện xẹt, lập tức quét ngang tứ phía, và rồi rất nhanh, hắn đã tìm được thứ cần tìm.

Chỉ thấy, cách Đăng Dương chưa đến một cây số về phía bên phải, có vài cái xác bất động đang nằm lăn lốc trên biển cát khô cằn, khắp nơi xung quanh bọn họ là vô số hố to lỗ nhỏ, đường đao vết kiếm rạch dài ngổn ngang.

Không có lấy một giây do dự, Đăng Dương liền bộc phát toàn bộ sức mạnh của bản thân, thi triển thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh đến tốc độ tận cùng, kéo theo tầng tầng tàn ảnh sau lưng, bắn người đi như một tia sét mờ nhạt.

Chưa đến mười giây sau, Đăng Dương đã xuất hiện bên cạnh những cái xác.

Tổng cộng có khoảng ba mươi cái xác và đại đa số đều không còn nguyên vẹn, không đứt tay thì cũng lìa đầu, chân không cụt thì cơ thể cũng bị xé ra thành hai mảnh. Tuy nhiên, bởi vì thời tiết nắng gắt và độ ẩm không khí cực thấp cho nên không có bất kỳ hiện tượng thối rữa hay mùi vị tanh hôi gì, thế nhưng, nhìn từ bên ngoài thì vẫn cực kỳ ghê tởm và kinh dị.

Chẳng qua là, đối với một kẻ liên tục ra vào quỷ môn quan không khác gì đi dạo xem hoa như Đăng Dương, cảnh tượng thảm khốc này vẫn còn bình thường chán.

Hoàn toàn không để tâm đến những thứ không cần thiết, Đăng Dương nhất chân đi đến vị trí của cái xác mà không phải là cái xác, trên cơ thể tàn tạ đó, vẫn còn một hơi thở mỏng manh đến nỗi có thể đứt đoạn bất kỳ lúc nào.

Người này… không phải là ai khác mà chính là Ngô Thừa Dực.

Tình trạng của hắn ta hiện nay, phải nói là xấu không thể tả, tâm trí chìm trong hôn mê sâu, hô hấp phi thường yếu ớt, hơn nữa còn lúc có lúc không, trên người thì chằng chịt vết thương lớn nhỏ, trong số đó có không ít vết thương sâu đến tận xương, cực kỳ nghiêm trọng, ngọn lửa sinh mệnh có thể chợp tắt bất cứ lúc nào.

Với sức mạnh nhìn thấu vạn vật của Thiên Đạo Chi Nhãn, chỉ cần liếc sơ qua một lượt thì Đăng Dương đã nắm rõ toàn bộ thương thế kinh khủng của Ngô Thừa Dực.

Không nói nhiều lời, Đăng Dương ngay lập tức lấy ra ngân châm, trong chớp mắt liền cắm đầy khắp người Ngô Thừa Dực như con nhím.

Những mũi ngân châm này, mặc dù không thể chữa khỏi cho Ngô Thừa Dực, đồng thời cũng không có khả năng khôi phục một chút thương tổn nào, thế những đã thành công giữ lại cho hắn một cái mạng, kéo dài hơi tàn thêm một hai ngày nữa vẫn là không có vấn đề gì.

Thành công cướp lại mạng sống của Ngô Thừa Dực từ bàn tay tử thần, Đăng Dương lại tiếp tục chuyển thân đi đến mục tiêu còn sống sót tiếp theo

Cứ thế, sau hơn hai phút bận rộn không ngừng nghỉ, Đăng Dương rốt cuộc đã thành công giữ lại tính mạng của năm người đang trong cơn hấp hối, bao gồm Ngô Thừa Dực, Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung, Lý Tiểu Kiều và một nữ đệ tử của Phiêu Miễu Động.

Bốn người trước đó có thể sống sót là bởi, bọn họ chính là bốn kẻ mạnh nhất trong đội hình của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, nhất là Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, khi mà mỗi người đều có riêng cho mình những con bài chưa lật vô cùng mạnh mẽ.

Về phần nữ đệ tử Phiêu Miễu Động còn lại, mười phần thì hết chín phần là nhờ vào may mắn.

Thật ra mà nói, đối với Đăng Dương, mối quan hệ giữa hắn với Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động cũng chỉ là hắn lợi dụng bọn họ mà thôi.

Đúng là hắn nhiều lần cứu mạng bọn họ trong cơn nguy khốn nhưng bên cạnh đó, bọn họ cũng đã vì hắn mà làm qua vô số việc, là lực lượng chính yếu trong việc cân bằng quân lực cũng như tiêu hao phần lớn sinh lực của Phá Thiên Tông.

Nếu không có lực lượng của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động giúp sức, hắn chắc chắn sẽ không thể nào bảo toàn được một lượng lớn điểm Tích Lũy dành cho trận quyết chiến với Triệu Đà được.

Để có thể giúp hắn trở thành người mỉm cười sau cùng, tất cả đệ tử của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, trên dưới một trăm mạng người, cơ hồ đã toàn quân bị diệt và chỉ còn lại duy nhất năm kẻ sống sót.

Từ một trăm chỉ còn lại năm, tổng cộng hơn chín mươi lăm người đã phải đánh đổi tính mạng vì chiến thắng cuối cùng của hắn, cái này còn không phải là lợi dụng thì còn là gì?

Bất quá, như vậy thì đã sao? Thế giới này từ lâu vốn dĩ đã như vậy, mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết.

Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, bọn họ giúp hắn, chẳng qua cũng là giúp chính bản thân mình mà thôi, nếu đoàn quân của Phá Thiên Tông bị tận diệt, kẻ có lợi lớn nhất không phải bọn họ thì còn ai vào đây nữa?

Theo lý mà nói, dù cho lúc này, hắn để mặc cho năm người kia chết hết thì cũng chẳng có gọi gì là tội lỗi! Bởi vì vốn dĩ, thiên đạo đã vô tình.

Chỉ là, con người rốt cuộc cũng không phải thiên, bên trong con người, vẫn còn một chữ ‘tình’ ngự trị.

Đồng hành cùng nhau bao lâu, ít gì cũng sẽ nảy sinh một chút tình cảm gọi là bằng hữu, huống chi, đối tượng còn là hai vị tuyệt thế mỹ nhân nữa chứ. Nếu cứ thế mà để hai người họ ra đi, thực sự là quá phí của trời.

Do đó, nếu như vẫn còn có thể cứu được thì tốt nhất là nên cứu.

-------*-*-------