Chương 317: Lá bài cuối cùng của Ngọc Cổ Thanh
Ngọc Cổ Thanh cũng không ngoại lệ, thậm chí so với những võ giả bình thường khác, hắn còn sợ chết hơn cả trăm ngàn lần. Hắn là một con người cao ngạo, tự mãn, một kẻ nhìn xa trông rộng và có hoài bão vô cùng to lớn, hắn vĩnh viễn không cam lòng bị chết trẻ ở nơi đây.
Mà càng sợ hãi cái chết, tinh thần của Ngọc Cổ Thanh lại càng bình tĩnh đến cực độ, đây mới là điểm đáng sợ của hắn.
Với trí tuệ và sự sắc xảo như một con rắn độc của mình, Ngọc Cổ Thanh vô cùng hiểu rõ, cần phải làm gì để thoát khỏi tình thế nguy nan đầy chết chóc này.
Thật ra, ngay từ khi bắt đầu, vào thời điểm bị hàng ngàn con Thủy Quái bất ngờ bủa vây lấy, Ngọc Cổ Thanh đã sớm có cách rời đi trong an toàn. Thế nhưng, hắn lại không cam tâm thực hiện điều đó, tất cả là vì, cái giá phải trả cho sự an toàn này khiến cho hắn không cách nào chấp nhận được.
Cái hậu quả này đã không còn chỉ là hiện tượng suy yếu thực lực tạm thời nữa mà thật sự là sụt giảm tu vi một cách trầm trọng, một cấp... hai cấp… hay thậm chí là ba cấp, chỉ trong chớp mắt, liền biến hắn từ một cường giả cảnh giới Kình Quân cao cao tại thượng, rơi thẳng xuống thành một tên Võ Tướng yếu đuối, vô dụng.
Có trời mới biết, hắn đã trải qua biết bao gian khổ và đau đớn để leo lên được cái cảnh giới Kình Quân này.
Đừng nhìn thân phận của hắn tôn quý, đừng tưởng hậu trường của hắn cường đại, đừng nhìn bề ngoài hắn luôn cao cao tại thượng mà lầm, tất cả những cái phong quang hào nhoáng mà người người ước ao đó, thật ra lại luôn là một thanh đao sắc lạnh vô hình, treo leo trên đầu hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể đột ngột hạ xuống, lạnh lùng cướp lấy tính mạng mong manh.
Mọi người đều nói Phá Thiên Tông tàn độc và nguy hiểm, nhưng sự thật bên trong đó, còn đáng sợ hàng cả trăm lần những gì mà bọn họ có thể tưởng tượng ra.
Về cơ bản, Phá Thiên Tông vốn dĩ đã là một nơi không có tình người, ở đấy, sức mạnh, thực lực và địa vị là những yếu tố quyết định tất cả. Để có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, ai mà biết được, chính bản thân hắn đã phải đánh đổi biết bao nhiêu mồ hôi, xương máu vả cả sự nổ lực không ngừng nghỉ.
Cũng không nói đâu xa, cứ nhìn hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung rồi so sánh với hắn thì sẽ thấy.
Địa vị của Nguyệt Yên Lan trong Tam Sơn Môn và Thủy Linh Lung ở Phiêu Miễu Động, có cái nào thua kém hắn sao? Đương nhiên là không!
Thế thì tại sao tu vi của các nàng lại thua hắn một trơi một vực? Điểm khác biệt này, nguyên nhân bắt đầu từ sâu bên trong gốc rễ!
So với việc Nguyên Yên Lan là viên ngọc quý của Chu Tước Đường, Thủy Linh Lung là tiểu công chúa của Phiêu Miễu Động, hắn lại là một con sói đói tàn độc, không có tính người của Phá Thiên Tông.
Trong cái nhìn của cha hắn – Tông chủ Phá Thiên Tông, hắn… đơn thuần chỉ là một người kế vị ‘đầy tiềm năng’ mà thôi, không hơn cũng không kém!
Đối với ông ta, lợi ích của Phá Thiên Tông mới là trên hết, tất cả tình cảm… đơn giản… chỉ là phù du. Nếu như hắn không cố gắng liều mạng vươn lên, từng phút từng giây, từ bé cho đến lớn, lúc nào cũng lạnh lùng giẫm đạp lên người khác mà hết sức vươn lên, thì chắc có lẽ giờ đây, hắn chỉ còn là một nắm tro tàn, bị vùi dập trong sự đấu tranh máu lạnh của đám huynh đệ cùng cha khác mẹ.
Cha của hắn không cần một đứa con tầm thường, cái ông ta cần chính là một thiên chi kiêu tử, kẻ có thể nối tiếp con đường bá chủ của ông ta, hắn mà không làm được, ông ta tất sẽ có người khác thay thế vào vị trí của hắn, hơn nữa còn là thay thế một cách không hề ngần ngại.
Đâu phải tự nhiên mà hắn tàn bạo, tuyệt tình và hiểm độc, tất cả mọi việc trên đời này…đều có lý do của nó, hắn rốt cuộc… cũng chỉ là muốn tồn tại mà thôi.
Chỉ là, ngay lúc này đây, sự tồn tại quý giá mà hắn dùng hết sức để níu giữ đấy đang bị uy hiếp trầm trọng, đã không còn thời gian để cho hắn do dự thêm nữa, chấp nhận trả giá hay là chết.
Qúa rõ ràng rồi, sự lựa chọn của Ngọc Cổ Thanh chỉ có một và duy nhất một mà thôi, hắn không muốn chết, vậy cho nên chỉ có thể cắn răng, chấp nhận trả cái giá mà đến nằm mơ, hắn cũng không bao giờ dám nghĩ đến.
Chỉ thấy, dưới thế công dồn dập không chút nương tinh của đàn Thủy Quái, Ngọc Cổ Thanh đang bị dày xéo bởi hàng vạn tia nước sắc bén hơn mũi kiếm bổng nhiên gầm lớn một tiếng như dã thú.
"Huyết Trùng Thiên Ma Thuật – Ve Sầu Thoát Xác!"
Đi kèm tiếng gầm, một dòng tiên huyết đỏ tươi cũng theo hơi thở mà phun mạnh ra ngoài, nhất thời tạo nên một đóa huyết hoa có chút mỹ lệ trên không trung.
Chỉ thấy, ngay giữa làn mưa bom bão đạn không hồi kết, cơ thể đẫm máu, tàn tạ không chịu nổi của Ngọc Cổ Thanh bổng nhiên khô khắc lại như một cái xác xác ướp hàng ngàn năm tuổi.
Và rồi sau đó, cái xác khô đó liền đột ngột nổ tung, giải phóng ra một Ngọc Cổ Thanh hoàn toàn lành lặn, từ đầu đến chân hoàn toàn không chút hao tổn, tựa như, tất cả những đau đớn mà hắn vừa phải chịu trước đó đều chưa từng tồn tại.
Điều này, ngay lập tức khiến cho Đăng Dương sửng sốt không thôi, đến nổi phải giật mình thốt lên "Làm sao có thể?"
Thủ đoạn khôi phục thương thế mạnh mẽ đến như vật, quả thật là lần đầu tiên hắn được trông thấy, so với khả năng tái tạo cơ thể của đám Sa Quái hay Thủy Quái kia, sợ là còn cường đại hơn gấp trăm ngàn lần a, cường đại ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Bất quá, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, sức mạnh khôi phục không hợp lẽ thường của Ngọc Cổ Thanh, khi đặt vào tình thế thập diện mai phục mà hắn bày ra lúc này cũng là vô dụng.
"Khôi phục trong nháy mắt sao? Khá lắm, Ngọc Cổ Thanh, ngươi hết lần này đến lần khác đều ẩn giấu sâu đến như vậy, lúc nào cũng khiến cho ta phải tròn mắt mà nhìn. Chỉ là, thật chia buồn với ngươi, mạng của ngươi đến lúc này là phải tận rồi, những kẻ dám đối đầu với ta, tất cả đều phải CHẾT!"
"Ngươi có thể khôi phục, ta cũng có thể tàn phá, ngươi khôi phục một lần, ta sẽ tàn phá một lần, ngươi khôi phục mười lần, ta sẽ tàn phá mười lần, giẫm đạp đến khi nào ngươi không còn khôi phục được nữa mới thôi. Xét cho cùng, kẻ cầm đằng chuôi lúc này là ta và ngươi thì không thể nào chạy thoát"
"Hắc hắc, mọi sự cố gắng, cuối cùng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi!"
Khẽ cười một tiếng không phát ra âm thanh, Đăng Dương lạnh lung híp mi mắt lại, hướng cánh tay về phía Ngọc Cổ Thanh trên bầu trời rồi tàn bạo bóp chặt lại như muốn bóp nát niềm hi vọng mỏng manh của Ngọc Cổ Thanh
"Ngự Thủy Thuật – Vạn Thú Phanh Thây!"
Rống!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hột hàng tiếng thét dài nối đuôi nhau vang lên không dứt. Tại trên bầu trời, dưới mệnh lệnh không thể chối từ của Đăng Dương, hàng ngàn con Thủy Quái hung tợn từ khắp bốn phương tám hướng, đồng loạt há rộng cái mồm to như chậu máu, lởm chởm răng nhọn của mình, lao thẳng vào xé xác Ngọc Cổ Thanh.
Lần này, không còn là những đòn tấn công rào trước đón sau theo từng đợt nữa, chỉ có tất cả cùng tụ lại một chỗ tựa như kiến bu cục đường, lồng giam khổng lồ đột ngột co rụt lại, chính thức đặt dấu chấm hết cho tính mạng của Ngọc Cổ Thanh.
Thế nhưng, ngay tại lúc Đăng Dương tưởng chừng như trận chiến đã ngã ngũ và phần thắng tuyệt đối rơi vào tay hắn thì một biết cố lại phát sinh, một biến cố mà hắn không cách nào dự đoán trước.
Chỉ thấy, giữa bầu trời bị che kín bởi đàn Thủy Quái đông nghịt, Ngọc Cổ Thanh toàn thân trần trụi, liếc mắt nhìn hàng ngàn cái miệng ăn tươi nuốt sống đang lao về phía mình với tốc độ cực nhanh, khóe miệng như có như không nở một nụ cười nhợt nhạt và có phần bất đắc dĩ.
Không… nụ cười này không hẳn là bất đắc dĩ, nó là một nụ cười không cam tâm. Không cam tâm là bởi vì, thủ đoạn hắn sắp dùng đến đây sẽ xóa sạch toàn bộ cố gắng của hắn trong suốt mấy năm qua, trực tiếp đưa hắn quay lại con số 0 tròn trĩnh.
Bất quá, như vậy thì đã sao? Tu vi mất rồi thì có thể tìm lại, mặc cho quá trình đó muôn vàng chông gai và thậm chí, dưới áp lực từ đám huynh đệ, những kẻ mà lúc nào cũng như bầy sói đói lăm le ngôi vị Thiếu Tông Chủ của hắn, con đường mà hắn phải đi lại một lần nữa sẽ càng nguy hiểm hơn trước kia gấp ngàn vạn lần.
Mạng sống, mỗi người chỉ có một mà thôi, mất đi rồi sẽ không bao giờ tìm lại được, chỉ có sống, mới có hi vọng, chết rồi, tất cả mọi thứ đều là hư vô.
Miễn cưỡng thu lại nụ cười khó coi còn hơn khóc, Ngọc Cổ Thanh khẽ thở dài một tiếng, hoàn toàn không quan tâm đàn Thủy Quái phô thiên tái địa sắp sửa lao đến nơi, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại, toàn thân thả lỏng mà lơ lững giữa trời, tựa như lọt vào thế giới vong ngã.
Và rồi, một giây sau đó, tại lúc hàm răng sắc nhọn của hàng ngàn con Thủy Quái gần như đã chạm vào làn da của hắn và một vài tia máu đỏ tươi phun ra, Ngọc Cổ Thanh bất ngờ bừng mở ánh mắt diều hầu trong khi miệng khẽ quát
"Huyết Trùng Thiên Ma Thuật – Thiên giai trung cấp võ kỹ - Huyết Độn!"
Tiếng quát vừa ra, cơ thể Ngọc Cổ Thanh liền nổ tung như quả bom hạng nặng, ĐÙNG một tiếng chấn động thương khung, máu thịt và xương cốt của hắn, kèm theo sóng sung kích phi thường mãnh liệt quét ngang tám hướng, trong chớp mắt đánh nát tan cả bầy Thủy Quái khổng lồ.
Thủy Quái bậc 7, bậc 8 trong bán kính một km tính từ tâm vụ nổ gần như bị xóa sạch ngay lập tức, Thủ Quái bậc 9 tuy không chết nhưng cũng chịu tổn thương vô cùng nặng nề, từ trên không trung, ào ào rơi thằng xuống biển cả vô tận, gây nên từng tiếng bùm bùm vang dội, nước lạnh trong suốt bắn ra tung tóe.
Duy chỉ có Thủy Quái bậc 10, những tồn tại đã sánh ngang với Siêu Cấp Quái Thú, mang trong mình thứ sức mạnh có thể dễ dàng áp chế Kình Quân nhất trọng thiên là vẫn còn đứng vững ở nơi này. Và mặc dù chính diện hứng chịu cú tự bạo của Ngọc Cổ Thanh, bọn chúng cũng không có bị thương tổn bao nhiêu, nhiều lắm cũng chỉ đứt vài cái xút tu, tróc một lớp vảy mà thôi, vẫn thừa hơi thừa sức quyết thêm vài trận tử chiến.
Chỉ có điều, trong khi bọn chúng muốn quyết thêm một trận tử chiến, con mồi của bọn chúng lại không nghĩ vậy.
Cú nổ khủng bố qua đi, Ngọc Cổ Thanh cũng đã thịt nát xương tan, không còn trên thế gian này.
Thế nhưng… Ngọc Cổ Thanh, hắn thật sự đã chết rồi sao?
Tất nhiên… là không, hoặc ít nhất, Đăng Dương không cho là như vậy.
Nếu như là một người bình thường trông thấy cảnh tượng này, chắc chắn trăm phần trăm đều sẽ nghĩ, Ngọc Cổ Thanh đã tự bạo tu vi, đồng vi vu tận, nổ nát tan tành, máu thịt tung bay, chết đến không thể chết hơn.
Tuy nhiên, với một kẻ sở hữu Thiên Đạo Chi Nhãn, con mắt có thể nhìn thấu vạn vật như Đăng Dương, chút tiểu xảo đó, còn lâu mới qua mắt được hắn.
Trong cái nhìn thấu triệt của Đăng Dương, Ngọc Cổ Thanh nổ tung là không giả, tự bạo tu vi cũng không giả, bất quá, đằng sau sự hào nhoáng bên ngoài đó lại là một thủ đoạn mà hắn chưa từng thấy qua và trong nhất thời cũng không thể lý giải.
Chỉ biết, đúng vào thời khắc Ngọc Cổ Thanh tự bạo, một phần rất nhỏ lượng máu huyết trong người hắn không hề theo sóng sung kích bắn mạnh ra tứ phía như những thứ khác mà lại tụ tập một chỗ, điên cuồng áp súc thành một giọt máu đỏ tươi tràn đầy hơi thở sinh mệnh.
Nói nôm na cho dễ hiểu thì đây chính là Tinh Huyết Bổn Mệnh của Ngọc Cổ Thanh.
Giọt tinh huyết đó, sau khi hoàn thanh quá trình ngưng tụ kéo dài chưa đến một phần mười giây thì liền không có bất kỳ một chút chần chừ nào, ngay lập tức cắt qua không gian như một vì sao băng mờ nhạt, phóng thẳng ra ngoài với một tốc độ nhanh gấp mấy lần tốc độ âm thanh, nhanh đến nỗi khiến cho Đăng Dương cũng phải giật mình sợ hãi.
Bức trường thành bằng nước khổng lồ, đám Thủy Quái bậc 10 hung hăng tàn bạo, khoảng cách 4km đến với Tế Đàn, tất cả đều không là gì khi so sánh với tốc độ thần thánh của giọt tinh huyết đỏ tươi.
Trong vòng một cái chớp mắt ngắn ngủi, giọt máu đó đã gần như bỏ lại cả không gian sau lưng, lao vút đến Tế Đàn cổ xưa và rồi biến mất dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Đăng Dương.
------*-*------