Chương 254: Uy của Y Sư

Hào Quang Mặt Trời

Chương 254: Uy của Y Sư

Thủy Linh Lung không chút yếu thế, bắn ngược ánh mắt sắc lạnh về phía Nguyệt Yên Lan đang ngồi thong thả trên giường đá, châm chọc nói

"Nguyệt Yên Lan, lão già này cũng đã lột đồ ngươi đó, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, bất kỳ thứ gì của ngươi đều đã bị lão nhìn thấu toàn bộ, không lẽ ngươi hoàn toàn không để ý chút nào?"

"Hay là, gu của ngươi chính là như vậy, có hứng thú với mấy lão già trăm tuổi gần chui xuống lỗ!"

Nguyệt Yên Lan nghe thế thì liền cười nhạt, cong mi cười đáp

"Gu của ta như vậy đó thì đã thế nào?"

‘Thật sao?’ Đứng tại phía xa, Đăng Dương ngay lập tức bị lời nói táo bạo của Nguyệt Yên Lang làm cho giật mình không nhẹ, kinh ngạc thốt to một tiếng trong lòng ‘Đừng đùa ta chứ, trẻ đẹp như thế mà lại đi thích mấy lão già khô cằn kiệt quệ? Hãy nói là ta đã nghe lầm đi!’

Đăng Dương suy nghĩ như thế nào, Nguyệt Yên Lan làm sao biết được, nàng nhàn nhã đung đưa đôi chân thon dài xinh đẹp, nói tiếp

"Mà cho dù đó không phải là gu của ta thì nội cái việc, lão tiên sinh đây đã cứu sống ta từ bàn tay của tử thần, bấy nhiêu đó cũng là quá đủ để ta bỏ qua cho mấy cái chuyện nhỏ nhặt kia, suy cho cùng, còn sống mới là quan trọng nhất!"

Nói rồi, Nguyệt Yên Lan bổng nhiên quay đầu nhìn về phía Đăng Dương, đôi mắt hoang dã bắn ra một tia mỵ nhãn chói sáng, biểu cảm câu hồn đoạt phách mà bất kỳ một nam nhân nào cũng không thể chối từ

"Ta nói như thế, có đúng không hả, lão tiên sinh?"

Bị Nguyệt Yên Lan trực tiếp bắn vào mị nhãn, trái tim trong lồng ngực Đăng Dương liền đập mạnh một cái, máu huyết trong người một lần nữa rạo rực cả lên. Bất quá, rất nhanh, hắn đã vận chuyển Huyết Khí Tiên Công, đem tất cả khát vọng tình dục mãnh liệt đó cường ngạnh ép xuống, không để cho một chút dấu hiệu bất thường nào lọt vào mắt các nàng.

Thủy Linh Lung là thiên chi kiêu nữ của Phiêu Miễu Động, tính tình kiêu ngạo hơn người, đối với kẻ đã nhìn rõ tường tận, cùng như sờ soạng toàn bộ thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng như hắn, thái độ ác liệt cũng là điều dễ hiểu.

Trong khi đó, Nguyệt Yên Lan cũng là thiên chi kiêu nữ của Tam Sơn Môn, sự kiêu ngạo chảy trong huyết quản, chắc chắn sẽ không hề thua kém Thủy Linh Lung, ấy vậy mà sau khi biết được thân thể của mình đã bị hắn đụng chạm qua, nàng vẫn tỏ vẻ vô cùng thờ ơ và bình thường.

Nguyên do của việc này, có thể suy diễn theo hai trường hợp…

Trường hợp thứ nhất, Nguyệt Yên Lan đúng như những gì nàng đã nói, gu của nàng là những ông già lớn tuổi, cho nên hoàn toàn không để tâm đến hành động phi lễ của hắn!

Điều này, chắc chắn sẽ không thể nào xảy ra, mới nghe thôi là đủ thấy vô lí đùng đùng rồi.

Trường hợp thứ hai, Nguyệt Yên Lan tuy rằng kiêu ngạo nhưng cũng là một con người hiểu tình biết nghĩa, đối với người đã cứu mạng của mình, nàng ta tuyệt đối sẽ không thể lấy oán báo ân, mặc cho kẻ đó đã lột trần nàng từ ngoài vào trong.

Bất quá, điều này còn phải dựa trên cơ sở, hắn thật sự là một lão già trên dưới trăm tuổi a! Một lão già chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, một lão già hoàn toàn bất lực.

Mà cũng theo như trường hợp thứ hai này, cái mị nhãn mà Nguyệt Yên Lan vừa mới bắn ra kia, cốt yếu chính là để thăm dò biểu hiện của hắn.

Nếu như hắn thật sự là một lão già sắp chui xuống lỗ thật, vậy thì tất nhiên nàng sẽ bỏ qua cho hắn.

Còn nếu không, hắn bởi vì sự quyến rũ chết người của Nguyệt Yên Lan mà làm ra biểu hiện kỳ lạ nào đó, vậy thì có thể chắc chắn trăm phần trăm, nàng ta sẽ ngay lập tức trở mặt một trăm tám mươi độ, hợp tác với Thủy Linh Lung, giết chết hắn ngay lập tức.

Và vì đã hiểu rõ ẩn ý thâm sâu trong đó, Đăng Dương tất nhiên sẽ không để mình làm ra bất kỳ hành động thất thố gì. Hắn khẽ đằng hắng một tiếng, cất lên chất giọng già nua mà chém đinh chặt sắt nói ra

"Cô gái nhỏ này nói đúng đấy, mạng người mới là quan trong nhất, lão phu vì cứu hai người các nàng mới bất đắc dĩ làm ra một chút hành động quá phận mà thôi!"

"Bất quá, với cái thân già này của lão phu, cho dù nhìn thấy cơ thể của các nàng thì đã sao? Lão phu cũng đâu thể chấm mút gì được?"

"Nếu không tin, các nàng có thể tự mình kiểm ra a, lão phu có thể đảm bảo trăm phần trăm, các nàng vẫn còn phi thường trong trắng đấy!"

‘Lão già này, tựa hồ không phải nối dối!’ Ngồi trên giường đá, Nguyệt Yên Lan nở nụ cười tủm tỉm trên môi nhưng thực ra trong lòng, nàng vẫn luôn âm thầm đánh giá từng cử chỉ, hành động dù là nhỏ nhất của Đăng Dương, sâu trong đáy mắt, một vệt sát khí chậm rãi thối lui.

Xem ra, biểu hiện vô cùng bình tĩnh của hắn đã hoàn toàn chinh phục sự nghi ngờ của nàng.

Dù sao, giá trị nhan sắc của bản thân đạt đến trình độ nào, Nguyệt Yên Lan phi thường hiểu rõ, cho dù miêu tả bằng bốn từ ‘mỹ nhân tuyệt thế’ cũng là không sai.

Có thể thản nhiên đến như vậy trước ánh mắt mỵ hoặc của nàng, ngoại trừ đám nam nhân liệt dương ra thì cũng chỉ có trẻ con mới nở và mấy lão già sắp chui xuống lỗ mà thôi.

Còn về phần những vị cường giả hơn trăm tuổi mà vẫn vô cùng cương mãnh, vậy thì thật xin lỗi, bọn họ không có cách nào xuyên qua kết giới cường đại của phế khu Cổ Loa để mà tiến vào bên trong này được.

Lão già mặc áo choàng đen trước mắt này, có thể thần bí khó dò, y thuật cao thâm nhưng tuyệt đối là vừa già vừa yếu, còn không đến mức khiến cho nàng để tâm đến cái sự phi lễ bất đắc dĩ kia.

Thế nhưng trái ngược với những phân tích rành mạch của Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung nào đâu quan tâm Đăng Dương là già thật hay già giả, cái mà nàng muốn chính là đoạt mạng của kẻ đã nhìn thấy dung mạo của nàng, mặc kệ đó có phải là ân nhân cứu mạng nàng đi chăng nữa.

Chỉ thấy ngay khi Đăng Dương vừa mới phân trần xong, Thủy Linh Lung đã lao thẳng đến, ào ạt kiếm khí như trường giang đại hải phá thể mà ra, khóe môi căng mọng bất chợt ứa ra một tia máu đỏ tươi, băng hàn quát lớn

"Ta đã nói rồi, phàm những kẻ đã nhìn thấy dung mạo của ta, mặc kệ có là lão hay Nguyệt Yên Lan, tất cả… đều phải chết!"

"Đại Phong Bạo Kiếm Quyết – Phong Hành Nghịch Thủy Lưu!"

Tiếng quát thanh thúy vừa ra, phô thiên tái đại kiếm khí liền xoay tròn với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã biến thành một cơn lốc thủy kiếm khổng lồ trong hang động, ầm ầm cuồn quét về phía Đăng Dương.

"Đây là chính nàng đã ép lão phu đấy nhá, thế thì đừng có trách tại sao ta độc ác!"

Bị Thủy Linh Lung dồn vào đường cùng, Đăng Dương rốt cuộc cũng không nhân nhượng nữa, cánh tay được quấn băng vải kín mít lần đầu tiên thò ra khỏi lớp áo choàng tử thần.

Trên bàn tay là một chiếc lọ phi thúy đã được mở nắp, từ miệng bình nho nhỏ, hương thơm khoan khoái ào ào tuông ra như thác, lấy tốc độ không thể tưởng nổi, chưa đến một giây thời gian thì đã lan tỏa khắp hang động.

Và rồi…

"Ha ha ha… ha ha ha… ha ha ha ha ha ha ha ha! Nhột… nhột quá! Ha ha ha…. ha ha ha ha ha ha, đừng… đừng… mau ngừng lại… nhột quá á ha ha ha ha…!"

Nguyệt Yên Lan đang ôm bộ dạng xem kịch vui thì bổng nhiên từ trên giường đá lăn đùng xuống đất, liên tục ôm bụng cười to như một con điên, nước mắt nước mũi tuôn ra như suối, tựa như… tựa như đang có một cánh tay vô hình nào đó, điên cuồng cù lét nàng

Cách đó không xa, Thủy Linh Lung đang một lặt lạnh băng tru sát Đăng Dương cũng đột ngột co rúm người lại rồi ngã lăn ra đất, khuông mặt kiều mị vừa vui vừa buồn, vừa sướng vừa khổ, cười như điên dại

"Ha ha ha ha ha, lão già đáng chết… ha ha… kia, lão… lão đã làm gì… ha ha… ha, ôi… nhột… đừng… nhột… ha ha ha… ha ha ha…!"

Đồng thời, nương theo tiếng cười điên cuồng của Thủy Linh Lung vang lên, cơn lốc thủy kiếm không lồ còn chưa đi được nửa đường đã nhanh chóng trở nên tán loạn rồi hoàn toàn tan biến vào hư vô, lại một lần nữa, đến cả góc áo của Đăng Dương cũng không đụng được.

Đăng Dương cầm bình ngọc trên tay, ánh mắt sau mũ trùm đầu thoáng lấp lóe hào quang khác thường, rơi xuống hai dáng hình tuyệt mĩ đang quằn quại dưới mặt đật, thâm trường nói

"Lão phu đã từng nói rồi, lão phu có thể dùng năm ngày năm đêm để cứu sống các nàng từ cõi chết thì cũng có thể làm cho các nàng nằm yên trên giường cả đời!"

"Nói chuyện đàng hoàng thì không chịu nghe, cứ phải dùng đến đòn roi thì mới được, giời trẻ bây giờ… ài… quả là không biết điều một chút nào!"

"Đã thế, hai người các nàng chịu đựng một chút đi cho biết lễ độ!"

"Lão phu tuy rằng đúng là đã già thật, thế nhưng bản lĩnh thì vẫn còn, chưa đến nối để mấy cô nàng mới lớn trèo đầu cưỡi cổ đâu, hừ!"

Trong lúc Đăng Dương cao giọng giảng đạo, bên dưới mặt đất, Nguyệt Yên Lan vẫn đang không ngừng cười điên, lăn lộn qua lại như một con giòi, vừa khóc vừa cười phi thường khổ sở, khó khăn lắm mới có thể nói được một câu rõ lời

"Lão tiên sinh, ta… ta cũng… không có đắc tội ngài, làm sao… làm sao ta cũng bị?"

Nằm bên cạnh, Thủy Linh Lung tuy không mở lời nhưng ánh mắt nhìn đến Đăng Dương cũng đã chứa đựng hận ý thông thiên, thế nhưng, tức thì tức, giận thì giận, nàng cũng không thể nhất lên nổi bất kỳ một tia sát khí nào, điều duy nhất mà nàng có thể làm lúc này, đó chính là cười, cười và cười mà thôi.

Nghe Nguyệt Yên Lan hỏi, Đăng Dương hơi kéo lên khóe môi, tựa cười mà không cười, nhàn nhã đáp

"Cô bé, thủ đoạn ta lưu lại trên người hai nàng là giống như nhau, cách thức hoạt động cũng là cùng một loại, không thể cứu một trong hai người được"

"Do đó, nếu có muốn trách thì chỉ có trách nàng ta không biết điều, làm hại nàng cũng phải chịu chung số phận"

"Chừng nào nàng ta còn không biết hối cải, vậy thì nàng cũng không thể khôi phục bình thường, vậy cho nên cố gắng mà khuyên bảo nàng ta cho tốt"

"Được rồi, cứ như thế nhé, các nàng ở đó mà từ từ hưởng thụ đi, lão phu vẫn còn hai ấm thuốc cần phải chăm lo đây!"

Nói rồi, Đăng Dương quả thực không thèm đếm xỉa gì đến hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung nữa, đem lọ phỉ thủy để lên giường đá rồi đi đến ngồi trước hai âm thuốc sôi sùng sục của mình, nhanh tay rót thêm vào một ít nước lã và vài gốc dược thảo đã bị băm nhuyễn.

Nhìn tấm áo choàng đen tuyệt tình lướt qua trước mặt, cảm nhận từng cơn run rẫy, nhột đến điên dại râm ran khắp người, tuy không hề đau đớn nhưng lại làm cho hai người Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan khó chịu đến nỗi sống không bằng chết, so với ‘nhục hình bức cung’ còn khủng khiếp hơn cả trăm vạn lần.

Nó không chỉ tra tấn thể xác mà còn nghiền nát tâm trí cứng cỏi của các nàng thành từng mảnh nhỏ, và rồi tiếp tục nghiền nát từng mảnh nhỏ đó thành những vụn cám li ti một cách từ từ và chậm rãi.

Lần đầu tiên trong đời, Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung cảm nhận được sự tuyệt vọng ăn sâu vào linh hồn, sự tuyệt vọng khủng bố như bóng ma của màn đêm vô tận, sự tuyệt vọng còn lớn hơn gấp trăm ngàn lần khi hai người các nàng bị hàng vạn con độc trùng bao vây.

Sự tuyệt vọng không thể phản kháng, sự tuyệt vọng chỉ có thể cam chịu, đó mới chính là sự tuyệt vọng khiến con người ta sợ hãi nhất.

Danh xưng tuyệt đỉnh thiên kiêu để làm gì? Thân phận kinh người để làm gì? Tu vi mạnh mẽ để làm gì? Khi mà tất cả bọn chúng đều không thể giúp các nàng thoát khỏi tình cảnh khốn đốn này?

Lúc này đây, các nàng thật sự ước gì, bản thân có thể được chết còn hơn là phải sống!

"Thủy… Linh… Lung!" Nguyệt Yên Lan cười đến nỗi không còn hơi sức, khàn giọng nói "Nữ nhân chết tiệt, ngươi… ngươi còn không mau tạ lỗi với lão tiên sinh đi!"

"Không!!!" Thủy Linh Lung lăng lộn cười bò đến chết đi sống lại, thế nhưng vẫn cứng miệng hét lên

Nguyệt Yên Lan trong lòng rối như to vò, hậm hực nói "Nữ ngân điên, ngươi muốn chết thì tự đi chết một mình, đừng có kéo theo ta!"

Thủy Linh Lung: "Hừ!"

Thấy Thủy Linh Lung vẫn không chút phản ứng, Nguyệt Yên Lan quả thực khóc không ra nước, chỉ có thể diệu giọng lại, vừa cười điên dại vừa gắn sức khuyên nhủ

"Coi như ta năn nỉ ngươi đó, bà cô a! Lão tiên sinh, ông ấy đã trăm tuổi hơn rồi, còn sống được mấy năm nữa đâu? Cho dù ông ấy có nhìn thấy dung mạo của ngươi thì đã sao?"

"Ngươi cứ coi như không có việc này xảy ra đi, dù sao ông ấy cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi a, làm người cũng không nên lấy oán báo ân như vậy chứ?"

"Con mịa nó, Thủy… Linh… Lung, ngươi con mịa nó có chịu nghe ta nói hay không?"

Thủy Linh Lung hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói của Nguyệt Yên Lan, đôi mắt thủy mặc đỏ rực như máu, long lanh lệ thủy, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đen tối đang ngồi trước ấm thuốc nóng mà điên cuồng quát to.

Tiếng quát đó, tựa như muốn giải phóng tất cả cảm xúc chấp chứa trong lòng nàng, sự tức giận, hận ý, yếu nhược, phẫn uất, tuổi nhục, tuyệt vọng, sợ hãi và bất lực.

"Lão tặc già khốn nạn, lão có ngon thì một đao chém chết ta đi!!!"

Nhưng rồi, đáp lại những cảm xúc tiêu cực đó của Thủy Linh Lung chỉ là sự thờ ơ của Đăng Dương, hắn vẫn ngồi yên lặng ở đó, tự như kẻ điếc người câm, không nghe, không nói, không quan tâm.

Hắn bình sinh, đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì sẽ làm cho tới.

Vốn dĩ, hắn đâu có muốn tàn bạo với các nàng như vậy, hắn cũng là đàn ông, hắn cũng thương hương tiếc ngọc lắm chứ?

Không phải để cho hai người các nàng yên tâm, hắn đã tự biến mình thành một ông lão già khọm rồi sao? Hắn nào có ý nghĩ đen tối gì, chỉ là muốn mượn lực của các nàng, cùng nhau giúp hắn tiêu diệt Phá Thiên Tông thôi mà?

Hắn cứu các nàng một mạng, các nàng trả ơn cho hắn, việc này thì có gì là sai?

Ấy vậy mà các nàng lại hết lần này đến lần khác ép hắn phải ra tay, nếu đã vậy, hắn sẽ cho các nàng biết rõ, hậu quả của việc gây sự với hắn là gì!

Thủy Linh Lung cũng được mà Nguyệt Yên Lan cũng thế, một người thể hiện bên ngoài, một người tính kế bên trong, chẳng có ai là tốt lành cả, các nàng xứng đáng để nhận sự dạy dỗ của hắn.