Chương 236: Sơ chiến Lâm Giang
Tinh!
< Ngài đã thăng cấp 18, nhận được 5 điểm Thiên Phú, nhận được 20 điểm Tích Lũy. Cảnh giới hiện tại của ngài đã chính thức tương đương với Võ Sư cao cấp >
"Không!!!" Tận mắt chứng kiến cảnh tượng đầu của Ân My rời khỏi thân rồi rơi bạch xuống đất, Chu Lam tuyệt vọng gào lên, đạp mạnh mặt đất là lao thẳng vào Đăng Dương
"Ân My!!!!" Đứng bên cạnh, Phùng Hưng lúc này cũng không dám tin vào mắt mình, thực sự bị sốc đến sắc mặt trắng bệch, sau đó, cơn sốc liền hóa thành sát khí lăng thiên triệt địa, mặc kệ bản thân có là đối thủ của Đăng Dương hay không, điên cuồng cắm đầu xông lên
"Ngươi…. Muốn chết?" Không khác hai người Chu Lam là bao, Lâm Giang cũng bị hành động đột ngột của Đăng Dương làm cho kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt, tu vi Võ Tưởng sơ cấp trong nháy mắt đã bộc phát đến cực hạn, vèo một tiếng đã phóng vút lên như tên bắn, song quyền nắm chặt, bốc lên từng luồng đấu khí xám đen u ám, ầm ầm phá không đánh thẳng vào Đăng Dương.
Tại phía sau hắn, đám đệ tử Phá Thiên Tông cũng tức tốc bùng nổ đấu khí, ánh mắt chứa đầy sự giận dữ khóa chặt lấy Đăng Dương, ào ào lao lên như kiến bu cục đường.
Nhìn một đám hai mươi mấy võ giả của Phá Thiên Tông đang điên tiết lao đến, Đăng Dương liền thu lại nụ cười trêu tức trên môi, sắc mặt trở nên phi tường ngưng trọng, tuy nhiên vẫn là không hề có bất kỳ dáng vẻ sợ hãi nào.
Chỉ thấy hắn ném cái xác không đầu của Ân My qua một bên, thu hồi Hắc Ngục Xà vào trong Linh Giới, đồng thời lấy ra năm qua bom từ trong túi đồ hệ thống, trong một giây liền rút mạnh chốt rồi phân ra ném khắp bốn phía cũng như mặt đất dưới chân.
Trong năm quả bom nay, bốn quả được Đăng Dương ném ra bốn hướng, đập thẳng vào mặt đám người Phá Thiên Tông đang điên cuồng lao lên chính là bốn quả bom choáng, còn lại quả bom cuối cùng được hắn thả xuống dưới chân là một quả bom khói.
Thời gian một cái chớp mắt trôi qua.
Bùm… Bùm… Bùm… Bùm… Xì
Một loạt bốn tiếng nổ chói tai vang vọng khắp không gian, trong một phần ngàn giây đã giải phóng ra một luồng ánh sáng chói lóa gấp mười lần mặt trời, bao phủ toàn bộ một vùng bờ hồ rộng lớn, nhất thời khiến cho không dưới một trăm võ giả lâm vào trạng thái mù lòa tạm thời.
Và tất nhiên, trong hàng trăm võ giả đó, bởi vì đứng ngay dưới chân vụ nổ, đám đệ tử Phá Thiên Tông là những người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, không chỉ hai mắt bị mù mà đôi tai còn ong hết cả lên, không khác gì đang có hàng ngàn vạn con chim đang thi nhau rít gào trong đầu, chóng mặt và buồn nôn không thể tả, đùng đùng nối tiếp nhau ngã lăng ra đất, bao gồm cả Lâm Giang cũng không ngoại lệ.
Có điều nói gì thì nói, Lâm Giang cũng là một tên Võ Tướng sơ cấp hàng thật giá thật, tuy rằng bị bom choáng tác động không nhẹ nhưng chưa đến một giây sau đã kịp thời lấy lại thanh tỉnh, dựa vào một chút hình ảnh lờ mờ đang dần dần khôi phục trong ánh mắt, hắn nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Đăng Dương.
Bất quá, chờ cho Lâm Giang kịp thời thanh tỉnh lại, nơi Đăng Dương từng đứng khi trước đã bị một lớp khỏi trắng mịt mù che phủ, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.
"Chết tiệt!" Mất dấu Đăng Dương, Lâm Giang không khỏi tức giận đánh thẳng một quyền xuống đất, ầm một tiếng, đánh cho mặt đất dưới chân hắn nổ tung thành một cái hố to, xung quanh hố càng là hiện lên một loạt vết nứt to lớn như mạng nhện.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, Chu Lam đã lao người đến bên cạnh Lâm Giang, ánh mắt đỏ ngầu chứa đầy sự tiếc thương cùng căm hận, khàn đặc nói lớn
"Lâm Giang sư huynh, hắn chính là đang chạy về phía bờ hồ, hướng chính đông"
Lâm Giang cau mày "Chắc không?"
"Chắc chắn" Chu Lam quả quyết nói "Hiện tại, liên kết linh hồn giữa đệ và thanh đoản đao Địa Nguyên Binh vẫn chưa bị cắt đứt, không thể nào sai được!"
"Tốt! Ngươi cứ yên tâm, thù của Ân My, ta sẽ giúp ngươi trả, cứ đợi tin tốt của ta!" Lâm Giang cười lạnh một tiếng, đấu khí cả người ầm ầm bạo nổ, đùng một tiếng vang dội, đánh cho mặt đất một lần nữa nứt vỡ tứ tung, bắn người ra như một quả đạn pháo, trực chỉ phương hướng bờ hồ mà phóng vút đi với tốc độ cực nhanh.
Nhìn Lâm Giang rời đi, Chu Lam bất lực ngã quỵ xuống đất, ánh mắt đỏ ngầu thoáng nhìn đến tử trạng thê thảm của Ân My, không nhịn được liền trào ra lệ thủy, chấp chứa bên trong đau buồn vô hạn.
Hắn và Ân My, tuy rằng quan hệ bề ngoài là sư huynh muội đồng môn nhưng thực chất chính là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ thuở bé, cùng nhau tập đi, cùng nhau sau đọc sách, cùng nhau tắm mưa, cùng nhau trở thành đệ tử Phá Thiên Tông và cuối cùng cũng đã đem lòng yêu nhau say đắm.
Ít ai biết được, hắn và nàng đã trao cho nhau bao nhiêu nụ hôn nồng thắm, nói với nhau bao lời ước hẹn thâm tình, đã từng không biết bao nhiêu lần cùng nhau mơ đến tương lai tươi sáng sau này, khi mà cả hai đã có những đứa con kháu khỉnh đánh yêu.
Thậm chí hắn còn dự định, đợi sau sự kiện phế khu Cổ Loa này qua đi và cả hai cùng thanh công đột phá đến cảnh giới Võ Tướng, hắn sẽ chính thức ngỏ lời cầu hôn nàng, trao cho nàng danh phận thật sự, danh chính ngôn thuận che chở cho nàng hết cả một đời.
Thế nhưng rồi, tất cả đã chấm dứt, mộng ước của hắn, lẽ sống của hắn và cả trái tim của hắn, tất cả đều đã bị hủy hoại ngay tại khoảng khắc, hắn bất lực nhìn nàng chết thảm dưới cánh tay ác ma kia.
Còn nỗi đau gì lớn hơn việc không thể bảo vệ được mạng sống của người minh yêu trên đời này nữa chứ?
Đau... đau đến vô hạn!
Uất… uất đến tận cùng!
Cảm giác giống như trái tim hắn đang bị một cánh tay vô hình, từ chút, từng chút một bóp nghẹt lại, nghẹn ngào nói không thành lời, chỉ có những giọt nước mắt tan thương, lặng lẽ chảy dài trên gương mặt vô hồn.
Hắn hận, hận chính bản thân mình, cớ sự thành ra thế này, tất cả đều là do hắn, do hắn quá yếu đuối cho nên Ân My phải chết, do hắn quá hèn kém mới không thể bảo vệ được nàng, do hắn không đủ mạnh mẽ cho nên tấm bi kịch kinh khủng này mới phủ xuống đầu hắn.
"Nếu như ta có sức mạnh, kẻ phải chết hôm nay chính là tên ác ma kia, nếu như ta có sức mạnh, cần gì phải khúm núm trước mặt Lâm Giang, cầu xin sự giúp đỡ của hắn"
Chu Lam như điên như dại lẩm bẩm một mình, hai mắt trợn trừng, giăng đầy tơ máu đỏ tươi, cộng với vô số gân xanh không ngừng co giật trên trán, nhìn qua phi thường đáng sợ
"Nếu như ta có sức mạnh, các ngươi… toàn bộ các ngươi đã là cái thá gì?"
Thế nhưng ‘nếu như’ mãi mãi vẫn là ‘nếu như’, thời gian trôi đi sẽ không bao giời trở lại, và nàng, Ân My sẽ không bao giờ có thể trở lại bên hắn một lần nữa.
Không thể chấp nhận nổi sự thật đớn đau này, Chu Lam chỉ có thể phát tiết bằng cách thét lên thanh âm tuyệt vọng, đem tất cả sự oán hận của mình, xông thẳng trời xanh.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…."
"Chỉ những kẻ đã chạm đáy nổi đau mới có thể hiểu được giá trị thực sự của sức mạnh. Tiểu tử, ngươi hợp khẩu vị của bổn Vương đấy!" Một giọng nói khàn đặc và âm u, bổng nhiên vang lên trong đầu Chu Lam.
---------*-*---------
Cúng lúc đó, cách vị trí của Chu Lam hơn trăm mét về hướng đông, Đăng Dương lúc này đã tìm đến một con thuyền hoen rĩ đang neo đậu tại bờ hồ, tuy nhiên còn chưa đợi hắn kịp thời leo lên trên thuyền thì bổng nhiên cảm thấy một luồng khí tức ba động cực kỳ mạnh mẽ tập kích đến.
Lâm Giang chủ tu chính là Phong Sát chi khí, xét về tốc độ thuần túy thì bên trong cảnh giới Võ Tướng sơ cấp cũng thuộc vào hạng nhất lưu cao thủ, vậy cho nên dù bị chậm trễ một hai giây thời gian nhưng vẫn có thể đuổi kịp bóng dáng của Đăng Dương, quyền phải nâng lên nồng đậm đấu khí xám đen, hóa thành một cơn cuồng phong, đánh thẳng vào lưng Đăng Dương.
Lôi Bì Giáp!
Lôi Thuẫn!
Trong chớp mắt, Đăng Dương ngay lập tức triển khai hai đại võ kỹ phòng vệ, tạo thành một lớp lá chắn vô kiên bất thồi ngay tại phần lưng, đúng lúc ngăn chặn phòng quyền của Lâm Giang
Ầm! Phong quyền vừa hạ xuống, Lôi Thuẫn liền vang lên một tràng âm thanh như tiếng chuông ngân, trên bề mặt hiện lên vô số vết nứt, tiếp đến một giây thì liền ầm ầm nổ tung, kính lực mạnh mẽ quét ra, cùng lúc chấn cho cả Đăng Dương cùng Lâm Giang lui về phía sau.
Lâm Giang bị đẩy lùi về sau năm bước thì liền ra sức khựng người lại, ánh mắt ác liệt quét thẳng đến Đăng Dương vừa đặt chân lên thuyền nhỏ, tức giận quát
"Để xem ngươi còn chạy đi nơi nào, dám đụng vào Phá Thiên Tông chúng ta thì lấy mạng chó ra mà đền!"
Dứt lời, Lâm Giang liền đạp gió tung người lên không trung, đấu khí xám đen gào thét phun ra khỏi thân thể, theo từng quyền ảnh của hắn mà điên cuồng giáng xuống Đăng Dương như mưa bom bão đạn.
"Chết đi cho ta, Địa giai sơ cấp võ kỹ - Liên Phong Bạo Quân Quyền!"
Tại phía dưới, đối mặt với võ kỹ khủng bố có cấp bậc Địa giai của Lâm Giang, Đăng Dương không dám có một chút khinh thường, Tam Kiếp Chấn Lôi Công trong cơ thể được vận hành đến mức cao nhất, đem vô thiên tái địa Tử Lôi đấu khí trút hết vào trong Bình Minh kiếm nơi tay, lưỡi kiếm sắc lạnh mềm dẻo xuất ra, tựa như một cây thước mỏng, tạch… tạch… tạch… mấy tiếng đã đánh chệch hướng toàn bộ phong quyền ra hai bên trái phải mạn thuyền.
Một chiêu này, trong Tiếu Tiêu Diêu kiếm pháp gọi là Tạt Kiếm Thức, cũng có công dụng làm chệch hướng chiêu thức của đối thủ giống như Chuyển Kiếm Thức, tuy nhiên lại khác ở một chỗ là chuyên để đối phó các đòn công kích tầm xa với số lượng nhiều, đơn cử như chiêu Liên Phong Bạo Quân Quyền này của Lâm Giang.
Phong quyền trượt mục tiêu, rơi thẳng xuống mặt nước phía dưới mạn thuyền, ầm ầm nổ tung, đánh ra từng cột thủy ngân trắng bạc bay lên không trung, nhất thời tạo thành một con mưa rào độc hại bao phủ khắp không gian.
"Kiếm pháp không tồi. Xem ra năm người bọn Chu Lam đại bại dưới tay ngươi cũng là có nguyên do của nó" Lâm Giang phất tay áo, tạo thành một luồng kình phong chấn bay tất cả mưa thủy ngân trút xuống người, trong đầu thoáng nhớ lại cảnh tượng Đăng Dương xuất ra kiếm chiêu vô cùng điêu luyện, dễ dàng hóa giải toàn bộ thế công của mình mà có chút chấn kinh không nhẹ.
Bất quá, chấn kinh thì chấn kinh, điều đó không có nghĩa là hắn cảm thấy e sợ gì Đăng Dương cả, chỉ là vừa thành công khơi gợi chiến ý của hắn mà thôi.
"Thử tiếp của ta chiêu này xem sao, Đại giai sơ cấp võ kỹ - Hổ Kình Ma Phong Chưởng" Lâm Giang ha hả cười to, đem hùng hồn đấu khí ngưng tụ tại lòng bàn tay rồi mạnh mẽ chưởng ra.
U! Rống!
Chỉ thấy từ trong lòng bàn tay hắn, hai luống đấu khí thô to như cột nhà phá không bắn thẳng ra ngoài, trong chớp mắt đã ngưng hình hóa thực, biến thành một Hổ một Kình vô cùng to lớn.
Hổ cao bốn mét, Kình thì dài tám mét, mang trong mình hơi thở của hai con quái thú cấp 7 uy mãnh tuyệt luân, phân ra hai phía trái phải, tạo thành thế gọng kiềm, nhào thẳng vào Đăng Dương.
‘Chiêu thức này của hắn chính là dùng sức mạnh tuyệt đồi để cường ngạnh đè ép, Tiếu Tiêu Diêu kiếm pháp lại thiên về lấy xảo phá lực, muốn đối phó với một Hổ một Kình này cũng không phải khó. Chỉ có điều chiếc thuyền dưới chân này… không thể bỏ được, một chiêu này, chỉ có thể cứng đối cứng mà thôi’
Nghĩ vậy, Đăng Dương liền thu hồi Bình Minh kiếm rồi hoành không rút ra trọng kiếm Hoàng Hôn, điên cuồng trút Tử Lôi đấu khí vào trong lưỡi kiếm to nặng, sau đó lại gia trì thêm Nhị Kiếm Thức của Cửu Ảnh Kiếm Ý lên trên, gia tăng thêm một phần khí tức sắc bén vô bì, đồng thời cũng kích phát luôn toàn bộ sức mạnh ẩn giấu của một thanh Địa Nguyên Binh, nói chung là đem toàn bộ sức mạnh của hắn đều truyền hết vào trong một kiếm này, dũng mãnh chém ra
Thiên Lôi Nhất Kích – Toàn Lực Trảm!
Đùng!
Lôi kiếm cùng song thú đụng mạnh vào nhau ngay lập tức bạo ngược nổ vang, oanh tạc ra một cái hố to đùng trên mặt đất, cùng với hàng ngàn vết nứt lớn nhỏ tràn lan khắp mơi, trải dài cả một đoạn bờ hồ rộng hơn trăm mét có thừa.
Không dừng lại ở đó, sóng sung kích sinh ra từ vụ va chạm cũng nhanh chóng càn quét bốn phương tám hướng, thổi bay cùng tàn phát tất cả mọi thứ nằm trong vùng ảnh hưởng của nó, nhất thời thổi lên một trận bụi mù tối tăm mặt mũi và kèm theo đó là cả một con mưa thủy ngân nặng hạt.
Uy lực va chạm kinh khủng là vậy, thế nhưng cũng chỉ có thể khiến cho Lâm Giang bắn ngược người trở ra, hai chân liên tục thối lui mười bước đã có thể ổn định thân hình, võ phục trên người rách nát vài chỗ, trên khóe miệng, một vệt máu tươi nhàn nhạt ứa ra. Thụ thương là phải có, tuy nhiên lại không nặng, nhiều lắm thì làm cho hắn nóng người một chút mà thôi.
Ngược lại, ở phía đối diện, sau một kích ngạnh kháng kịch liệt, sắc mặt Đăng Dương lúc này đã có chút trăng trắng, quần náo te tua như cái giẻ lau nhà, trên thân thể không thiếu những vết thương lớn nhỏ không ngừng chảy máu, tại khóe miệng cũng là chảy ra hai dòng máu tươi, tí tách rơi xuống đáy thuyền.
Chỉ là chiếc thuyền này, giờ đây đã lướt băng băng trên mặt hồ trắng bạc, trôi nhanh ra xa bờ.
Đăng Dương đứng trên thuyên, tuy khắp người đầy máu nhưng vẫn thong dong bình thản, phóng ánh mắt trêu tức nhìn đến Lâm Giang vẫn còn đứng trên bờ hồ xa xa, quệt nhẹ vết máu trên môi, phất tay cười lớn
"Ha ha, ngươi tên Lâm Giang đúng không? Mối thù hôm nay, ta sẽ nhớ kỹ, hẹn gặp lại!"
Tiếng cười vừa dứt, Đăng Dương cùng chiếc thuyền hoen rỉ dưới chân cũng chính thức tiến vào bên trong làn sương mù trắng xóa đầy kỳ ảo, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Giang.