Chương 213: Kho tàng của Hắc Long Trại
"Minh đoán hoàn toàn không sai, bên dưới đại bản doanh của Hắc Long Trại chí mà một mỏ năng lượng thạch. Hơn nữa, theo như độ nồng hậu của đấu khí trong không gian thì mỏ quặng này cũng không phải là loại nhỏ bé gì, ít nhất cũng là từ bậc trung bình trở lên hoặc thậm chí chính là mỏ năng lượng thạch cao cấp"
"Hài, nói đi nói lại, cho dù có là mỏ năng lượng thạch cao cấp thì sao chứ, mình cũng không có cách nào mang theo được, chỉ lợi cho đám thế lực như hổ đói ngoài kia thôi!"
Nói là như vậy, thế nhưng vẻ mặt Đăng Dương lại không có bao nhiêu tiếc nuối, cong môi cười khẽ "Bất quá, để cho đám người đó cái mỏ khoáng này thì cũng đủ rồi a, toàn bộ những thứ còn lại, tất cả đều là của mình!"
Tiếng nói vừa dứt, Đăng Dương liền tăng nhanh cước bộ, tựa như một bóng ma mà thoắng thoắt lướng người đi trong đường hầm. Tiếp đó, giống như hồi còn ở Lôi gia, hể cứ gặp bất kỳ căn phòng nào, dù là lớn hay nhỏ thì hắn cũng đều một cước đạp tung cửa rồi lao vào xem.
Và tất nhiên, xem ở đây không thể chỉ làm xem bình thường rồi, bất kỳ đồ vật có giá trị nào, từ tiền bạc, công pháp, võ kỹ cho đến đan dược, binh đao, tài liệu quái thú, Tinh Hoa Thạch và cả một núi cao năng lượng thạch đã được khai thác, hắn đều một ngụm nuốt sạch.
Cái nào quý giá thì để lại, đợi đến khi nào cần thiết thì dùng, những thứ còn lại, Đăng Dương liền không chút do dự mà bán tất cả vào cửa hàng hệ thống, nhất thời thu về được một đống điểm Tích Lũy khổng lồ, khiến cho tâm tình của hắn hưng phấn không thôi.
Mất hơn hai chục phút, càn quét một lượt từ trên xuống dưới toàn bộ mật thất của Hắc Long Trại, Đăng Dương cuối cùng cũng đã đến được căn phòng cuối cùng.
Nhìn cánh cửa phòng hoàn toàn được đúc bằng thép tinh, bên trên lại được khắc họa đồ hình một con hắc long đang dương nanh múa vuốt phi thường tinh mĩ, Đăng Dương không cần nghĩ cùng có thể biết được, chủ nhân căn phòng này là ai
"Đây có lẽ chính là phòng của tên Trình Lục kia rồi, ha ha, đúng là trại chủ có khác, đến cảnh cửa cũng làm cầu kỳ hơn đám thuộc hạ kia cả trăm lần, không biết bên trong có chứa thứ gì giá trị không đây"
Cười nhạt một tiếng, Đăng Dương cũng chả buồn bẻ khóa, Bình Minh kiếm vung nhẹ một cái, đã có thể dễ dàng chém đứt cửa thép ra làm đôi, nhàn nhã bước vào.
Đúng như Đăng Dương đã tưởng tượng, không cảnh bên trong căn phòng đúng là phải dùng bốn từ ‘phi thường sa hoa’ để mà hình dung, tất cả mọi đồ vật trong căn phòng này, hầu như cái nào cũng đều được dát vàng sáng bóng, nhìn qua cực kỳ chói mắt.
Tuy nhiên sa hoa thì sa hoa, mấy cái đồ dát vàng này dù rất có giá trị nhưng chẳng mang lại cho Đăng Dương bất kỳ lợi ích gì, bán vào cửa hàng hệ thống thì không được mà muốn gom lại mang đi cũng không xong, kho đồ hệ thống của hắn không có đủ ô để chấp chứa tất cả đống hỗn tạp này.
Đem toàn bộ mấy cái đồ dát vàng sàng lấp lánh kia ném ra sau đầu, Đăng Dương liền sử dụng kỹ năng giám định, ánh mắt hiện lên hai vòng tròn vàng kim đầy huyễn hoặc, cẩn thận từng chút một, đảo qua toàn bộ căn phòng.
Bời vì đây là nơi trại chủ của Hắc Long Trại sinh sống cho nên hắn không thể tìm kiếm qua loa như ở mấy căn phòng khác được.
Chăm chú nhìn một hồi, Đăng Dương đã nhanh chóng phát hiện ra điều chỗ đặc biệt của căn phòng này.
Thu lại Bình Minh kiếm, hắn nhất chân đi thẳng đến trước giá binh khí cao lớn nằm sau lưng bàn làm việc, tiếp đó, hắn lại nắm lấy cái đèn năng lượng thạch được gắn trên giá binh khí, ra sức xoay nhẹ một cái.
Chỉ nghe ‘lạch cạch’ vài tiếng, giá binh khí bổng nhiên khe khẽ chấn động rồi nhẹ nhàn tách ra hai bên, để lộ lối vào một gian phòng bí mật nữa.
"Tên Trình Lục này cũng đủ cẩn thận, không ngờ trong phòng của mình còn kiến tạo thêm một gian phòng bí mật, xe ra hắn cũng không quá tin tưởng đám thuộc hạ dưới trướng a!" Đăng Dương thầm cảm thán, đi vào gian phòng bí mật.
Tại đây, hắn trông thấy một chồng ba mươi mấy cục tiền được xếp ngay hàng thẳng lối trên một cái bàn đá. Kế bên chồng tiền là hai cái rương gỗ một lớn một nhỏ, cái rương lớn thì có màu đen còn cái rương nhỏ thì được mạ vàng sáng bóng.
Không thèm suy nghĩ nhiều và cũng chả cần đếm, Đăng Dương vung tay một cái, liền thu hết chồng tiền vào kho đồ hệ thống, sau đó đưa ánh mắt nhìn tới hai cái rương còn lại.
Lấy ra con dao găm Địa Nguyên Binh - Diệp Tiết bất lâu nay luôn giắt ở ống quần, Đăng Dương nhẹ nhàn cắt đôi ổ khóa của cái rương màu đen rồi cực kỳ cẩn thận mà mở nắm rương ra.
Trái ngược với sự cẩn thận của Đăng Dương, bên trong rương cũng không có thiết kế bất kỳ bẫy rập nào ngoại trừ một đống bình sứ cùng bình thủy tinh to nhỏ khác nhau, chỉ là, thứ chứa đựng trong những cái bình này cũng không phải là đan dược quý trọng gì mà tất cả đều là độc dược.
Hơn nữa, thông qua kỹ năng giám định, Đăng Dương liền biết mấy loại độc dược này cũng không phải là độc dược thông thường mà chính là độc dược trí mạng, chạm vào liền chết, hít vào là xong, cực kỳ bá đạo.
"Trời cao thương xót, thiện tại… thiện tai!"
Nhìn một đống bình lớn bình nhỏ chứa đầy độc dược trí mạng, Đăng Dương không khỏi âm thầm mặc niệm cho đám võ giả đang công kích Hắc Lang Trại bên ngoài kia.
Có được thứ vũ khí với mức sát thương khinh khủng như thế này, cho dù Hắc Long Trại có bại trận, toàn quân chết hết thì đám võ giả của mười mấy thế lực kia chắc chắn cũng sẽ bại liệt nữa người, thương vong thảm trọng.
Bất quá, Hắc Long Trại cũng được mà Cuồng Phong Trại cũng tốt, bọn chúng sống chết như thế nào thì cũng chả ảnh hưởng gì đến Đăng Dương, mặc dù cuộc chiến này chính là do một tay hắn tạo dựng nên.
"Mấy thứ độc dược chết người này, minh nên tránh xa một chút thì tốt hơn!" Đăng Dương khẽ nói, có chút kinh sợ mà cẩn thận từng tí một, đóng nắp cái rương màu đen lại.
Có điều, tại lúc nắp rương vừa đóng xuống, không biết Đăng Dương đã suy tính cái gì trong đầu, thế nhưng lại một lần nữa mở nắp rương ra, từ trong một đống bình sư lớn nhỏ, chọn ra năm loại độc dược phi thường ghê gớm rồi đem cất vào kho đồ hệ thống.
Sau đó, Đăng Dương lại cần thận đóng nắp rương lại, chuyển dời ánh mắt qua cái rương dát vàng nho nhỏ cuối cùng.
Dùng dao găm Diệp Tiết nhẹ nhàn phá khóa, mở nắm rương ra ra, chỉ thấy bên trong chiếc rương dát vàng là một viên pha lê và một chiếc chìa khóa lông chim.
Viên pha lê có màu vàng sậm, không ngừng tỏa ra ánh sáng vàng kim diệu nhẹ, tựa như ánh sáng của đom đóm vậy, tuy nhiên một khi nhìn chăm chú vào viên pha lê này, người ta lại cảm thấy một sức nặng không thể lý giải, cực kỳ quỷ dị.
Còn chiếc chìa khóa lông chim, đây là lần đầu tiên Đăng Dương được nhìn thấy cái chìa khóa kỳ lạ đến thế vậy, toàn thân trên dưới chiếc chìa khóa không hề có bất kỳ một chi tiết bằng kim loại hay gỗ nào, toàn bộ đều được chế tác từng những sợi lông vũ vô cùng mềm mại, bên trên lại có gắn thêm một viên bảo thạch màu trắng sữa.
Tuy nhiên đó chưa phải là điều kỳ lại nhất, thứ là cho Đăng Dương có chút không thể tin nổi lại chính là trạng thái của chiếc chìa khóa này.
Cứ cách một khoản thời gian năm giây, viên bảo thạch màu trắng sữa kia lại lóe sáng một lần, mà mỗi khi nó lóe sáng, những sợi lông vũ cấu thành chìa khóa bổng nhiên trở nên cứng rắn như đá, biến nó trở thành một chiếc chìa khóa đúng nghĩa với hàng loạt rãnh to, rãnh nhỏ vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng sau khi ánh sáng của bảo thạch tắt đi, những chiếc lông vũ kia lại mềm hoặc trở lại, không hơn không kém hóa thành một chùm lôm chim mềm mại như nhung.
Cảm thấy tò mò, Đăng Dương ngay lập tức giám định hai đồ vật trên và kết quả đưa ra đã làm cho hắn hết sức bất ngờ
---o-o---
Vật phẩm: Đại Địa Chi Tâm
Phẩm cấp: Nguyên Tố Chi Tâm ba trăm năm tuổi
Công dụng: Có thể dùng để hổ trợ tu luyện Thổ hệ đấu khí hoặc triệu hồi Tinh Linh
---o-o---
Vật phẩm: Chìa Khóa Lông Ngỗng
Phầm cấp: Sử Thi, là một bảo vật cổ đại có tuổi thọ khoảng 5000 năm
Công dụng: Không rõ
---o-o---
"Đại Địa Chi Tâm, không ngờ lại là Đại Địa Chi Tâm!" Thu hồi kỹ năng giám định, Đăng Dương không nhịn được mà có chút kích động cười nói "Mặc dù phẩm cấp chỉ mới ba trăm năm tuổi mà thôi, so với viên Băng Phách Chi Tâm thì còn kém xa một vạn tám nghìn dặm, có điều đối với bản thân mình lúc này, chính là một món hời cực lớn rồi"
"Với viên Đại Địa Chi Tâm này, mình có thể triệu hồi thêm Tinh Linh nguyên tố thứ hai, hơn nữa còn là Tinh Linh mang thuộc tính Thổ hệ, đối với hoạt động của mình tại sa mạc Quan Tài, sẽ là một trợ lực cực kỳ quý giá"
Cười một hồi, Đăng Dương khẽ đưa mắt nhìn đến chiếc Chìa Khóa Lông Ngỗng còn lại, lẩm nhẩm nói
"Còn chiếc chìa khóa này, thế nhưng lại có niên đại đến 5.000 năm tuổi, còn cỗ xưa hơn cả lịch sử của Việt quốc chỉ mới vừa đầy 1000 năm. Hơn nữa, chiếc chìa khó này, đa phần chính là được Trình Lục tìm thấy trong sa mạc Quan Tài này đi, có khi nào sẽ liên quan đến phế khu Cổ Loa sắp tới hay không?"
"Hoặc là nói, Phế khu Cổ Loa cũng là một triều đại huy hoàng đã từng tồn tại trên thế giới này vào 5000 năm về trước!"
"Nếu đúng là như vậy, chuyến thám hiểm phế khu lần này của mình chắc chắn sẽ cực kỳ kinh tâm động phách đây!"
‘Khiếu!’
Đúng lúc này, trong đầu Đăng Dương lại bất ngờ vang lên tiếng chim hót lanh lảnh.
Nghe được âm thanh này, Đăng Dương thoáng cái giật mình, từ sâu trong linh hồn, thông qua mối liên kết đặc biệt với Băng Điểu, hắn liền dễ dàng nhìn thấy toàn bộ quang cảnh của trận huyết chiến bên ngoài.
Chỉ thấy lúc này đây, khắp bốn bức tường của tòa thành đã nhuộm đỏ một màu huyết sắc tanh tưởi, xác chết chia năm xẻ bảy nằm la liệt khắp nơi, có cái đứt đầu, có cái chỉ còn một nữa thân thể, thậm chí có cái đã bị thối rữa chỉ còn xương trắng, phải nói là thảm khốc vô cùng.
Nếu như người bình thường mà nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm này, sợ rằng không bị dọa ngất thì cũng phải choáng ván đầu óc mà ôm bụng nôn mửa không thôi.
Tuy nhiên, đối với một kẻ đã giết qua không biết bao nhiêu mạng người như Đăng Dương, cảnh thượng máu chảy thành sông như này lại không là gì cả, nhiều lắm chỉ làm cho hắn cảm khái một tiếng ‘tàn khốc’ là cùng. Ngược lại, thứ làm hắn quan tâm hơn cả lại là kết quả của cuộc chiến.
Dù sao, hắn vẫn cần cái đầu của Trình Lục để đi về bàn giao với Liên Minh Sát Thủ a!
Qủa không ngoài dự đoán, với một đống chất độc bá đạo kia, Hắc Long Trại đã gây ra thương vong khủng khiếp cho liên minh các thế lực công thành, giết chết gần hai phần năm trong tổng số hơn hai ngàn võ giả, cơ hồ đã diệt sạch hơn phân nữa quân số của bọn chúng, lấy hai trăm mạng đổi lấy một nghìn mạng, điều mà không có bất kỳ tên thủ lĩnh nào dám nghĩ đến hoặc tưởng tượng ra.
Chuyện này, quả thực quá mức khó có thể tin được, thế nhưng cái khó tin đó lại hiển hiện ngay ở trước mắt, khiến cho bọn hắn đau đớn đến nhỏ máu trong lòng, hối hận không thôi.
Nếu như mà biết trước được, Hắc Long Trại còn có thủ đoạn công kích bằng thuốc độc ghê tởm đến thế này, có cho cả tấn vàng, bọn hắn cũng không dám kéo bè kết phái đến gây chiến, hoặc ít nhất là không công thành một cách mất trật tự và sỗ sàng đến như vậy.
Trận chiến này, mặc dù bọn hắn chính là thắng đấy, thế nhưng những thứ mất đi lại nhiều hơn những cái có được, vì một mỏ năng lượng thạch mà đánh đổi cả một nửa binh lực của bản thân, cái giá như thế này thật sự là quá đắc, đắc đến nổi bọn hắn không có cách nào để chấp nhận được.
Muốn khôi phục lại trong thời gian ngắn hoàn toàn là chuyện không thể, thật sự là tổn hao nguyên khí đến thương gân động cốt, lay chuyển căn cơ.
Bất quá, nói đến hao tổn nguyên khí thì phải kể đến Hắc Long Trại, à mà không, làm gì còn Hắc Long Trại nữa đâu mà nói.
Trên chiến trường rực lửa, Hắc Long Trại oai hùng một cõi khi xưa, nay chỉ còn không đến mười người đều đã ướt đẫm máu tươi, đang cố gắng kéo dài hơi tàn trên một đoạn trường thành đổ nát, sức cùng lực kiệt mà chống trả hàng trăm võ giả đang bao vây kín mít xung quanh.
Trong đó, cao tầng của Hắc Long Trại chỉ còn mỗi một mình Trình Lục, Trần Thiên và ba tên đội trưởng khác, tất cả đều đã về với cát bụi!
Mà với tình thế như này, nếu không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cái chết chính là đích đến mà Đăng Dương đã định trước cho bọn hắn, không thể quay đầu và không có lối thoát!