Chương 111: Chiến Triệu Dũng (1)
Trong khí đó, tại nơi quyền ảnh giao nhau, Trọng Cảnh vẫn nguyên vẹn đứng yên ở đó, tứ thế xuất quyền cũng không có thu vào. Một chiêu cuối cùng này, hình như Trọng Cảnh đả hoàn toàn chiến thắng.
Thấy cảnh này, cả khán đài dường như bạo nổ, có kẻ cười, người khóc nhưng phần nhiều chính là những tiếng thở dài trong tiết nuối
"Hài, xem ra trình của Tiểu Bạch Thỏ vẫn là không với tới bậc Võ Giả cao cấp! Đúng là mới mười ngày làm sao kịch biến sức mạnh được, ta thật sự ôm hi vọng hơi nhiều rồi"
"Thắng thua chỉ là chuyện bình thường, theo ta thấy, Tiểu Bạch Thỏ có thể đối chiến với Đồ Thương Quyền – Trọng Cảnh một khoảng thời gian lâu như thế đã là quá tốt rồi, hơn nữa còn là phương thức quyền đối quyền, lực ngạnh lực nữa chứ, xem mà nóng hết cả người, các ngươi còn chưa cảm thấy thỏa mãn sao?"
"May mắn, ta không có đi đặt cược vào Tiểu Bạch Thỏ như bọn ngu ngốc các ngươi. Hắc hắc, cái gì mà ngôi sao mới nổi chứ, cũng là bị Trọng ca của Trường Sơn Hội bọn ta đập sấm mặt xuống đất là thôi" một tên võ giả cùng hội với Trọng Cảnh ha hả cười lớn, dáng vẻ vô cùng đắc chí.
Thế nhưng hắn cười chưa được bao lâu thì bổng nhiên im bặt, ánh mắt khiếp sợ cũng không thể tin nổi trừng trừng nhìn vào lôi đài. Mà không chỉ mình hắn, hơn 2000 võ giả tại đây cũng là đang vô cùng ngạc nhiên, thậm chí là có không ít người đưa tay dụi dụi hai mắt tưởng là mình nhìn lầm.
Bời vì, trên lôi đài lúc này đây, Trong Cảnh vẫn luôn giữ bộ dáng đứng vững hiên ngang bổng nhiên lăng ầm ra đất, mở miệng học mạnh ra một dòng máu tươi rồi bất tĩnh nhân sự.
Trong khi đó, kẻ mà mọi người nghĩ đã thua cuộc, Đăng Dương lại từ từ đứng thẳng thân hình, khuôn mặt trắng bệch vì thiếu máu cũng dần khôi phục lại dáng vẻ hồng thuận, nhất chân bước đến giữa lôi đài, nơi gục ngã Trọng Cảnh, phong thái vô cùng ung dung và thản nhiên. Nếu không phải trên chiếc mặt nạ của hắn vẫn còn vươn lấy một tia máu tươi đỏ thắm thì không ai nghĩ hắn, vừa rồi chính là bị đánh bay ra xa đi.
Thật ra, nếu là vài ngày trước, trực tiếp hứng lấy một quyền uy lực cuồng mãnh như thế này của Trọng Cảnh, Đăng Dương chắc chắn là không cách nào chịu được, thậm chí sẽ bị đánh chết tươi đương trường. Nhưng tình hình giờ đây đã khác, với hai võ kỹ phòng thủ là Ngạnh Lôi và Lôi Bì Giáp, một cái giảm chấn cùng một cái cường hóa làn da, đồng thời gia trọng lên thân thể, Đăng Dương dư sức bảo vệ bản thân.
Ngược lại, Trọng Cảnh tuy rằng lực quyền xuất ra rất mạnh nhưng xét về khả năng phòng thủ thì xa xa không bằng Đăng Dương, bởi vậy một chiêu quyết định vừa rồi, hắn chính là kẻ thất bại.
"Quao! Qủa là một trận chiến khiến nhiệt huyết sôi trào, mãnh liệt đến tận cùng, bạo lực đến tận cùng và cũng bất ngờ đến tận cùng. Ha ha, ta xin tuyên bố, người chiến thắng trong trận chiến này chính là Tiểu Bạch Thỏ ỏ ỏ ỏ ỏ!!!" Võ giả dẫn chương trình kích động hét lớn vào míc
"Tiểu Bạch Thỏ!"
"Tiểu Bạch Thỏ!"
"Thiểu Bạch Thỏ!" đám đông phấn khích rú gào.
"Ha ha, để tiếp tục giữ lại nhiệt độ cuồng nhiệt này, không câu giờ nữa, hãy cùng chào đón đối thủ tiếp theo của Tiểu Bạch Thỏ, vị vua không ngai bậc Võ Giả của Huyết Sát đấu trường, cựu vương Nguyệt Ảnh!"
Đám đông vừa nghe vậy, tựa như một quả bom khinh khí bùng nổ, cả khán đài như một biển lửa rực cháy
"Hố cha, thế nhưng lại là Nguyệt Ảnh!"
"Tiểu Bạch Thỏ đúng là điên rồi, lại còn khiêu chiến cả Nguyệt Ảnh, hắn ta chính là người mạnh nhất bậc Võ Giả và chỉ đứng sau Hắc Phong Tuyệt Sát mà thôi nha"
"Cô nàng Tiểu Bạch Thỏ này đúng là quá liều mạng, đánh với Đỗ Thương Quyền – Trọng Cảnh đã chật vật như vậy rồi thì làm sao đánh nổi Nguyệt Ảnh, nên biết chính Đỗ Thương Quyền khi đấu với Nguyệt Ảnh cũng không trụ quá hai mươi chiêu đâu!"
"Liều mạng thì thế nào, cái gì mà vua không ngai? Đều sẽ bị Tiểu Bạch Thỏ của chúng ta đánh sấm mặt hết mà thôi. Tiểu Bạch Thỏ cố lên, ta yêu nàng!"
"Cái suy nghĩ táo bạo của ngươi thật ngu ngốc, bất quá ta thế nhưng lại thích nó. Các anh em đồng dâm, cùng gào lên với ta nào, Tiểu Bạch Thỏ vô địch!"
"Tiểu Bạch Thỏ vô địch!"
"Tiểu Bạch Thỏ vô địch!"
"Tiểu Bạch Thỏ vô địch!"
"…"
Trong khi đám võ giả đang điên cuồng phấn khích về trận đấu sắp đến, trên lôi đài, sau khi nghe võ giả dẫn chương trình giới thiệu, Đăng Dương liền giở khóc giở cười, đối thủ tiếp theo của hắn, thế nhưng lại là Triệu Dũng. Cái này có tính là bên ta đánh bên mình hay không đây? Qủa đúng là trùng hợp đến không ngờ.
Trong lúc Đăng Dương cười khổ, Trọng Dũng đã mang mặt nạ trăng khuyết quen thuộc bước lên lôi đài, mặt đối mặt với Đăng Dương mà cười nói
"Ha ha, Tiểu Bạch Thỏ, đã lâu không gặp"
Sau lớp mặt nạ, Đăng Dương cũng buồn cười đáp "Đúng là lâu rồi không gặp, tính sơ sơ qua thì gần 24 tiếng rồi a!"
"Không nghĩ là sẽ gặp phải ta sao?" Triệu Dũng nói khẽ
Đăng Dương thật thà gật đầu "Đúng là không ngờ thật, có điều nếu đã gặp rồi thì cũng nên đánh một trận ra trò chứ nhỉ?"
"Tốt lắm, vừa hợp ý ta, để xem thử tiểu tử ngươi còn che giấu bao nhiêu sức mạnh trước mắt chúng ta nữa đây, trong trận chiến này, ta sẽ moi ra cho bằng hết" Triệu Dũng kéo môi, tự tin cười nói
"Đã vậy thì tiểu đệ đây cũng chỉ có cách phụng bồi hết lực mà thôi" Đăng Dương cũng tự tin không kém đám lễ
Trao đổi vài câu, tiếng còi báo hiệu vang lên cũng là lúc cả hai bộc phát tốc độ cực hạn lao thẳng vào nhau.
Triệu Dũng thân ảnh như gió, ào ạt cuốn qua, song đao trên tay lóe lên ánh bạc, ẩn ẩn còn có từng tia đấu khí xanh lục thẩm thấu ra ngoài tạo nên một vệt dài ánh sáng lấp lánh. Thanh song đao này chính là thanh song đao Địa Nguyên Binh mà hắn đoạt được bên trong di tích cổ.
Đăng Dương chân đạp lôi điện, tốc độ thoán cái tăng nhanh như tia chớp, Bình Minh kiếm xuất ra khỏi vỏ, kéo theo tầng tầng lôi âm cùng tiếng kiếm minh lanh lảnh, dứt khoát đâm đến.