Chương 63: tên kiểu quái quỷ gì vậy

Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 63: tên kiểu quái quỷ gì vậy

Chương 63: tên kiểu quái quỷ gì vậy

Được gọi là Triệu chấp sự tên đầy đủ là Triệu Chí Kính, dáng người gầy gò, khuôn mặt để lại hai cái râu dê, tu vi Trúc cơ kì, tuổi đã hơn trăm, làm chấp sự ở Lam Vân Tông đã có hơn chục năm.

"ngươi hẳn cũng biết chúng ta lúc này đang bận rộn nhiều việc chứ?

Nếu khống có việc gì quan trọng mà hẹn ta ra đây thì ngươi coi chừng".

Thanh niên tu sĩ kia nghe vậy lập tức cười làm hòa:

"ta sao có thể vô công làm phiền Triệu chấp sự.

Ta muốn nhờ Triệu chấp sự giúp ta thao tác một chút, để cho ta ở trận đấu đầu tiên gặp được Lê Tùng Vân, chính là hộ đạo giả của Đông Phương Diễm Nhi".

Triệu chấp sự nghe vậy thần sắc lộ ra vẻ kinh ngạc:

"ngươi cùng hắn có thù? Ngươi muốn làm gì, trong tỉ thí cuối năm không thể hạ sát thủ, đừng nói cho ta cái này ngươi cũng không biết".

Thanh niên kia cười nói:

"ha ha, ta cái này đương nhiên biết rõ, dù sao ta đã tham gia thi đấu 9 lần rồi đây.

Ta cùng hắn cũng không thù, nhưng ta muốn giúp Triệu chấp sự dạy dỗ hắn một trận.

Triệu chấp sự, con gái của ngươi đã làm chuẩn bị cả một năm, thậm chí vì giải nhất không tiếc kẹp lại cảnh giới yên tĩnh chờ đợi để đăng quang.

Nhưng Đông Phương Diễm Nhi đột nhiên xuất hiện phá hỏng hết kế hoạch của nàng, cũng cướp đi vị trí số một của nàng, ngươi cùng nàng trong lòng không tức giận sao?".

Triệu chấp sự nghe vậy sắc mặt âm trầm.

Không sai, hai cha con nhà hắn đúng là đã ngóng trông vị trí số một của Luyện khí kì sơ kì trong trận tỉ thí lần này suốt một năm, nó không chỉ có phần thưởng lớn mà còn có thể vào mắt nhanh nhiều vị trưởng lão thậm chí cả Chưởng môn.

Một khi được Chưởng môn nhìn trúng, như vậy chính là một bước lên trời, tương lai nói không chừng còn có thể tranh một đợt thừa kế chức vị chưởng môn.

Nhưng Đông Phương Diễm Nhi đột nhiên hoành không xuất thế khiến cho mọi tính toán đều thất bại, nàng vậy mà còn thật sự nhận được chưởng môn ưu ái, thực sự là tức chết bọn hắn, làm cho bọn hắn đỏ mắt vô cùng.

Nhưng Triệu chấp sự cũng không phải là không biết suy nghĩ, người thanh niên Đạt Tinh La này chắc chắn cũng không có hảo ý.

Hắn muốn mượn danh nghĩa giáo huấn Lê Tùng Vân giúp chính mình hả giận, nhưng thực chất bên trong vẫn có mục đích của hắn.

Đông Phương Diễm Nhi quật khởi, Lê Tùng Vân cũng là một cái tiểu danh nhân, có danh khí nhất định.

Cho nên người này là đang định đạp lên Lê Tùng Vân để tôn lên bản thân của chính mình?

Triệu chấp sự cười lạnh một tiếng:

"năm ngoái ngươi xếp hạng thứ 11, năm nay tất cả những người kia đều không tham gia, ngươi chính là người tranh cử mạnh nhất cho vị trí số một của Luyện khí kì hậu kì.

Ngươi dự định đạp lên Lê Tùng Vân thượng vị, đem thành tựu của mình một bước đẩy lên đỉnh phong, xuất hết danh tiếng đúng không?".

Đạt Tinh La bị nói rõ ý đồ cũng không xấu hổ hay nổi giận mà bình tĩnh nói:

"người kia nói không chừng còn có thể may mắn lọt trước 10 tranh cử được không ít tài nguyên tu luyện đây, Triệu chấp sự thật sự muốn nhìn thấy hắn tiểu nhân đắc chí sao?

Chỉ cần hắn gặp ta ở ngay trận đầu, như vậy hắn chắc chắn sẽ bị loại ở ngay vòng đầu tiên, thất bại thảm hại mà về, tinh thần cũng không thể nào phấn chấn được.

Đông Phương Diễm Nhi ngươi không trị được còn không trị được Lê Tùng Vân hay sao? Như vậy trong lòng Triệu chấp sự hẳn là cảm thấy vui vẻ không ít a".

Triệu chấp sự nghe vậy đắn đo một chút cuối cùng gật đầu nói ra:

"được, làm cho gọn gàng vào".

Triệu chấp sự nói xong liền quay đầu rời đi, hắn hoàn toàn không có chút nghi vấn nào về về năng lực của Đạt Tinh La.

Đạt Tinh La nếu như không thể giáo huấn được Lê Tùng Vân như vậy trong hàng ngũ đệ tử tham gia tỉ thí năm nay hoàn toàn không có người nào có thể làm được điều này nữa cả.

Đạt Tinh La nhìn thấy đối phương đồng ý, khóe miệng không khỏi kéo ra một nụ cười đắc ý....

Trọng tài lúc này cao giọng hô to:
"Luyện khí kì hậu kì thi đấu, cặp thứ nhất, Lê Tùng Vân cùng Đạt Tinh La".

Lê Tùng Vân chậm rãi đi lên đài, ánh mắt hắn cẩn thận quan sát người trước mặt.

Đạt Tinh La là một thanh niên tu sĩ thoạt nhìn không quá 25 tuổi, thân hình gầy gò, mặt hơi dài, lông mày hơi nhạt, ánh mắt lộ ra một vẻ ranh mãnh gian xảo.

Nhìn thấy Lê Tùng Vân đi lên, Đạt Tinh La chắp tay nói:
"ngươi chính là hộ đạo giả của Đông Phương sư muội sao? Nghe danh đã lâu, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt.

Đông Phương sư muội lĩnh ngộ kiếm ý, quả thật là đại sự đáng mừng của tông ta, tương lai ắt được trọng dụng.

Ta là Đạt Tinh La, Tinh trong tinh không, la trong bao la bát ngát".

Lê Tùng Vân ngẩn người, Luyện khí kì hậu kì trước khi chiến đấu còn phải báo tên họ giải thích một phen sao?

Người kia đã làm thế hắn cũng không muốn quái lạ, Lê Tùng Vân cũng chắp tay:
"ta là Lê Tùng Vân, Tùng trong tùng tùng cắc cắc tùng, vân trong đằng vân quy thiên".

Đạt Tinh La nghe vậy ngây ngẩn cả người, đây rốt cuộc là cái tên quái quỷ gì vậy?

Hắn còn lần đầu tiên trong đời mới nghe được loại giải thích về tên như thế này.

Cha mẹ đặt tên cho con không phải mong con thành đạt, mạnh khỏe, bình an, chí hướng rộng lớn các loại sao?

Tại sao lại còn có loại giải thích quái quỷ này?

Đạt Tinh La biết Lê Tùng Vân là một cái tiểu danh nhân, cho nên định mượn cơ hội này trò chuyện đôi câu, thương nghiệp lẫn nhau thổi để cho tên tuổi của mình được mọi người nhớ tới.

Dù sao hắn tư chất thường thường, may mắn gia nhập Lam Vân Tông có được hoàn cảnh tu luyện cực tốt mới có thể lăn lộn đến tận ngày hôm nay, có được cảnh giới Luyện khí kì cửu trọng đỉnh phong.

Vì Tích cốc đan hắn đã dừng ở Luyện khí kì cửu trọng đỉnh phong 9 năm, cũng tham gia 9 lần tỉ thí, trải qua biết bao thất bại đắng cay gian khổ mới chờ tới được ngày mình có cơ hội đăng quang, xuất đầu lộ diện.

Trong đó hắn ăn bao nhiêu khổ, bao nhiêu đắng chỉ có một mình hắn biết.

Theo Đạt Tinh La cảm thấy, hắn chính là dựa vào thực lực của chính mình từ đáy tu tiên giới đi lên.

Nhưng đến hiện tại hắn cố gắng như vậy vẫn bừa bãi vô danh không ai chú ý tới, cho nên hắn muốn danh vọng, hắn muốn làm náo động, để mọi người biết mình là ai, có ấn tượng với hắn.

Nhưng không ngờ Lê Tùng Vân một cái thao tác liền đem mọi người làm sửng sốt, tất cả đều chú ý đến hắn phía bên này.

"lời này của ngươi là ý gì?".

Đạt Tinh La trong lòng tuy rất không muốn hỏi ra lời này, nhưng hắn không thể cản nổi sự hiếu kì của hắn.

Lê Tùng Vân thở dài nói:
"ở quê ta có tập tục mỗi khi có người chết đều sẽ có một đội trống kèn đến trước cửa nhà người chết đánh trống thổi kèn, hàng xóm chỉ cần nghe thấy tiếng trống liền có thể hiểu nhà kia có người chết.

Mà tiếng trống đương nhiên là tùng tùng cắc cắc tùng rồi.

Còn đằng vân quy thiên a, cưỡi mây về trời, hồn về thiên đạo, gia nhập luân hồi, ngươi nghe liền hiểu, mặt chữ ý tứ".

Đạt Tinh La nghe vậy mặt xạm lại, cmn, trên đời này còn có loai quỷ tên như thế này?

Hắn cảm giác kế hoạch của mình muốn hỏng bét, danh tiếng đều bị người này cho đoạt đi.