Great Mage ở thế giới Harry Potter

Chương 301:

Chương 301:



"Cái đ… gì?"

Gã đàn ông gần như hét lên khi nghe thấy yêu cầu vừa phát ra từ miệng của Thomas.

Trên khán đài Helena cũng ngơ ngác nhìn xuống phía dưới. Cô tự hỏi Thomas đang muốn làm gì? Thử nghiệm ma pháp phòng thủ mới? Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì cũng đâu cần phải lấy thân thí nghiệm?

Thomas không trả lời, cậu ta ném cái cân nhỏ trong tay cho "vật thí nghiệm".

Chiếc cân vẽ ra 1 đường cong trên không trung rồi rơi xuống ngay bên cạnh gã đàn ông. Gã nhìn Thomas một cách nghi hoặc. Gã cũng không có đủ can đảm mà tùy tiện cầm lấy 1 thứ gì đó từ tay của Thomas.

Thomas ra hiệu cho gã cầm lấy cái cân, nói:

"Cứ cầm lấy nó. Nếu ta muốn làm gì ông thì cũng không cần làm trò phức tạp như vậy. Mà kẻ giết người như ông giờ lại sợ kẻ khác làm gì mình sao? Có làm gì thì cũng chẳng thể tệ hơn một nụ hôn từ lũ giám ngục mà ông sắp được hưởng. Đúng chứ?"

Những lời nói của Thomas như tát thẳng vào mặt của gã đàn ông. Một phù thủy hắc ám mạnh mẽ nhưng giờ đây chẳng khác gì một con chuột nhắt thảm hại. Với gã thì cuộc sống tại Azkaban còn đáng sợ hơn cả cái chết. Thứ duy nhất khiến gã còn bám víu vào cái cuộc sống đó là 1 hi vọng mong manh về việc có thể tẩu thoát khỏi chốn địa ngục nhân gian đó. Và giờ đây, cơ hội đang ở ngay trước mặt. Dù gã biết nó sẽ không dễ dàng như vậy nhưng lợi ích bao giờ cũng đi cùng nguy hiểm. Cùng lắm thì cũng chỉ là chết,với gã thì điều đó còn hạnh phúc gấp trăm lần việc phải quay lại Azkaban.

Nghĩ vậy, gã cúi người nhặt lấy chiếc cân bên chân mình.

Ngay khi chạm phải chiếc cân, một loạt thông tin về khế ước được truyền trực tiếp vào não của gã.

Ánh mắt của gã đàn ông sáng lên.

Chiếc cân này không chỉ là một công cụ thực hiện khế ước cực kỳ mạnh mẽ, nó còn là một chiếc khóa cảng. Chỉ cần Thomas chết đi, chiếc khóa cảng này sẽ lập tức được kích hoạt và gã sẽ an toàn tới Mĩ. Và đến lúc đó, cho dù những kẻ khác có muốn làm gì thì cũng đã muộn.

Đưa chiếc cân bỏ vào trong túi, gã dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Thomas. Giờ đây trong mắt gã, Thomas chẳng khác gì một miếng bánh ngọt hảo hạng. Chỉ cần giết chết Thomas, hắn sẽ tự do.

Thomas chỉ nở 1 nụ cười nhợt nhạt khi nhìn thấy sự biến đổi trong ánh mắt của gã đàn ông. Đối với cậu ta, gã cũng chỉ đơn giản là 1 vật thí nghiệm.

Tất cả những gì hắn đang và sẽ làm cũng chỉ giống như những con chuột bạch, cố gắng vùng vẫy trong chiếc lồng kình mà thôi. Giống như đám người Lý Hạo vậy, chúng chỉ đơn giản là đang vùng vẫy vì Thomas cho phép điều đó.

"Nếu đã như quý ngài đây đã mong muốn như vậy, tôi đâu có lí do gì mà từ chối." – Gã đàn ông nở một nụ cười giả dối – "Dù tôi không rõ nguyên nhân thực sự sau cái yêu cầu này nhưng như ngài đã nói: nó chắc chắn là sẽ không thể nào tệ hơn là quay trở lại Azkaban."

Thomas chỉ đáp lại những lời đó bằng một nụ cười nhẹ nhàng. Một bầu không khí nhẹ nhàng và quái dị được tạo ra giữa cả hai.

Ngay lúc đó, một tia sáng xanh lét lóe lên mang theo cảm giác chết chóc xuất hiện. Đi ngay sau nó là 1 tiếng nổ vang dội. Một lời nguyền chết chóc đột ngột được gã đàn ông tung ra.

Lời nguyền chết chóc đó đã không đạt được bất kỳ hiệu quả. Nó đã bị chặn lại bởi một loại màn chắn phòng thủ mang ánh sáng đỏ mà gã đàn ông chưa từng gặp trước đó.

Ánh sáng tán đi, Thomas vẫn đững đó, lẳng lặng nhìn gã đàn ông đang ngỡ ngàng không nói lên lời.

"Có vẻ như mọi chuyện hơi khó khăn với ông nhỉ? Vậy nếu như thế này thì sao?"

Dứt lời, Thomas dang rộng hai tay, ánh sáng từ lớp màn chắn ma thuật bao quanh cũng vụt tắt.

"Ông vẫn còn cơ hội."

Gã đàn ông cắn chặt răng. Một màn chắn ma thuật có thể vô hiệu hóa lời nguyền giết chóc đã là một thứ gì đó vô cùng phi lý nhưng tên điên trước mặt này muốn làm gì nữa? Hắn định trực tiếp nhận lời nguyền? Điều này thật điên rồ!

"Sao vậy? Hay ông muốn trở lại Azkaban?" – Thomas khiêu khích – "Thú thực là tôi đã bắt đầu thất vọng rồi đấy. Tôi đã mong chờ nhiều hơn từ một phù thủy hắc ám đã giết chết 3 Thần sáng trong cuộc vây quét…"

"Avada kedavra!" – Gã đàn ông hét lên.

Gần như cùng lúc, một tia sáng xanh với cường độ mạnh mẽ ít nhất phải gấp đôi xuất hiện và đánh thẳng vào người Thomas. Lần này, không có bất kỳ thứ gì ngăn cản nó.

Trên khán đài, Helena đứng bật dậy và lao về phía sàn giác đấu. Toàn bộ não bộ của cô đã trống rỗng.

Trên mặt của gã đàn ông cũng lộ rõ vẻ sững sờ khi lời nguyền đã đi trúng đích. Gã vốn đã chuẩn bị tinh thần cho việc lời nguyền bị ngăn lại bởi 1 lớp màn chắn nhưng những gì đang diễn ra hoàn toàn nằm ngoài mọi suy tính trước đó.

Chưa kịp để cho gã đàn ông ăn mừng, ánh sáng xanh nhanh chóng đã tán đi và Thomas vẫn đang đứng đó – không hề tổn hại.

Helena khựng lại, không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Ở thế giới của mình, Helena đã chứng kiến vô số lần những màn chắn ma thuật không thể xuyên phá bao bọc "cha" mình khỏi những cuộc tấn công khủng khiếp từ cả ma thuật và vũ khí vật lý.

Việc một lời nguyền chết chóc không thể chạm tới cơ thể của Thomas là một điều hiển nhiên trong mắt của Helena. Nhưng việc nó trực tiếp đánh trúng cơ thể mà vẫn không hề có bất kỳ thương tổn nào thì Helena tin rằng chính "cha" của cô cũng không thể.

"Chẳng lẽ cậu ta đã vượt qua cha mình." – Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu Helena.

Cô lắc mạnh đầu để loại bỏ dòng suy nghĩ này. Ấn tượng về sự mạnh mẽ của "cha" để lại là quá vững chắc. Và nó chắc chắn không thể bị suy chuyển 1 cách dễ dàng như vậy.

Hướng ánh mắt nhìn về trung tâm đấu trường, Helena siết chặt nắm đấm. Trong ánh mắt của cô đang lóe lên ánh sáng của hi vọng. Với những gì mà Thomas đang thể hiện, ván cược trước đó của Helena khi phản bội lại "cha" của mình dường như đã có kết quả.

Trái ngược với sự hi vọng đang lớn dần trong Helena, gã đàn ông dưới sân lại đang đối mặt với nỗi tuyệt vọng lớn nhất trong đời của mình.

Đôi bàn tay của gã đang run rẩy, trên khuôn mặt tràn đầy sự kinh hoàng.

Thomas buông tay xuống, trong đôi mắt tràn đầy vẻ suy ngẫm. Trực tiếp lãnh trọn một đòn "Avada kedavra" khiến cho cậu ta càng có 1 cái nhìn rõ ràng chưa từng có về thứ lời nguyền nguy hiểm này. Và những gì mà cậu ta từng suy đoán và phân tích về nó là hoàn toàn chính xác.

Vè ngoài bình tĩnh và thờ ơ của Thomas dường như lại là chất kích thích với dây thần kinh đang căng cứng của "vật thí nghiệm" đang đứng đối diện. Gã gào lên 1 tiếng. Tiếp theo sau đó hàng loạt bùa chú tấn công bắt đầu bay về phía Thomas.

Những tia sáng màu liên túc xuất hiện, đi kèm với đó là hàng loạt những tiếng nổ: lửa quỷ bùng lên, sấm sét xuất hiện, đất đã nổ tung…

Thomas trở thành trung tâm tiếp nhận hàng loạt những đòn tấn công không khoan nhượng.

5 phút trôi qua, sự điên cuồng của gã đàn ông kết thúc. Gã dừng lại, nhìn về phía đám khói bụi, ánh mắt mang theo vẻ chờ mong.

Trên khán đài, Helena lẳng lặng quan sát. Cô hiểu rằng so với lời nguyền giết chóc trước đó, những bùa phép này chẳng là gì.

Không ngoài dự đoán của Helena, khi khói bụi dần tản đi, thân ảnh của Thomas dần xuất hiện. Hàng loạt những bùa chú vừa rồi thậm chí còn chẳng thể làm hỏng trang phục của cậu ta.

Tới lúc này, gã đàn ông đã không còn có thể giữ lại chút dũng khí nào. Gã sụp xuống, chiếc đũa phép lăn khỏi tay. Trên khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng. Gã hiểu rằng bản thân mình đã hết hi vọng. Nơi này không thể chạy trốn và gã thì đang phải đối mặt với với một phù thủy hùng mạnh đến mức bản thân không thể lý giải. Tất cả những gì chờ đợi gã phía trước chắc chắn là trở lại Azkaban và sống một cuộc sống tệ hại còn hơn cái chết cho tới khi lũ giám ngục rủ lòng từ bi và ban cho hắn 1 nụ hôn ân xá.

Thomas từ từ bước tới cạnh gã. Vừa đi vừa nói với giọng từ tốn:

"Tôi rất biết ơn về sự giúp đỡ của ông cho cuộc thí nghiệm của mình. Nhưng thỏa thuận là thỏa thuận. Ông đã thất bại nên…"

Thomas rút đũa phép của mình, chĩa về phía người đàn ông.

"Tạm biệt!"

Một tia sáng màu lục lóe lên. Đôi mắt của gã đàn ông từ từ khép lại, cả thân hình cũng dường như bị rút sạch sức lực, mềm oặt và nằm gục xuống sàn đấu.

Thomas khẽ lắc đầu rồi xoay người rời đi.

P/s: Việt Nam Vô Địch!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!