Chương 32:Hữu Kinh Vô Hiểm

Giấc Mơ Dài

Chương 32:Hữu Kinh Vô Hiểm

- Vậy đại ca muốn chơi thế nào? Thằng Hùng cười gằn:

- Hay để em dẫn người tới đánh què chân bọn nó?

- Dẫn người đánh?Mày nghĩ quá đơn giản,chó cắn chó thì chẳng có gì vui cả.

Bảo vuốt lại mái tóc cho ngay ngắn,trầm giọng hỏi:

- Lịch làm thêm của Quái Vật có gì thay đổi không?

Hùng ngẩn người ra mất một lúc mới đoán được Bảo đang nói về ai,gã đáp:

- Không ạ,nó vẫn làm ca chiều.Đại ca định thuê nó à?

Bảo gãi cái cằm nhẵn nhụi,khóe miệng nhếch lên như đang nghĩ đến một viễn cảnh hay ho nào đó,gật gù nói:

- Được,được lắm.Cách này có vẻ rất vui.
……………………..
Đi học về Trà liền tạt ngay qua Pet Café như thường lệ.Trưa hè nóng như đổ lửa,mồ hôi vã ra như tắm làm những lọn tóc đỏ dính bết vào má,thấm vào áo làm đồng phục bám dính lấy cơ thể rất khó chịu,nó lầm bầm:

- Thời tiết kiểu đéo gì mà nóng thế không biết!

Bỗng nó thấy phía trước đang có đánh nhau đập phá gì đó ầm cả một khu phố dọa khách hàng trong quán chạy tán loạn,mà trùng hợp làm sao đó lại là quán mà nó đang làm chứ không phải cái quán làm ăn láo lếu mua thiếu bán chịu nào khác.

- ĐMM HÔM NAY ĐÉO CÓ TIỀN BẢO KÊ THÌ BỐ ĐẬP NÁT CÁI QUÁN NÀY!

Trà lao vào như một cơn gió,quẳng cái cặp ra đất cho đỡ vướng tay và trước khi kịp nhận ra chị Khuê đang sợ hãi co rúm vào góc tường hay cái ghế quay ưa thích mà nó hay ngồi để tính thu chi hàng tháng đã bị đập gãy làm đôi,thì nó đã đạp gót giày vào mặt thằng côn đồ trọc đầu vóc dáng cao gầy đang đứng giữa nhà ngoạc mồm ra chửi cha chửi mẹ chửi trời đất quỷ thần.

Thằng này văng một đoạn dài cho tới khi đập lưng vào quầy thu ngân,cái tuýp sắt trong tay văng ra "leng keng" lăn trên mặt đất.Trà lượm ngay lên không một chút do dự quật ngang mặt thằng này một cú rất vang,rất ròn rã đến mức cảm giác như ăn quả này xong thì đi cả hai hàm cũng không uổng.

- ĐMM thằng hói này mày chán sống à?

Trà túm cổ áo rồi lay cho cái đầu thằng này đập rầm rầm vào quầy thu ngân,rít lên:

- Tin bố giết mày luôn không!?

- Xin chị tha cho em,sau này em không dám thế nữa.

Thằng trọc chắp tay van xin với bản mặt giống như sắp khóc đến nơi.

- Đmm xin xin cái đéo gì,về mà xin mẹ mày…

Trà bỗng ngừng lại khi thấy Khuê lắc đầu chỉ ra cửa,bên ngoài đã tụ tập rất đông người đang dơ điện thoại lên quay phim chụp hình các kiểu các thứ,nếu làm quá không chừng nó lại từ nạn nhân trở thành tội đồ thì bỏ mẹ.

- Đập hết bao nhiêu đồ của quán rồi,đm,móc hết tiền trong người ra đây!

Trà quát ầm lên,bộ dáng như sư tử xổng chuồng làm mấy người đang quay suýt thì đánh rơi điện thoại.

Thằng trọc bị nó chửi đến tối tăm mặt mũi,vội vội vàng vàng móc tiền trong người ra,nhìn sơ sơ cũng khoảng gần một triệu.Lần này không những không thu được tiền mà còn bị trấn lột hết sạch,đúng là không cái xui nào bằng cái xui gặp cọp cái.

- CÚT!

Trà giật lấy mấy tờ tiền,trợn mắt hung hăng nói:

- Đm tao mà thấy mày bát nháo lần nào nữa thì đừng hỏi vì sao biển xanh lại mặn nhé con!

Vừa được thả ra thằng này liền cắm đầu cắm cổ chạy một mạch ra giữa đường.Thấy khoảng cách đã đủ an toàn thì gã chỉ vào mặt nó chửi ầm lên:

- ĐM con phò!Bố mày là đại ca trường XXX đấy,bố về gọi anh Nam Baby đập chết mẹ mày!

- GỌI CẢ THẰNG BỐ CON MẸ MÀY ĐẾN ĐÂY,ĐMM!

"Đấy,ghê chưa!Bây giờ chúng nó toàn côn đồ chứ học sinh gì lũ mất dạy này."

"Nhìn mặt mũi xinh xắn thế mà ăn nói mất dạy quá,chậc chậc…"

"Cái bọn này cứ tống hết lên phường,bố láo trẻ ranh!"

- MẤY ÔNG BÀ CŨNG IM MẸ ĐI!

Trà chửi ầm lên,mặt nó còn đỏ hơn cả tóc trên đầu làm ai cũng sợ tái mặt,dư luận cũng không phải chỉ có mỗi việc đứng đó hóng hớt nên vội bàn tán nốt hai ba câu rồi nhanh chóng tản đi.

"Đấy,giờ đến bậc cha chú chúng nó cũng dám chửi."

Trà ngồi xuống bên cạnh Khuê phụ chị nó thu dọn cốc chén bị vỡ vào một cái túi nilong.

- Đuổi đi là được rồi,đừng ép bọn nó quá kẻo lại mang vạ vào thân.

- Sợ quái gì,cái lũ mất dạy đấy mà dám đến nữa em róc xương từng thằng!

Trà nghiến răng ken két.Việc làm ăn đã ảm đạm lắm rồi mà còn dính phải bọn hãm làm nó càng nghĩ càng bực:

- Chị có sao không,mấy đứa vẫn ổn chứ?

- Không việc gì,nó mới vào được một lúc thì em về.May thật đấy!

Nó trầm tư nhìn vẻ mặt cười gượng gạo của chị Khuê,nếu khi đó lỡ đụng tới cọng lông của con mèo hay con cún nào trong quán thì thằng đấy xác định là không nhìn được mặt trời ngày mai rồi,nó đến chắc chỉ có mỗi việc gọi người tới lượm xác.Lần này không phải may mắn,mà là phúc ba đời để lại mới giúp thằng này làm loạn trước mặt chị Khuê mà còn toàn thây trở ra.

Ở hai năm trước mà có thằng nào dám bố láo ăn cắp trước cửa thì cứ xác định là bị Khuê đập cho má nhìn không ra.Cơ mà ra ngoài cùng lão Thiên một đêm trở về liền thay đổi một trăm tám chục độ,nếu hồi xưa cách vài tuần thì có một ngày đột nhiên trở nên hiền hậu nhu mì thì bây giờ là ba trăm sáu mươi lăm ngày khiến nó qua hai năm vẫn thấy không quen mắt chút nào.

Lão Thiên rốt cục đã làm gì?Là tình một đêm,hay là uống thuốc mê chơi bùa ngải gì đó?Nhưng nó thường xuyên ghé qua chơi,cũng không thấy ở lão ta có điều gì bất thường cả,mối quan hệ của lão đối với chị nó cũng có vẻ rất lành mạnh.Thật không thể nào hiểu được!

- Ui,vỡ nhiều quá.Chắc phải mua bộ chén mới thôi.

Khuê mặt buồn rười rượi,cặp môi hồng nhuận mếu máo nói:

- Hôm qua mới làm cháy nồi thịt,tháng này lại âm lương rồi!

Mặt nó tối sầm lại,hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.Tuy không biết Nam Baby là thằng bỏ mẹ nào,nhưng trường XXX thì nó đã đi ngang không ít lần.
……………………
Đã gần một tuần kể từ khi Dương Minh Thần thành công trong việc đề nghị làm gia sư riêng cho An Thùy,và chuyển biến tích cực duy nhất mà hắn thấy đó là thằng này đã chửi mắng con bé một cách có lý hơn chứ không còn vì thù hằn cá nhân với hắn.

- Trời đất quỷ thần ơi!

Dương Minh Thần đứng phắt dậy vò đầu bứt tai,hình ảnh này không biết từ lúc nào đã trở nên quá đỗi quen thuộc đối với những thành viên trong lớp.Cậu ngồi xuống ghế,đưa bản mặt không - thể - tin - nổi lại gần An Thùy,ngón tay run rẩy chỉ xuống trang vở,giọng nói như sắp vỡ ra:

- Không nhớ?

- Không…ưm…nhưng… -

An Thùy đỏ bừng mặt,ngượng nghịu như đứa bé lỡ làm sai chuyện gì.

- Nhưng sao?

Dương Minh Thần nhướn mày,sự bất lực đã khiến khuôn mặt xinh trai của cậu trở nên khôi hài.

- Nhưng…lần sau…sẽ cố gắng…

- GẮNG CÁI QUẦN!

Cậu không nhịn được "tách" một tiếng gõ cây bút vào đầu An Thùy.Con bé bĩu môi ấm ức nhìn Dương Minh Thần,nó thực sự đã rất cố gắng rồi mà!

- Lại còn trừng!?Câu này vừa mới nói hôm qua xong chứ lâu lắc gì đâu mà giờ hỏi không nhớ,thấy oan ức lắm hay sao mà còn trợn mắt lên nhìn tôi?

Thấy Dương Minh Thần đanh đá xéo xắt như thế con bé không dám ngo ngoe gì nữa,vừa buồn vừa tủi cúi nhìn quyển vở dày đặc chữ.

Hắn bỗng quay xuống chặc lưỡi liền mấy cái,liếc nhìn nhỏ lớp trưởng thì thấy con bé đang lắc đầu tỏ ý chẳng đẹp lòng,còn Thùy Dương thì đương nhiên là chẳng để ý mẹ gì mà vẫn cắm đầu vào cái điện thoại.Cảm thấy vừa rồi có hơi to tiếng,Dương Minh Thần ngượng ngùng nói:

- Vừa rồi tôi nóng quá,bà cho tôi xin lỗi!


- Không sao đâu,dạo gần đây tập trung cho buổi văn nghệ nên…

An Thùy khẽ lắc đầu,vẻ mệt mỏi dường như đung đưa theo mái tóc ngang vai của cô gái:

- Lần tới tớ nhất định sẽ thuộc!

Nhắc đến buổi văn nghệ thì lại không thể không nhớ đến hôm chọn tiết mục,đó quả là đỉnh cao của tinh thần đoàn kết.

Bốn chục con người đùn đẩy tới lui,sau khi loại dần những đứa xấu thì đến những thành phần trai xinh gái đẹp ngoạc mồm tự bóc phốt sao cho mình xấu bẩn thậm tệ mục đích để khỏi phải làm trò cười trên sân khấu.Sau gần mười lăm phút bóc đủ các loại phốt thì cả bọn đều nhắm vào An Thùy,cái đứa vừa có mặt đẹp dáng ngon lại vừa ngờ nghệch không biết cách từ chối,cũng không đủ đanh đá để chửi sấp mặt mấy đứa đang nhảy chồm chồm vào mồm mình.

Khổ nỗi,nếu lên làm trò cười thì đã đơn giản vì nó chỉ nhục riêng một cá nhân thôi nhưng đây lại là tiết mục ghép đôi với học sinh trường khác.Thế nên nếu không nhục thì thôi,chứ đã nhục thì cả trường nhục chung,bởi thế mới không đứa nào dám nhận bát cháo cá toàn xương này.

Tất cả là tại cái kế hoạch "Kỉ niệm" bao nhiêu năm đào tạo phối kết hợp gì gì đấy của mấy ông hiệu trưởng tự dưng rơi xuống đầu lớp nó,giao ra một cái nhiệm vụ dở hơi là phải lên song ca cái bài gì đó tiếng nước ngoài nghe chừng khó hát khó thuộc lắm.

Và thế là mỗi tối chỉ có một mình An Thùy ở lại trường tập hát tới khản cả cổ.Tuy nhiên đã gần tới ngày biểu diễn mà nghe mấy đứa học thêm về muộn kể lại rằng con bé vẫn còn chưa thuộc lời chứ đừng đề cập tới cái gì cao xa như song ca cùng thần tượng.

Xem ra lần này trường XXX không muốn nhục cũng phải nhục rồi.
…………………..
"Tựa điêu linh ban xạ lai đích phân loạn
Phân loạn liễu nhĩ ngã đích thản nhiên
Tối hậu chỉ năng dụng kiếm để đáng phong hàn
Để đáng nhật lạc cô đơn
Ngã dụng hạnh phúc đương trù mã
Đổ thiên hạ ái tình đích chân…chân…chân gì ấy nhỉ?"

An Thùy gục mặt vào tờ giấy A4 chi chít những tiếng mẹ đẻ và tiếng ngoại quốc lẫn lộn vào nhau,bụng đói cồn cào và cổ họng bỏng rát khiến con bé chẳng thiết hát thêm câu nào nữa mà chỉ muốn xách cặp đi về ăn thật no rồi ngủ một giấc tới sáng.Nhưng nó không thể làm vậy,bài hát dài hơn ba phút nó còn chưa thuộc được một nửa,ngày mai lên sân khấu biết phải làm thế nào?

Nghĩ đến cảnh đứng chết trân trên sân khấu vì không thuộc lời,nghĩ đến những ánh mắt khinh khỉnh và những lời dè bỉu lạnh lùng mà tim nó cứ nhảy loạn cả lên.

(Không được,mọi người đã tin tưởng giao việc này cho mình mà!)

An Thùy cố gắng tập trung nhìn vào tờ giấy bất chấp cơn đau đang lớn dần lên trong đầu mình,con bé bắt đầu cảm thấy mọi vật trở nên mơ hồ.

Cửa lớp bất ngờ bị đẩy ra,một đứa con gái tóc đỏ nghênh ngang bước vào,lạnh lùng hỏi:

- Mày là đứa biểu diễn ngày mai đúng không?

An Thùy quay đầu nhìn Trà bằng ánh mắt mơ hồ sau đó lảo đảo rồi ngã lăn ra sàn.

- Ơ cái đm tao đã làm gì đâu!?Này,tỉnh lại đi!
……………………..
Ngày hội trường.

Cờ hoa rực rỡ vung vãi khắp nơi,những gian hàng bán đủ thứ từ đồ ăn đồ uống đến những món hiếm lạ như roi da,tai mèo,dây thừng,…và vô số hội nhóm cosplay từ cả hai trường đứng từ trong sân ra đến tận cổng.Sân khấu được trang trí thành cái gì đó phô trương và lòe loẹt không thể tả nhưng trong cái nô nức của lễ hội thì không ai nỡ bóc trần điều ấy.

- BỎ MẸ RỒI!

Một thằng cầm con điện thoại ghẻ hớt hải chạy đến trong khi mấy nam thanh nữ tú của lớp hắn đang thích thú ngắm nhìn mấy quyển truyện tranh 17+ đội lốt sách giáo khoa cũ:

- Thùy…con An Thùy nó trốn rồi.Đm chắc sợ quá đéo dám đến rồi!

Cả lũ lập tức nhốn nháo,dư luận ngay lập tức chia thành nhiều phe,đứa thì chửi,đứa thì suy luận giải thích các kiểu,đứa thì thông cảm,đứa thì dựng cả tổ tông sáu mươi chín đời của An Thùy lên mà điểm danh một lượt,và xem ra sẽ còn phát triển thêm nữa…

- Mấy cậu im hết đi!

Nhỏ lớp trưởng quát,hai mắt nó đã rưng rưng:

- Giờ cãi nhau thì được gì chứ?

Là lớp trưởng nó đương nhiên là đứa đứng mũi chịu sào,tại thời điểm này nếu xét về khát khao muốn quạt cho An Thùy một trận nó mà đứng thứ hai thì tuyệt đối không có đứa nào đủ trình độ mon men lên hạng nhất.Tức giận là một chuyện,không biết người đâu mà lần lại là chuyện khác,đã vậy bọn này còn nháo nhào hết cả lên làm nó càng cảm thấy bất lực.

Phen này mà bị kỉ luật thì về nhà mẹ nó mắng đến chết mất.

- Lớp trưởng,cậu đừng khóc mà.

- Đúng đó!Chuyện gì cũng có cách giải quyết.

- Thử đi xin lỗi các thầy xem,chắc các thầy sẽ thông cảm thôi.

Dương Minh Thần nhíu mày,cậu mang khuôn mặt hầm hầm tách ra khỏi đám đông.Hắn cũng thong thả hai tay đút túi quần lặng lẽ đi khỏi tầm mắt của các thành viên trong lớp.

"Muốn thấy lại concô bạnthành viên tổ văn nghệ bạn học thì gọi thằng chùm chường đến gặp tao ở xân thể giục!"

- Sai chính tả tùm lum tùm la hết cả…

Hắn chặc lưỡi rồi vo tròn mẩu giấy trong lòng bàn tay:

- Từng ấy thời gian…chắc là đủ cho thằng nhãi cau có ấy.

Trái ngược với không khí vui vẻ bên ngoài thì bên trong cánh gà là một nơi bận rộn và căng thẳng cực kì,ai cũng tất bật chuẩn bị cho tiết mục của mình.Hiếm có người nào tài năng đến mức nắm chắc rằng mình sẽ không quên lời hay quên động tác khi lên sân khấu như con bé đang ngồi chiễm chệ trên mặt bàn ăn cơm chiên trứng kia.

- Dương Dương,Dương Dương iu dếu thật tự tin!

Một đám bánh bèo nhảy chồm chồm quanh nó,gào đến khản cả họng.

- Tất nhiên rồi,cái bài này quá ư là easy luôn.

Thanh Dương tay vung hàm nhai,bộ dáng rất chi là ngổ ngáo:

- Đừng nói là song ca,mình chị đây cân cả hai lời cũng được!

- Ngầuuuu quá đi!

Chợt Dương thở dài,chống cằm nói:

- Tiếc thật,phải song ca cùng một đứa con gái.Nếu có thể song ca cùng thằng ưu tú nhất trường này thì tốt,tớ sẽ nghiền nát nó trên sân khấu…

Nó hung hăng cắn một miếng trứng,gằn giọng:

- …như quả trứng này!

- Vậy có ổn không?Nếu bị đánh bại trước mặt mọi người như thế thì sẽ xấu hổ chết mất.

Bánh bèo A hỏi.

- Có vậy chúng nó mới nhận thức được bản thân vô dụng thế nào!

Bánh bèo B trả lời.

- Chính xác.

Dương đặt cái đĩa trống không lên mặt bàn,chính khí bừng bừng nói:

- Chúng đã đắm chìm vào cái gọi là nam quyền quá lâu rồi.Phải cho chúng biết vô dụng là đánh vần ra sao. Đàn ông không là gì cả,trap mới là chân lí,hóa trap những con chim yếu đuối là nhiệm vụ của những kẻ đã được giác ngộ như chúng ta!

[Xin mời tiết mục số 4.Bài hát Phong Bi với sự song ca của hai học sinh đại diện cho hai trường]

Thanh Dương bước ra dưới ánh sáng của sự hâm mộ,hàng trăm nữ sinh trường YYY cùng rú lên phấn khích,trong khi đó bọn con trai thì mặt mày xanh lét im ru như tù nhân đứng trước quan tòa khiến không ít người thắc mắc người con gái xinh xắn tươi tắn như đóa hoa dại sau cơn mưa kia có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào.

- Ê,con bé kia là ai mà được hâm mộ thế?

- Mày đéo biết à,nó là vầng sáng của trường trung học YYY đấy,nghe nói là đẳng cấp và chất chơi lắm lại con ga lăng hơn cả mấy thẳng con trai,chồng chung của gần như toàn bộ con gái trong trường luôn.

- Vãi gắt,nhưng nó là con gái mà?

- Thì thế mới có chuyện để nói,nghe đồn có mấy thằng con trai ghen tị quá lập mưu hạ bệ nó mà bị nó hóa trap hết.

- Hóa trap là sao mày?

- Đm ngu thế,là nó khiến mày mặc đồ nữ.Rồi có thành bêđê luôn hay không thì phải xem ý chí của mày.A,bắt đầu rồi kìa!

Ngay khi giọng hát trong trẻo mà sâu lắng của Thanh Dương hòa vào giai điệu của bài hát thì ngay cả những thành phần lắm mồm nhất nhì trường cũng tự giác câm mõm,sự trang nghiêm và tang thương không biết phát ra từ bài hát hay từ Thanh Dương khiến bọn nó không còn tâm tình tán phét hay đùa cợt.

« Khi gió tuyết đã khắc lên bia mộ ta
Chàng mới nhận ra ta đã vì ai
Ánh mắt hướng về hồi ức ly loạn
Tựa tiễn rời cung,khó lòng đuổi kịp
Tựa lông điểu bắn ra cuồng loạn
Phân tán thành sự thản nhiên của chúng ta
Sau cùng chỉ có thể huy kiếm ngăn gió lạnh
Để cản hoàng hôn cô độc »

- Không xong rồi,không xong rồi thầy ơi!

Một đám học sinh nhao nhao chạy tới cạnh thầy hiệu trưởng.Gã đang thưởng nhạc thì bị làm phiền liền nhíu mày,trên khuôn mặt già đã có chút tức giận:

- Có việc gì?

Lúc này nói ra rõ ràng là thất sách nhưng đã không còn đường lui nữa,chỉ có thể biến đây thành tiết mục đơn ca mà thôi.Nhỏ lớp trưởng lấy hết can đảm,hít một hơi thật sâu:

- Thưa thầy…

Đột nhiên nhạc chuyển nhanh,từng tiếng trống,nhịp phách bỗng trở nên gấp gáp khiến mọi người thấy tim mình dồn dập hơn hẳn,cũng may không có anh chú ông bác nào có tiền sử bệnh tim đến dự…

Từ bài nhạc tình cảm lãng mạn bỗng trở thành một bản hùng ca,giọng hát ma mị của người con trai văng vẳng trong đầu mỗi người vẽ nên trước mắt họ một câu chuyện tình hùng tráng đầy khổ đau,dang dở.

« Ta đem hạnh phúc đổi ngân phiếu
Cược thật giả của ái tình trong thiên hạ
Khi ta thấy hoàng hôn buông xuống như nàng dần gục ngã
Chỉ có thể vung kiếm đâm tàn dương
Ai dùng ái tình đều phải trả giá
Nhìn hạnh phúc thành nỗi khắc khoải
Đao quang kiếm ảnh,bão tuyết phủ hùng chí,ta không sợ
Chỉ sợ vắng bóng người nơi chân trời »

Âm nhạc đột nhiên vùng chạy như vậy khiến tất cả những ai ở bộ phận âm thanh đều sợ tái mặt.Nhưng dù có vặn muốn rụng ngón tay thì tốc độ phát nhạc cũng không thay đổi,dường như có một thế lực vô hình đang ngăn không cho bọn họ can thiệp vào.

Thanh Dương ban đầu cũng có chút hoảng sợ,nhưng dần dần nó cũng bắt nhịp được và cảm thấy thích giai điệu sôi động này hơn.Hai người một tung một hứng,một da diết một khắc khoải,một nhiệt tình cuồng dại một trầm tĩnh sâu lắng,khiến bên dưới tưởng như một đôi anh hùng hiệp nữ đang tâm tình chứ không còn đơn giản là một bài hát nữa.

Bài hát kết thúc,Thanh Dương khuôn mặt đỏ bừng,hơi thở gấp gáp cố gắng trấn an con tim đang loạn nhịp.Lần này quả thực quá bất ngờ rồi,đột nhiên để nhạc chạy như ăn cướp thế là muốn giết người à?

[Vì sự cố kĩ thuật nên tiết mục được chuyển thành đơn ca.Rất xin lỗi vì sự bất tiện này.]

Tiếng vỗ tay vang lên rầm rầm,ai cũng nghĩ rằng nó vừa song ca với một cái đĩa nhạc nhưng nó chắc chắn đó không phải là do đĩa hát vì có nhiều lúc cả hai nhường đoạn hát cho nhau rất bài bản.Thế thì tại sao bên nhà trường lại nói như vậy?Hơn nữa cũng không thấy nam ca sĩ đâu,mà chẳng phải đã nói sẽ là một bạn nữ lên hát sao?

Một mình Thanh Dương độc chiếm sân khấu,đón nhận toàn bộ sự khen ngợi từ khán giả,lại cảm thấy có chút lạc lõng.

Lát sau người ta tìm thấy một cái micro tại một phòng học trống,cũng không biết là ai đã hát thay cho An Thùy nhưng dù là người nào đi chăng nữa thì nhỏ lớp trưởng cũng đã thoát được một kiếp nạn.

Về phần Dương Minh Thần thì vẫn chạy quanh tìm An Thùy,ban đầu là định kiếm đến tận nhà con bé lôi nó tới đây xin lỗi nhỏ lớp trưởng nhưng khi nhấc điện thoại thì mới nhớ ra mình không có số của người nhà An Thuỳ.Mà nói cho cùng thì con bé này tuy có hơi ngốc nghếch nhưng không tiêu cực đến độ bỏ nhà đi dạt chỉ để trốn văn nghệ,điều này khiến cậu lo rằng An Thùy đã gặp chuyện chẳng lành.

Nhưng gã lại chẳng hề có manh mối nào,và cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu cả!

Póc~

Chợt có một cục giấy ném vào gáy Dương Minh Thần,gã hung hăng nhìn quanh nhưng chẳng thấy hồn ma bóng quế nào cả.Nhặt cục giấy lên mở ra xem thì ngay lập tức mặt cậu tối sầm lại,mảnh giấy lập tức rách tan nát trong lòng bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.