Chương 10: Abyss(2)

The Gamer Or Hacker

Chương 10: Abyss(2)

Chương 10: Abyss(2)

Quay trở lại với main chính của chúng ta, sau khi chạy hết tốc lực với 200% công lực thì cuối cùng cũng thoát khỏi đám kia. Đen vãi, em chỉ đi chơi bài mà cũng dính phải chuyện máu chó như thế này á. Máu chó không cũng không có vấn đề gì a nhưng làm ơn đi. Anh hùng cứu mỹ nhân hả. Hắn thấy mình bị điên, triệt để điên rồi. Đây là đứa con gái cách đây mấy ngày trước mặt còn lạnh như băng, trực tiếp nói với hắn một câu: Cút. Vậy mà bây giờ hắn lại đi cứu người ta, vả lại còn đắc tội với một đám giang hồ nữa.

- Ký chủ, không nên suy nghĩ nhiều như vậy. Dù sao thì anh hùng cứu mỹ nhân đâu phải hôm nào cũng gặp. Nelson Mandela đã nói rồi: It always seems impossible until it’s done.

Mọi việc đều tưởng chừng như bất khả thi cho đến khi nó được hoàn thành.

- Thôi dẹp đi, giờ chân tao đau quá à. Mày có cách trị không. Hai chân của hắn bây giờ liền đau dữ dội, đau tới mức hắn sắp khóc đến nơi rồi.

- Xin ký chủ hãy dùng cái đầu của mình. Ngài còn đến 2 lượt hồi phục thể chất chưa dùng mà.

- Thế thì dùng ngay đi.

- Đã xong.

Hai cái chân trực tiếp trở về bình thường, cảm giác mệt mỏi cũng trực tiếp tan biến.

- Đây là đâu thế. Ngọc nhi cuối cùng cũng đã tỉnh. Đầu óc của cô vẫn còn hơi mơ hồ. Cô chỉ nhớ là mình đã mua một chai C2 để uống sau đó thì ngất đi, hình như được một ai đó cõng chạy đi nữa.

- Tỉnh rồi à. Đây là một căn nhà nào đấy trên Ngã Ba Ông Tượng của huyện Tiền Hải. Tớ chạy mãi thấy bọn nó không đuổi theo nữa nên trú tạm vào đây. Mà kể đi, sao bà lại bị bọn nó truy sát.

- Truy sát????

- Đúng thế! Cả chục thằng côn đồ trên tay lăm le dao với mã tấu định chém tôi, cũng may là ông đây zọt lẹ nếu không giờ này năm sau là ngày giỗ của tôi rồi.

- Tớ không nhớ lắm nhưng tớ nhớ là tớ ra cửa hàng mua chai nước,.đang uống thì thấy đầu đau đau rồi.....

Ngọc Nhi cuối cùng cũng có vẻ là nhớ ra mọi chuyện rồi. Quả là không uổng công anh đây chạy một mạch ba cây số mà. Mau mau nhào vào lòng tui đi!!!

- Cảm ơn cậu. Cơ mà sao cậu thoát được hay vậy.

- Chạy nhanh chứ sao. Chứ không giờ là con lên bàn thờ ăn chuối cả nải ngắm gà cả con rồi má.

- Hi hi. Ừm, vậy mình làm quen nha. Mình là Trần Thị Ngọc Nhi, tên tiếng Anh là Elizabeth. Nice to meet you. Gương mặt ngây thơ hồn nhiên, mái tóc đen dài ngang vai,.cộng kèm với bộ ngực có chút phát triển đã quá đủ để Elizabeth liệt vào hàng mỹ nữ rồi. Chưa kể tới việc mà ngay cả bây giờ thì hắn cũng không thể nhìn thấy lv làm cho hắn chưa đầy 3s đã có kết luận: Nhà giàu lại còn xinh,em là cô gái vàng!!

- Nguyễn Đình Dũng, 10 tuổi, hiện đang là học sinh lớp 3A, vẫn đang ế. ƯỚc mơ là có một dàn harem siêu to khổng lồ.

- Đang ế thì đi kiếm đi. Ừm, chào hỏi vậy đủ rồi a, vậy lần sau gặp lại nhé. Mình cần phải đi đây. Còn nữa, đàn ông con trai thì nên nhất kiến chung tình đi, đừng có mơ mộng viển vông đến mấy cái hậu cung làm gì.

Nếu đây là một bộ anime thì chắc chắn bây giờ người ta sẽ thấy trên đầu hắn đầy những dấu??? Tớ hết cả hơi để cứu cậu ra, chạy đến mức chân căng cơ đau rức tưởng là phế đi, cánh tay thì bị dư chấn do lực phản của Lục bạc nên giờ cũng vẫn còn cảm giác hơi đơ. Vậy mà bồ nói đi là đi, không có chút lưu luyến gì à!?? Haizz, thôi được. Người ta với mày vốn dĩ đã không cùng một thế giới rồi, níu kéo làm cái gì. Họ muốn đi thì cứ để họ đi thôi. Hắn cũng không phải thể loại nam chính ngáo ngơ tới độ cứu người ta một lần thì liền cho rằng họ sẽ lấy thân báo đáp chủng loại kia.

- Nhưng mà bây giờ cậu tính đi đâu. Mấy tay ngoài kia chắc vẫn đang lùng sục bọn mình đấy.

- Cậu không phải lo đâu. Mình tự có cách mà.

- Vậy,ok. Đôi ta chia tay nhau từ đây đi ha. À mà cậu biết đường ra không.

Hắn vốn định xưng mày- tao nhưng suy đi tính lại, người ta là con gái, xưng hô như vậy thì không ổn cho lắm, thôi thì da gà da vịt một tý, cậu-tớ cho nó tình củm vậy.

Lần này thì tới lượt Ngọc Nhi ngạc nhiên.

- Thế cậu vào đây bằng cách nào?

- Ai biết á! Tự nhiên đang đi thì tự nhiên bị kéo vào, rồi gặp bà bị ngất, rồi đám côn đồ...

- Ừm, vậy là ba mình đã thành công sao. Ngọc Nhi lẩm bẩm, nếu như ba thành công thì có lẽ bây giờ mọi thứ
đã bắt đầu nổi lên mặt nước rồi!

- Ơi ơi này, bà bị sao thế. Hỏi mãi mà không thấy bảo gì.

- Hì, không sao đâu. Chỉ là đột nhiên nhớ ra có tý chuyện ý mà. Cậu không cần lo lắng đâu. Cái đám côn đồ kia tiêu chắc rồi.

- Rồi ok, vấn đề bây giờ là làm sao đi ra khỏi cái kết giới ảo ảnh này đây. Bây giờ thì hắn cũng lười dây dưa với con bé này, ra khỏi đây trước đã.

- Không phải lo đâu. 3 2 1...

Rầm một tiếng. Một người từ trên trời bay xuống ngay trước mặt hắn. Phải, là bay!!!

Đợi bụi bay bớt, hắn mới dám mở mắt ra mà lúc mở được mắt ra thì Ngọc Nhi đã biến mất rồi!!!

- Haizz, đúng thật là... Thôi bỏ đi, cuối cùng cũng ra khỏi cái thứ chết tiệt kia rồi. Về nhà thôi.

- Ê nhóc, mua gì thì mua đi chứ, không thì tránh ra cho người khác mua!!!

- Dạ dạ..
________ ta là đường phân cách________

Nếu trần đời này mà bán thuốc hối hận thì trăm phần trăm là Huy sẽ dốc toàn bộ tài sản ra mua nó. Huy Khoan Hồng, biệt danh của Ngô Huy. Năm hắn lên 17 tuổi, trong một lần tình cờ hắn bị kéo vào Abyss. Với kẻ khác thì đó là sợ hãi tột độ nhưng với kẻ như Huy thì đây chính là thiên đường. Tự do giết chóc, ma pháp, súng ống đủ cả, mày muốn làm gì cũng được miễn có đủ sức mạnh là được. 7 năm lăn lộn trong Abyss cũng giúp Huy đánh ra chút ít danh tiếng. Một chưởng phá núi một quyền ngăn sông thì hiển nhiên Huy làm không được nhưng một đấm đấm vỡ bê tông cũng là đủ dùng. Hiện nay, dưới trướng Huy có đến hơn trăm thằng đàn em, tuy không tới độ thằng nào cũng thủ sẵn đao kiếm với mã tấu nhưng cũng không phải là phế vật tới độ một đấm chết luôn. Với chừng đó thế lực là hoàn toàn đủ để Huy xưng vua xưng bá ở cái khu vực này, miễn là đừng chọc phải cái gì đại phiền toái là được. Cơ mà lần này thì hắn không phải dẫm lên đuôi hổ mà đuôi rồng rồi.

- Đ...ạ....i....đại nhân, tiểu nhân có mắt như mù không biết Thái Sơn, x..in xin ngài dơ cao đánh khẽ. Thả cho tiểu nhân một đường sống.

Còn đâu dáng vẻ của một đại ca giang hồ xưng hùng xưng bá, bây giờ Huy đang phải quỳ bằng cả hai chân trước mặt kẻ này. Không một lời nói, không một tiếng động, tất cả những thằng đàn em đi cùng Huy đều bị giết sạch mà cơ mà điều đáng sợ nhất đó là Huy đã dùng đủ mọi cách thậm chí là cả hiến tế triệu hồi quỷ mà vẫn không ăn thua với hắn.

Quỷ cấp B mà hắn triệu hồi còn chưa nổi 2 giây liền bị người trước mặt giết chết. Phải biết để triệu hồi con quỷ đó, hắn đã dùng hết toàn bộ tinh huyết lẫn trang bị của bản thân, cộng kèm với tất cả những cái xác của mấy tên đàn em. Tưởng đâu cầm cự được một chút ai ngờ quỷ vừa triệu hồi lên liền bị cái tên trước mắt tùy tiện bóp chết. Hiến tế xong thì hắn cũng tưởng mình đi đời nhà ma rồi nhưng cái tên trước mặt liền phất tay một cái, hắn liền từ địa ngục về lại nhân gian rồi.

- Lý do duy nhất mày còn sống là vì bề trên muốn thế. Tao được lệnh không giết mày nhưng không có nghĩa là tao phải nghe mày lảm nhảm.

Nói ít thì phải hiểu nhiều, Huy đương nhiên hiểu, đó là bây giờ mạng sống của hắn hoàn toàn phụ thuộc vào cái 'bề trên' của tên trước mặt, tốt nhất bây giờ là im cái miệng lại không thì 99,99% là....

- Ừm, tiểu thư đâu. Cái tên băng lãnh cuối cùng cũng đã mở miệng.

- Dạ, dạ, tiểu thư bị một thằng nhóc cứu đi rồi ạ.

- Có tin tức gì chưa, hắc ảnh.

Một bóng đen khẽ cúi đầu xuống:

- Bẩm đại nhân, tiểu thư được Phượng lão cứu đi. Tên nhóc kia thì cũng đã ra khỏi kết giới ảo ảnh. Vậy còn tên này thì sao, thưa ngài.

- Lôi hắn đi. Chỉ là một tên cao thủ lại có thể triệu hồi quỷ cấp B. Xem ra chắc chắn có kẻ đứng sau chuyện này.

Khẽ thở một hơi, Huy cảm thấy may mắn vì vẫn còn giữ được cái mạng quèn của mình, xem ra các cụ trên cao đã phải dùng 10 thành công lực để phù hộ độ trì cho không thì Huy đã sớm ăn chuối lộn hột ngắm gà khoả thân rồi. Cơ mà hình như sức của tổ tông cũng có giới hạn nên....

- UỲNH!!!!
Cả người Huy bất ngờ phồng to rồi phát nổ như một trái bóng vậy. Máu thịt be bét khắp cả căn phòng khiến cho nó giống như một bộ phim kinh dị vậy.

- Khốn thật.

Trên người tên áo đen này không dính lấy một giọt máu nào, cả người không tổn hại một cái lông tóc nào hết. Cơ mà nếu nhìn thấy bên dưới lớp mặt nạ thì gương mặt đã sớm vặn vẹo vì tức giận rồi.

- Thủ pháp này, không lẽ nào là...

- Đại nhân!

- Rút lui thôi. Chuyện này đã vượt tầm kiểm soát của chúng ta rồi.