Chương 7: Đến Sân bay!

Fanfic - Tôi là Ai ? Kudo Sinichi hay Edogawa Conan ?

Chương 7: Đến Sân bay!

Sáng hôm sau.

Ở Sân bây quốc tế Hartsfield Jackson Atlanta, đang có 2 người đi từ sân bay vào, 1 người với mái tóc ngắn màu nâu, đôi mắt màu xanh lam, yên tĩnh như biển cả, mặc 1 chiếc áó màu đen bó sát, cùng 1 chiếc quần jean. Người còn lại là 1 thanh niên mặc 1 bộ vét màu đen, với mái tóc đen, đôi mắt màu xanh dương toát lên vẻ cơ trí. 2 người sóng vai đi bên nhau, xung quanh mọi người trầm trồ khen ngợi:

_ Trời ơi! cô gái kia đẹp quá!

_Anh Thanh niên kia đẹp trai ghê!

_2 người họ hình như 1 cặp thì phải?

2 người đó tất nhiên là Shiho Miyano và " Edogawa Conan " của chúng ta rồi! lúc này họ đang nói chuyện với nhau!

Conan POV:

Mới sáng sớm, Akai-san đã đá văng cửa phòng tôi, ném cho tôi 1 bộ vét, rồi nói:

_Cậu! Mặc đồ! Sân Bay Hartsfield Jackson Atlanta! Nhanh lên!

Đang lơ mơ tôi mặc nhanh bộ đồ rồi đi ra cửa, thấy Shiho đang đứng, thấy tôi cô liền nói!

_Chúng ta sẽ đi đến sân bay Hartsfield Jackson Atlanta rồi đến nhật bản để làm nhiệm vụ, anh Akai sẽ chở chúng ta đi!

khi Shiho-san đi ra cửa, đột nhiên Akai-san kéo tôi lại, cầm vai tôi nói:

_Cậu nếu làm gì em gái tôi! tôi sẽ cho cái cơ thể vô dụng của cậu ăn đạn! NGHE CHƯA!

tôi liền gật đầu như con gà mổ thóc, đùa chứ Akai-san mà nói thì sẽ làm, tôi chưa muốn ăn đạn đâu!

Sau khi đến sân bay, tôi và Shiho-san liền đi đến cửa sân bay, lúc đó tôi vẫn thấy sát khí của Akai-san!

Sau khi đưa thẻ nhân viên của CIA ra, nhân viên sân bay liền đưa cho chúng tôi vé nhanh nhất đến nhật bản. chúng tôi chỉ cần lên máy bay đợi là được!

Đột nhiên tôi nhìn xung quanh, hình như tôi cảm thấy gì đó, rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ! Shiho-san vừa nhìn thấy liền hỏi:

_'Conan'! có chuyện gì sao?

_Không có gì đâu Shiho-san!

Tôi nhìn xung quanh lần nữa, nhưng cảm giác ấy đã không còn! có lẽ do tôi đã tưởng tượng!

Someone Pov:

Ở đâu đó trong sân bay! có 1 cô gái có mái tóc nhô lên, đôi mắt màu xanh lam (Trong chuyện Conan, thằng nào cũng mắt màu xanh) chưa 1 sự buồn bã vô hình!

1 thanh niên với bộ vét màu xanh, đôi mắt màu nâu cùng với mái tóc màu vàng ngắn đột nhiên đi tới bên cạnh cô gái:

_Ran! chúng ta đi thôi!

_Ừ! chúng ta đi thôi Alex!

Đột nhiên cô gái hình như nhìn thấy gì đó, khuôn mặt cô sửng sốt, người thanh niên tên Alex nhìn thấy liền hỏi:

_Ran! có chuyện gì thế?

_À không có gì, chúng ta đi nhanh lên!

Cô gái thu hồi đôi mắt rồi nói với thanh niên,trong trái tim cô đau rát đi, cô tự nói với chính mình " Mày còn chưa chịu bỏ cuộc sao Ran! cậu ấy đã mất rồi... mà cho dù câu ấy còn sống thì cậu ấy cũng đâu có yêu mày! cậu ấy chỉ yêu cô ấy thôi!"

Cô gái thu hồi suy nghĩ rồi đi với cậu Thanh niên tên Alex lên máy bay!

Họ không nghĩ họ sẽ gặp lại nhau nhanh thôi

(Mình định để Ran tỷ ra sân sau, nhưng mình bí ý tưởng rồi nên đành phải cho tỷ ra sân sớm)