Chương 89: Dãy Núi Sương Mù

Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 89: Dãy Núi Sương Mù

Sáng hôm sau Eothur cùng Elrohir bắt đầu lên đường. Hai người bọn họ còn dẫn theo mỗi bên mình là một con bạch mã đã được thuần hóa. Và giống như những con ngựa trung thành khác mà hắn đã từng cưỡi, nếu hắn thả ra hay cho nó rời khỏi mình. Thì tự bản thân nó sẽ tìm lại được đường trở về nhà. Một bản năng thú vị và kỳ diệu của chúng.

" Elrohir,... Anh từng đi qua những đoạn này bao giờ chưa? " Eothur nhìn qua bên mình, nơi vực sâu thăm thẳm đang nhìn lại hắn. Mặc dù bây giờ trời vẫn còn sáng nhưng hắn không thể nhìn thấy được cái gì ở bên dưới đó cả.

" Nhiều lần là khác. Những đoạn đường này tuy trông nguy hiểm nhưng nó cũng chẳng đáng sợ gì lắm đâu. Nếu cậu cẩn thận, hơn nữa các Ranger lẫn trinh sát chúng tôi vẫn thường hay dùng lối đi này. Có thể lẩn tránh được rất nhiều tai mắt của kẻ thù. "

" Anh rất thân thiết với những người phương bắc nhỉ? " Eothur nghiêng đầu nhìn vị con trai của lãnh chúa Elrond. Giống như cha mình, anh có một mái tóc dài màu đen và con mắt màu xám.

Trên người Elrohir khi này là mặc một bộ giáp nhẹ. Và để hạn chế tai mắt của người khác, anh chỉ sử dụng loại giáp bằng thép không mạ vàng, bên ngoài là chiếc áo choàng xám bao phủ.

" Tôi thân thiết với họ từ rất nhỏ. Có khi là vài đời trước khi cậu sinh ra nữa. Cũng từng một thời chiến đấu bên cạnh cha Aragorn để chống lại lũ Orc trên dãy núi sương mù,... " Bỗng dưng, anh ta nhìn sang phía bên kia núi. Rút cây cung đẹp đẽ ở sau lưng mình, giương nó lên và bắn ra một mũi tên bọc thép.

" Phập,... " Eothur nheo mắt lại để nhìn cho rõ. Có thể là do một con chim nào đó gây động đến anh. Vì hắn thấy nó đang bay lên trên từ cành cây bên cạnh mũi tên. Phải biết rằng mắt của hắn tốt hơn người Rohan bình thường 1,9 lần. Thế mà chỉ nhìn thấy mờ mờ thôi, còn anh ta chỉ cần liếc một phát vậy mà đã giương cung bắn rồi.

Người Elves,... khỉ thật tuổi thọ đã không nói. Đằng này mắt và tai lại ghê gớm như vậy.

" Chuyện gì vậy Elrohir? " Anh ta nhanh chóng lắc đầu, sau đó đáp.

" Đề phòng một chút thôi. "

Ngay khi hai người vừa đi một chút, cái chỗ mũi tên Elrohir đâm vào từ từ tách ra khỏi tảng đá và rớt xuống. Đó rõ ràng là một tên Goblins nhỏ nhắn đang che mình bằng lớp sơn màu xám đã chết.

Vài ngày sau đó, con đường dưới chân họ bắt đầu gồ ghề và nhỏ hẹp lại. Mặt đường cũng đầy những tảng đá nằm ngổn ngang ở khắp nơi. Thỉnh thoảng khi nhìn lên, Eothur có thể thấy được những vách đá nằm trên cao vút lổn nhổn chìa ra, như những chiếc cọc nhọn đang chìa về hướng đối diện bên kia.

" Chúng ta thả ngựa ở đây thôi. " Elrohir nói và Eothur làm theo. Trước khi tạm biệt, hắn còn vuốt ve những chiếc lông bờm màu trắng đẹp đẽ của nó.

Họ đi thêm một đoạn nhỏ, Elrohir đã tìm được một hang đá nhỏ để cho họ nghỉ ngơi trong đó. Anh ta còn kể một số thứ hay ho.

" Không phải chiếc hang nào cũng có thể ở. Vì nó có thể là cảm bẫy của lũ Goblin. Chúng đã xây dựng được một đường hầm khá rộng lớn bên dưới này với những lối ra khác nhau. Cậu nhìn thấy ký hiệu kia chứ? Chứng tỏ nó an toàn, đó là những dấu vết do người chúng tôi làm ra. " Thảo nào nhiều lần họ gặp được những cái hang. Song Elrohir đều trực tiếp đi ngang mà không thèm quan tâm.

Đến gần nửa đêm, Elrohir khoác chiếc áo choàng màu xám bao trùm toàn thân và đứng dậy. Thấy kỳ lạ, Eothur cất tiếng để hỏi.

" Anh đi đâu vậy? "

" Ngắm nghía chúng một chút. "

" Ngắm nghía? "

" Cậu muốn đi không? Chúng tôi đã tìm được một chút đường xuống vương quốc bọn Goblin. Tất nhiên chúng cũng khá đần, chẳng thể nào phát hiện được mấy lối đi đã được che dấu này đâu. "

" Thế thì tuyệt vời. " Eothur cũng khoác áo choàng đen vào. Hắn buộc chặt thanh AngaNim để trong bao da. Làm sao cho nó không thể nào chiếu sáng ra bên ngoài.

" Đi thôi " Elrohir dẫn hắn vào tuốt bên trong hang. Nơi các lối đi rất là nhỏ hẹp và hắn phải nghiêng người thì mới có thể di chuyển. Khá hay là nó rất lắt léo và bị che chắn kỹ càng. Tạo thành một ảo giác trong mắt về con đường cụt.

Từ từ, ánh sáng đỏ bắt đầu hiện ra. Elrohir quay người nhìn hắn và ngón tay trỏ để lên miệng. Ý bảo hãy thật im lặng, và anh nằm xuống bò từ từ ra. Eothur làm theo, cuối cùng khi có thể nhìn rõ hết toàn cảnh thì hắn phải giật mình.

Bọn họ đang ở trên cao nhìn xuống phía dưới. Và phải thấy được, cả hàng ngàn đốm lửa sáng từ những ngọn đuốc nhỏ. Nhờ chúng mà các kiến trúc làm bằng gỗ trông rất tồi tàn và xập xệ hiện lên rõ ràng. Nào là cầu thang, hiên nhà trong hang,... tất cả đều bám vào vách đá, và các mũi nhọn đá nhô ra không biết do chúng làm hay thiên nhiên hình thành.

Ngoài ra, Eothur cũng phải hốt hoảng khi chứng kiến đến cả vài nghìn con Goblins với làn da như là da của một con heo cạo sạch lông. Và dính đầy bụi bẩn đen thui. Càng nhìn tởm hơn là chúng đều để trần, hay chỉ mặc chiếc khố như miếng giẻ rách.

" Chúng đang làm gì vậy? " Eothur hỏi khẽ với Elrohir.

" Tôi không biết,... đây là lần đầu tiên tôi thấy chúng tụ tập như vậy. "

" Hú hà,... hú hà,... " Tất cả những tên Goblins đang tập trung lại với nhau, có đầy trên các cầu thang gỗ lẫn hai bên thành hang. Chúng đang kêu cái gì đó, cộng thêm là tiếng trống được đập theo nhịp.

Một tên Goblin to lớn hơn những tên xung quanh xuất hiện. Nó đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, như một chiếc vương tọa đầy vẻ oai nghiêm, dưới chân thì là những tên Goblins người hầu đang bưng chiếc ghế để di chuyển. Nhờ thiên phú thông hiểu ngôn ngữ, Eothur có thể biết chúng đang nói gì.

" Dừng lại,... dừng lại. Hỡi các con dân của ta!!! " Tên kia đứng dậy và cầm quơ chiếc gậy có treo những cái đầu lâu khác nhau.

" Chúa tể đã sống lại. Ngày vinh quang của chúng ta sắp tới. "

" Hú,... "

" Hãy chuẩn bị đi. Ngày tháng của giống loài chúng ta sắp được trỗi dậy. Cho bọn loài người, Elves và lũ thú hoang dã đó biết chúng ta mới là kẻ thống trị thế giới này,... " Hàng ngàn tiếng hú hết khiến cái hang động rộng lớn này phải rung lên từng nhịp, hạt cát, đá nhỏ đang lăn tăn rớt xuống cái vực sâu đen tối mà không có một chút tia sáng.

" Rút thôi. " Elrohir sau khi im lặng một hồi mới lên tiếng. Hai người họ nhanh chóng bò khỏi nơi này. Khi nào tiến vào chỗ khuất thì mới đứng dậy để di chuyển.

Khi về đến chỗ, họ tự động phân chia trực gác. Elrohir thì ngủ trước rồi mới đến hắn. Dù sao mấy ngày nay là do anh ta đã dẫn đường đi. Và hai người, hầu như không bàn tán gì về chuyện nhìn thấy lúc nãy. Vì họ vốn như đã dự tính được trước chuyện này.

Sauron đã nổi dậy, đám tạp binh của hắn ta cũng phất cờ lên thì không có gì mới mẻ. Trừ khi hắn bị đám quân mình phản bội, thì đó mới là chuyện " long trời lở đất ".

...

" Tách,... tách,... " Trời bắt đầu đổ mưa, con đường sẽ trở nên nguy hiểm đi nhiều lần. Elrohir quay đầu khuyên Eothur nên cẩn thận bước chân của mình, vì rất dễ trơn trượt và nguy hiểm. Trong khi cái hang an toàn nhất thì còn cách một đoạn không tính là gần nữa.

Nhờ có thiên phú trời ban, Elrohir bước đi trông rất nhanh chóng mà không có vấn đề gì như đã giữ được thế cân bằng. Eothur thì hơi cực khổ, ban đầu trời còn những đốm mưa nhỏ tạt vào người, nó không có vấn đề gì hết. Nhưng từ từ, trời mưa không hạ mà còn tăng lên dữ dội. Những cơn gió hung tợn liên tục thổi những hạt nước mạnh mẽ tăng thêm tốc độ, mây đen cũng bắt đầu xuất hiện sấm sét liên hồi.

Càng khỉ thật hơn, Eothur như đang di chuyển trong ngược chiều gió. Chúng quất vào mặt và cơ thể hắn, làm tầm nhìn trở nên yếu lại. Tay thì phải bám vào những vách đá mới có thể mò đường được.

" Rầm,... rầm,... " Eothur có thể nghe thấy tiếng sét dữ dội như vị thần Zeus ở kiếp trước đang cầm trong tay là thứ vũ khí độc nhất vô nhị của ông. Và liên hồi giáng mạnh xuống những ngọn đồi không tuân lời và phản kháng với vị thần tối cao của Olympus.

" Rầm,... " Eothur giật mình ép sát lưng về phía sau. Quả nhiên có tia sét đã đánh xuống ngọn đồi, khiến những tảng đá trở nên vỡ vụn và đổ ập xuống như mấy quả cầu tuyết đang lăn. May mắn là không phải chỗ hắn hay ở đoạn phía trước, mà cách sau lưng khoảng 100 mét.

" Chết thật,... " Mặc kệ cho trời đất thịnh nộ, Eothur lẫn Elrohir đã tới được hang đá. Hai người họ nhảy vào đó ngay lập tức khi vừa nhìn thấy. Sau đó hắn cố gắng đốt lửa với hy vọng nhỏ nhoi để sưởi ấm cho mình và bộ quần áo đang mặc.

Ha ha,... May mắn đã đến, ngọn lửa nhỏ bé đã xuất hiện. Đáng tiếc chưa để Eothur cười tươi, một cơn gió mát mẻ từ bên ngoài liền thổi vào khiến nó dập tắt ngay trong tức khắc.

" Chờ tôi một chút. Có lẽ các Ranger sẽ mang theo một chút củi giấu giếm gần đây. Dù sao thể chất con người không được tốt cho lắm. " Elrohir đi vào bên trong một lát và đi ra, tay anh mang theo đám củi khô bám đầy đất bụi.

Nhanh chóng đốt ngọn lửa lên lại, Eothur ngồi bên cạnh để sưởi ấm cơ thể mình. Và hong khô bộ quần áo đang mặc.

" Chúng ta đã đi được hơn một nửa đoạn đường. Chỉ cần vài ngày nữa là có thể tới nơi. " Elrohir cầm một con dao nhỏ cắt quả táo ra.

" Vậy,... vị phù thủy nâu tên Radagast thế nào? "

" Thế nào,... ý cậu là tính tình? "

" Đúng vậy,... "

" Ông ta,... nếu nói theo ngôn ngữ con người các cậu thì hơi chút,... lẩm bẩm, lập dị và,... dạng như một ông già điên vậy. "

" Đùa à! " Eothur xuất hiện hai chữ trong đầu lập tức.

" Hừ,... " Thấy mặt đờ đần của hắn, Elrohir bật cười.

" Tôi đùa vậy thôi. Ông ta nói chính xác là khá đơn thuần, ngây thơ. Bởi ông hầu như tập trung sống chủ yếu với những cánh rừng, thú vật hoang dã. Vì thế kiến thức của ông về chúng rất lớn và hầu như không gì là không biết. Ngay cả những bệnh tật của một số loài thú chúng tôi chịu, thì chỉ liếc qua là ông đã chế được giải dược. "

" Chỉ là,... " Elrohir nhíu mày chần chứ không nói.

" Là gì? "

" Khi gửi một số lực lượng trinh sát qua bên đó. Chúng tôi nhận được tin rằng Radagast đã không còn ở trong nhà của mình. Đó là lý do cha tôi cử tôi qua bên đó, để tìm kiếm ông. "

" Đúng là một cái hố lớn!!! " Eothur không thể nào tin được. Đây đúng là một cạm bẫy mà, thế vậy hắn lại từ mình bước vào. Elrond,... đúng là nhân vật hiền triết,... mấy người này về sau tốt nhất là nên tránh xa ra, cực kỳ nguy hiểm.

" Ông ta có đáng tin không? "

" Có,... rất đáng tin. Ông ta và Saruman có thể nói không ưa thích gì nhau lắm. Lần trước vụ Gandalf là do Saruman đã lợi dụng tính ngây thơ của ông ấy. "

" Nhưng một người ngây thơ như vậy sao có thể chiến đấu được? "

" Ha,... ha,... anh bạn. Ông ta rất can đảm và vị tha hơn cái tính ngây thơ đó đây. Mặc dù ông không giỏi chiến đấu, nhưng tập hợp thêm một đồng minh vào trong cuộc chiến là rất quan trọng. "

Eothur gật đầu nhẹ đồng ý điều đó. Không biết Đoàn Hộ Nhẫn đã thế nào rồi nhỉ. Chợt nghĩ về Gandalf, về những vị phù thủy kỳ lạ. Tuy họ mang dáng vẻ của con người nhưng,... hình như họ bất tử thì phải, rốt cuộc họ là chủng tộc gì.

" Anh biết được thân phận của các phù thủy không? "

Elrohir liền giật mình nhìn hắn với ánh mắt chăm chú. Sau một vài phút anh trả lời:
" Tôi không rõ,... tuy nhiên tôi biết họ đến từ Aman. "

" Aman. Vùng đất của các vị Valar. " Eothur đọc lại cái tên xứ sở này. Trong mắt hiện ra sự tò mò tới một vùng đất chứa đầy diệu kỳ và bí ấn. Đáng buồn, chẳng có con người nào được phép đặt chân lên đó. Và nó chỉ dành cho những sinh vật bất tử.

Càng lạnh băng trái tim hơn, không một tờ giấy, một ghi chép nào về nơi đó. Như,... bí ẩn mãi mãi là bí ẩn vậy. Có khi loài Elves biết nhưng họ đã dấu và đốt hết chúng đi.

Elrohir quay đầu đi, anh nuốt trong mình một câu trả lời thật sự. " Họ là các Maiar. "