End Of Sky's Line - Phía Cuối Chân Trời

Chương 77: Sĩ Khí.

Hư không vặn vẹo, Leon lạc trôi trong khoảng không gian vô định, tựa như là vũ trụ nhưng lại thở được, thân thể nhẹ nhàng nhưng trong lòng nặng vô cùng, anh chỉ muốn an ổn nhìn xem thế giới này, nhìn xem nó có tiến được vào một tương lai tươi sáng không? Muốn nhìn thấy được cái viễn cảnh ấy, quá đáng lắm sao? Muốn nhìn xem thế nào là thiên đường thực sự khó lắm sao? Thiên đường duy nhất trước giờ Leon thấy qua là Không gian hệ thống, thứ đã im lặng từ lâu.

‘Trớ trêu thay, nơi mình nghĩ là an toàn nhất, thoải mái nhất, là một quả trứng. Cuộc sống, cũng chỉ là một cái vỏ trứng, nát ra rồi, sẽ bị vùi dập và quên lãng theo thời gian. Để lại những kiếp sống… Đầy thử thách.’

Leon từ từ trôi lãng, chỉ còn những suy nghĩ vẩn vơ, chìm dần vào trong hắc ám.

"Sắp chết tới nơi rồi mà vẫn an nhàn như thế?" – Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.

"Ai?"- Leon ngờ vực, nơi đây còn có người?

"Chưa thấy con người nào gặp thần mà bình thản như ngươi, thú vị đấy." – Giọng nữ kia như đang cười nhẹ nói.

"Ờ, thì, cho hỏi chút, ngài là nữ phải không?" – Leon nhẹ giọng hỏi, không mang chút sắc thái.

"Đúng. Ngươi còn nghĩ một vị thần phải giả nữ để gạt ngươi? Ta không phải chủng tộc thấp kém chưa bao giờ chạm tới thần vị kia."- Giọng nữ hừ nhẹ.

"Vậy mạn phép hỏi, ngài xưng thần bằng phương pháp nào?" – Leon hơi tiến tới.

"Ồ, phàm nhân cũng hứng thú với thần vị, tên này đúng là thú vị, nếu không phải tín đồ của ta đã trả cái giá đắt thì ta cũng không nỡ giết ngươi." – Một thân ảnh nhẹ nhàng hiện ra, nhẹ điểm lên trán Leon, đẩy lùi anh lại.

"Vậy trước khi chết, phàm nhân chỉ có một câu hỏi duy nhất. Thời – Không hai tộc đã chết hết chưa?" – Leon thần sắc không đổi, thói quen khi đối mặt với phụ nữ không thân thiết.

Chưa kể là với một nữ thần… Nghĩ cũng đừng nghĩ… Chỉ cần là nữ nhân, đừng bao giờ để lộ cảm xúc. Một cao nhân chia sẻ.

"Ngươi… Là ngươi! Sao đến giờ mới xuất hiện, bản thể ta đã đánh đổi vô cùng vô tận lực lượng chỉ để bảo hộ ngươi, ta không hiểu, ai cũng không hiểu, ngươi bây giờ có thể nói cho ta biết sao?" – Một thân ảnh bước ra từ trong hư vô, ngũ quan sắc sảo, dáng người chuẩn chỉnh, riêng đôi mắt, nó như muôn vàng vũ trụ thu nhỏ ẩn chứa bên trong, đem cái chuẩn mực cái đẹp đánh nát.

"Đôi mắt đó, là của ngài sao?" – Leon dò hỏi.

"Đúng, từ khi ta thành lập thần vị, bản thân thay đổi liền mang đôi mắt này."

Leon lặng im, nhìn lấy đôi mắt đẹp chuyển động chậm rãi mà suy nghĩ sâu xa, tuy lúc trước hắn cảm nhận được sự hiện diện của đôi mắt này là trên người Không gian đại tướng.

"Đôi mắt này là duy nhất sao?" – Leon lại lần nữa hỏi.

"Cũng biết nhìn đấy, bản thần đăng vị liền được thượng thiên đem lại Vạn Đạo Nhãn, tu luyện đến tầm cỡ này cũng không nhiều người làm được đâu, đây hiển nhiên là duy nhất rồi. Mà ngươi hỏi làm gì?" – Nữ thần cười tít cả mắt, nghe hỏi không nhịn chút gì đều nói toẹt ra.

"Ngài đăng thần lâu chưa?"

"Hứm, ta vừa thoát khỏi tụ linh trận của sư phụ liền bị sét đánh, đánh được một hồi lại có người nói ta đã thành thần, lại còn cúng bái đồ cho ta nữa chứ, chẳng cần nhấc tay nhấc chân cũng có ăn, khỏe vô cùng. Ấy ta nhầm… Khụ Khụ… bản thần minh là vượt bao trắc trở, một đường quét sạch đăng thần lộ, lúc này mới có thể xứng danh chân thần."

Khích thêm câu nữa chắc vị "Thần minh" đây nói cả gia phả mình ra mất. Leon lắc lắc đầu nhìn về phía dưới chân mình, một cổng lớn vừa mở ra, bên trong dần hiện ra hình ảnh của Trái Đất. "Thần minh" lại cười đắc ý nhìn xuống phía dưới.

"Ngươi tính là cũng có chút may mắn nhìn thời khắc dung hòa này, lần này ta sẽ là thần thực sự."

Leon có chút mộng bức, vậy, giờ có phải thần không? Đây là hiển hóa của Không gian? Hay có chút ám sự?

Leon thôi suy nghĩ lung tung quay đầu bước đi.

"Ây, ây, ai cho ngươi đi, ngươi đến đây là để chết, nói mấy câu liền được đi sao…" – Vị này lại lần nữa thét lên, Âm nguyên tố tỏa ra chấn động kinh khủng, đem không gian bóp méo, đẩy Leon trở về lại chỗ cũ.

"Cái này, là Âm nguyên tố, đây là Âm tướng, tại sao? Đôi mắt đó? Kì quái." – Leon lẩm bẩm.

"Tín đồ đã hiến tế cho ta cả vạn người tín ngưỡng, ngươi cũng nên biến mất khỏi thế giới này mới phải đạo. Nên chết đi." – Âm thần hừ lạnh, đưa tay lên lần nữa bóp méo không gian.

Leon chẳng nói gì, hắn chỉ đưa một đoạn kí ức hắn nhìn thấy trên người "Chí John" cho vị Âm thần này.

Một lúc sau, dường như bị chìm đắm vào trong cái kí ức mà một nữa trong số đó là quan hệ, Âm tướng dần thở gấp, mặt đỏ bừng.

Âm tướng lắc đầu mấy cái, đem đoạn kí ức kia vứt đi ra.

"Ngươi bại hoại, dám đầu độc ta, ta là một vị thần công chính, ngươi không thể dùng cách này để dụ hoặc ta…" – Âm thần một bên hét một bên ôm lấy bộ mặt đang bốc khói của mình.

"Ngài thực không để ý đó không phải phim mà cơ bản là quá trình trưởng thành của tên tín đồ kia sao?"

Leon có chút bối rối, vị thần này rốt cuộc bao nhiêu tuổi bị nhốt vào động để rồi thành thần cũng tưng tửng như thế này?

"A…Hắn thực sự… Thật kinh khủng… Bé gái, bà già, Thú vật,… Ai hắn cũng không tha,… vậy hắn nói dâng lên thành tín, để khi đăng thần sẽ được sức mạnh… Loại sức mạnh bại hoại này sao? Ta không muốn!!!" – Âm tướng chần chừ một hồi rồi hét lên.

Không gian xung quanh chấn động, hố đen kia nhanh chóng sụp đổ, khoảnh khắc dung hòa thế mà ngừng trệ, triệt để tiêu tán vào hư vô.

Một lúc sau, Âm tướng đứng thẳng người, nhìn chằm chằm Leon với ánh mắt vô hồn.

"truyền nhân, ngươi còn ở đó không?"

"Âm lão tổ, ngài trở lại sao?" – Leon hơi cười cười.

"Đúng, là ta, thời gian hiện tại rất cấp bách, theo tiến độ bị đẩy lui lại thì hẳn ngươi chỉ có thể dùng 1000 năm để tiến lên Thánh Thể, phải mau chóng, mỗi hệ nguyên tố phải đạt được cực hạn một lần, cứ mỗi lần như thế sẽ có một tế bào sẽ được cường hóa mấu chốt, lần tới cần phải tránh nó ra, nếu ngươi liên tục cường hóa tế bào mầm sống nguyên tố đó, nó có thể không ổn định được căn cơ. Phải để nó phát triển hoàn thiện một bộ phận rồi mới có ý định luyện Linh thể khác."

"Đôi mắt này là của ngài sao?" – leon nghe lấy nhưng vẫn cố hỏi cho ra sự tình.

"Quả thực ta không muốn nhắc đến, nhưng không giải đáp sẽ khiến ngươi không thể toàn lực rèn luyện… Ta bị lừa… Đúng, bị ả Thời Gian lừa đi đôi mắt ấy, sau đó ả không dùng đến mà ném cho sủng vật của ả, một đầu rết không gian. Vì huyết mạch giới hạn, cùng với khả năng lĩnh ngộ thấp kém mà nó chỉ có thể chạm tới chỉ tiêu thấp nhất trong 12 đại tướng, cũng nhờ ăn theo Thời gian, lấy đi đôi mắt của ta mà toàn bộ đều coi nó như một siêu cường tồn tại, cả ta cũng không thể nhận ra nó, cho đến khi nó thua cược ta, bị cưỡng ép lấy đi đôi mắt này."

"Vậy đôi mắt này là duy nhất, cả ngài ở bên ngoài cũng không có?" – Leon trở lại giọng không ngữ điệu hỏi.

"Đúng, nhưng ta muốn lấy lại cũng vô pháp sử dụng, ả ta đã lừa được ta vĩnh viễn không thể lấy lại đôi mắt ấy, nếu không, bản thân ả sẽ phục sinh."

"không phải cũng sau 10 ả cũng sẽ phục sinh sao?"

"Không. Ả ta vướng phải luật lệ của sông thời gian, không thể nhẹ nhàng lách luật như thế được, ít cũng 20 năm mới có thể trở về. Lúc đó ta hẳn đã tìm ra cách đối phó ả, cũng như đã thông suốt cho tất cả đại tướng, sau lần này ta mới nhìn ra được, căn bản, chúng ta đều bị hố, quăng vào cái đấu trường khốn kiếp ấy cũng là hố, sư phụ chúng ta cũng bị sư phụ của ả hố, thực sự là một con đàn bà khốn kiếp." – Nói đến những câu cuối, Âm tướng nghiến răng.

"Trình độ ả cao thâm đến vậy hẳn sẽ hạ không ít ám thủ, Liệu lão tổ có thể phá giải được không?" –Leon một bên hỏi.

"Ta, không chắc, giờ này ta phải phơi bày được sự thật mục rữa bị chôn vùi bấy lâu nay của ả. Còn về phần ám thủ,… ta chưa nghĩ tới…" –Âm tướng hơi ngập ngừng.

"Ngài đã không thể dùng đôi mắt kia liệu có thể trợ giúp ta một tay không?" – Leon dò hỏi.

"Ngươi cũng dám đánh chủ ý với nó!!!" – Âm tướng trợn mắt nhìn xuống Leon, làm hắn như bị hút hồn vào trong đôi mắt ngân hà ấy.

"Thực nói đến, các ngài đã bị giam cầm, thời gian nơi các ngài tồn tại cũng đã bị biệt lập, sau khi ta hoàn thành hầm ngục, các ngài rồi cũng sẽ biến mất, và đôi mắt này sẽ lần nữa tìm kiếm chủ nhân nó. Nếu rơi vào tay của một vị đấng cứu thế thì không sao, nhưng rơi vào tay Thời-Không hai tộc, đó sẽ là dấu chấm hết." – Leon từ từ nói ra, gương mặt để lộ chút u sầu.

"Ta…thôi được rồi. giữ lấy nó, phải dốc hết sức, đánh bay Thời – Không 2 tộc." – Âm tướng dứt lời, một cỗ năng lượng cực lớn chui vào trong đôi mắt hắn, cơn đau nhức nhanh chóng truyền tới.

Một ngày sau hắn tỉnh lại, đôi mắt cũng đã biến đổi, không phải sâu thăm thẳm như vũ trụ nữa mà hình thành một trung tâm ngân hà nhỏ giữa tròng mắt.

Hắn chưa kịp cười thì vòng tay của hắn rung lên dữ dội, cơn đau nhức vừa qua đi, một hồi tra tấn lại tiếp tới. Lực lượng từ đôi mắt bị vòng tay hấp thu.

"Vì cùng mang tiền tố Vũ Trụ sao?" – Dứt lời Leon ngã xuống, ngất đi.

Phía dưới, Bình đã gửi báo cáo cho khu chỉ huy, một chỉ thị nhanh chóng đưa ra: "Rút."

Nhật vừa nhận được tin vội gửi đến từng vị đội trưởng chỉ huy đội của mình lui về căn cứ địa. Đồng thời lọc ra được hơn 1000 mật thám trình độ cao, có chức vụ lớn hơn cấp đội trưởng.

Về tới căn cứ dưới hầm mỏ, chưa kịp ổn định vị trí, mặt đất rung lắc dữ dội, một vài loại năng lượng nào đó tràn xuống, toàn bộ căn cứ địa nằm ngay phía dưới, mỗi binh sĩ đều được năng lượng cuốn lấy, dần phát sinh một vài năng lượng đặc thù. Người nghe rõ hơn, người chạy nhanh hơn, người siêu sức mạnh,…

Chợt nghe tiếng vỗ tay từ phía sau, toàn bộ quay đầu lại.

Một vị quân hàm đại tướng đứng lên.

"Các đồng chí, quân Pháp cùng quân Mỹ đã sớm dự liệu được tình huống hôm nay, chúng đã đào tạo rất nhiều binh đặc chủng chờ đợi ta ngoài kia. Các đồng chí có sợ không?"

Tiếng xì xào nổi lên, dần trở nên sôi nổi, người bảo có người nói không. Sau đó đại tướng nói tiếp.

"Gia đình, người thân các đồng chí có sợ không?"

Nghe tới đây đám đông yên lặng, câu trả lời hiển nhiên là "Có", Đại tướng chờ đợi toàn bộ đã yên tĩnh lại nói tiếp.

"Các đồng chí ở đây, có lẽ sợ, có lẽ sẽ dũng cảm đương đầu, nhưng các đồng chí hãy nhớ, ta ở đây không chỉ là sống cho chúng ta, chúng ta còn thở là đồng bào chúng ta vẫn còn sống, đồng bào chúng ta sẽ mạnh mẽ, sẽ nhiệt huyết, sẽ hăng say lao động mà hỗ trợ chúng ta. Vậy cớ gì ta phải sợ? Chúng ta có sợ chúng không?"

"Không!" – Quân sĩ đồng thanh.

"Chúng ta sợ thử thách không?"

"Không!"

"Chúng đến thì ta phải làm gì?"

"Đánh tan chúng."

"Chúng ta chiến đấu vì cái gì?"

"Vì nhân dân."

"Lí tưởng chúng ta hướng về đâu?"

"Hồ Chí Minh."

"Các đồng chí đã sẵn sàng tham chiến chưa?"

"Sẵn sàng."

"Chúng ta càng nhân nhượng chúng lại càng lấn tới, chúng ta phải làm sao?"

"CHIẾN!!!!!"