Chương 446: Tiến Vào Bế Quan

Dương Gian Phán Quan

Chương 446: Tiến Vào Bế Quan

Câu trả lời của Tiểu Long Linh đưa ra ngay sau đó không khiến Cao Cường cảm thấy có gì là bất ngờ, hơi thoáng suy nghĩ một chút liền sẽ hiểu rõ ngọn ngành luôn rồi.

Nói chung là vừa có thể, lại vừa không thể.

Thứ nhất cần phải biết Tiên Vị Chiến Tiên không có ý thức tự chủ, thực tế chỉ là thần binh lợi khí do Chưởng Quản Đại Tiên nhìn thuận mắt kẻ nào thì trao cho kẻ đó.

Như trường hợp của Hắc Phong vốn kẹt ở Thánh Hoàng ăn rồi chờ chết, ngáp phải ruồi thế nào lại được đại năng ném cho sợi xích đi xuống Âm Phủ tu thành Chiến Tiên.

Có thể cướp đoạt cũng như tiếp nhận Tiên Vị Chiến Tiên là điều không cần phải nghi ngờ.

Hơn nữa Tiểu Long Linh còn nhận định không bao giờ có chuyện đống đồ vật vô tri này tự mình lựa chọn người kế thừa. Khả năng là theo Tiên Vị của Chưởng Quản Đại Tiên rơi vãi lung tung bị người ta vô tình nhặt được, hoặc đại năng trên kia lựa người mà ném xuống cho.

Đúng thật là hoàn toàn có khả năng này, nhưng Cao Cường nghĩ tới một khả năng còn lớn hơn.

Đó là đám tai to mặt lớn trên kia ném bừa xuống với mục đích bồi đắp vun trồng tín ngưỡng là chính.

Nhìn chung đây là việc làm đôi bên cùng có lợi, Thiên Giới mạnh mẽ sẽ kéo theo Thần Giới cường đại, Thần Giới cường đại thì mới giữ được Giới này tồn tại vững chãi.

Thế nhưng việc làm tưởng chừng không có gì đáng để chê trách này là một con dao hai lưỡi, minh chứng là có kẻ gian đang lợi dụng để đẩy Thiên Giới vào cảnh bạo loạn.

Không cần phải nghi ngờ, sắp tới sẽ bước vào thời đại tranh đoạt với ngập tràn gió tanh mưa máu.

Tạm thời gác chuyện này sang một bên để nói tới loại Tiên Vị không thể cướp đoạt sử dụng.

Bao gồm hai loại, trong đó loại thứ nhất là Sinh Mệnh Đại Đạo với cả tín vật Phán Quan mà Cao Cường nắm giữ đều thuộc hàng ngũ Tiên Vị của Chưởng Quản Đại Tiên.

Loại này là do "vận mệnh an bài", chưởng quản Thiên Đạo cũng không thể thay đổi tình hình.

Còn loại thứ hai về mặt ý nghĩa là sự tôn vinh dành cho thành quả nỗ lực theo đuổi đam mê của tu sĩ.

Đơn cử như Hoàng Hạc Tiên Cầm là bởi một vị nữ tu sĩ truy cầu âm luật đạt trình độ cao siêu đến nỗi Thiên Địa cam tâm thai nghén sinh ra Tiên Vị ban tặng cho nàng.

Hay như Đoạt Mệnh Thương và Anh Hùng Kiếm là hai cái Tiên Vị khác Tiểu Long Linh cất giấu.

Một cái do vị đại tướng cả đời chinh chiến sa trường giết địch khiếp sợ Thượng Thiên, cái còn lại thì bởi vị kiếm khách một đời hành hiệp trượng nghĩa cảm động Đại Địa.

Hình thành với điều kiện đặc thù như thế cho nên loại Tiên Vị này kiêu ngạo vô cùng, dù là kẻ kế nghiệp Chưởng Quản Đại Tiên cũng đừng hòng làm chủ của bọn chúng.

Khổ nỗi tự chúng lựa chọn chủ nhân từ đời này qua đời khác đều có chung kết cục là sớm đi bán muối, thành ra tính khí kiêu ngạo gai góc gì đó bị mài cho nhẵn thín rồi.

Tiểu Long Linh mới nhân cơ hội mồm mép tép nhẩy lừa gạt bọn chúng ngoan ngoãn nghe theo.

Tóm lại chỉ cần Cao Cường kẻ kế thừa hai cái Chưởng Quản Tiên Vị đưa tới đối tượng vốn liếng không tệ là bọn chúng sẵn sàng mắt nhắm mắt mở nhận chủ bừa một lần.

"Này.." – Thấy hắn thái độ thờ ơ, Tiểu Long Linh liền khẽ hô một tiếng rồi nghiêm túc nhắc nhở:

"Nói chung Trương Mẫn tiếp quản Hoàng Hạc Tiên Cầm là việc sớm hay muộn mà thôi, hiện giờ là lúc ngươi nên để tâm lo nghĩ cho sự an toàn của bản thân mới phải"

"Hắc.." – Cao Cường không khỏi cười nhạt một tiếng, giọng điệu có phần âm u:

"Rơi vào tầm ngắm của những kẻ lòng dạ tham lam cũng tốt thôi, bọn chúng sẽ là lý do để ta hóa thân thành ác quỷ. Hừ, rào cản đạo đức chết tiệt khiến bản thiếu gia kiềm chế muốn ngán tới tận cổ rồi đây. Có điều giun thối, mau mở trận pháp thời không cho ta bế quan"

Thực ra còn có một chuyện hắn chưa từng tiết lộ cho Tiểu Long Linh biết.

Đó là mỗi khi hắn sát hại sinh linh nào đó, liền tự động hấp thu một tia sinh mệnh lực từ nạn nhân.

Thẳng thắn hơn thì hắn cũng thuộc dạng "quái vật ghê tởm", có thể dựa vào chém giết để đề thăng tu vi, tuy nhiên cách thức này hiệu quả kém quá xa vận công tu luyện.

Đã thế tích tụ tạp chất cực nhiều, ham hố không có quá ngon để ăn đâu.

Nói chung bình thường không nên vô duyên vô cớ dẫm đạp xương cốt người khác, nhưng đã là đàn ông thì phải sẵn lòng giúp đỡ những kẻ chán sống được toại nguyện.

Đúng, đàn ông chân chính là phải hào sảng như vậy đó.

Sau khi tự kiếm cho bản thân một cái cớ để thay trời làm bậy, Cao Cường trong lòng đắc ý dạt dào.

"Hừ.." – Tiểu Long Linh nắm bắt thấy điều khác thường, dứt khoát nói giọng lè nhè:

"Lo sợ bị người ta đánh chết giữa chợ thì nói đại đi, cứ ra vẻ đao to búa lớn mà không biết nhục"

Sợ cái quần, bản thiếu gia rải rác mấy trăm cc máu khắp nơi ngoài kia, như vậy làm sao phải xoắn?

Cơ mà cứ bị người ta giết hết lần này tới lần khác thì đúng thật là nhục nhã không gì sánh bằng, cho nên liền coi như con giun thối tha này đã chọc trúng chỗ hiểm đi vậy.

"Aizz.." – Buồn bực thở dài một hơi, Cao Cường nhìn hướng Võ Đế nghiêm túc nói:

"Ta sẽ bế quan trong khoảng hai tới ba ngày gì đó, thôi thì mặt thộn ngươi chịu khó kiên nhẫn chờ đợi, với lại ta cần ngươi trợ giúp bảo vệ tòa thành này được bình yên"

"Ừm?" – Võ Đế thoáng chút sửng sốt, có điều rất nhanh liền bĩu môi khinh thường:

"Ngươi ham hố cái tòa thành bé tí này làm gì? Chiếm hẳn Đế Thành kia kìa, bản Đế sẵn sàng ra sức"

Sao ngươi không hung hăng đòi chiếm hẳn Tiên Đình luôn đi? Cao Cường thừa biết Võ Đế hiện đang hiểu lầm, cho nên có ngán ngẩm cũng phải mở miệng giải thích:

"Sắp tới Thiên Giới cục diện rất hỗn loạn, ta muốn giữ một nơi an lành để quay về nghỉ ngơi lúc mệt mỏi, chứ không có ý định chiếm đất xưng hùng xưng bá vớ vẩn gì đó. Yên tâm, sẽ không phiền toái mặt thộn nhà ngươi vất vả khổ cực quá lâu, trước mắt cứ biết như vậy đi"

Dứt lời Cao Cường liền quay người nhanh chân chuồn thẳng về phòng, hơn nữa vừa đóng sập cánh cửa là yêu cầu Tiểu Long Linh mang vào Hạ Long Giới luôn và ngay.

Tầm này mỗi giây mỗi phút đều rất quan trọng, tuyệt đối không được phép để trôi qua lãng phí.

Vừa hiện thân tại khoảng sân quen thuộc, Cao Cường lập tức dò xét trữ vật giới Võ Đế đưa cho, mới biết mặt thộn kia thế mà thật sự giao nộp tận hai mươi mỏ tiên mạch.

Thánh họ.

Nếu biết làm giàu không khó như này bản thiếu gia mạnh dạn chặt chém gấp ba lần cho đã đời.

Mau chóng gạt bỏ ý nghĩ tham lam ra khỏi đầu, Cao Cường tung trữ vật giới lên không trung và nói:

"Giun thối, mặt thộn kia hiến dâng hai mươi mỏ, chín cái đưa cho ngươi đổi lấy Hoàng Hạc Tiên Cầm, còn mười một cái liền đem bố trí trận pháp để ta bế quan luôn đi"

"Được" – Tiểu Long Linh lập tức từ hư không chui ra chộp lấy trữ vật giới, sau đó phóng xuất mười một mỏ tiên mạch, chẳng mấy chốc tiên khí dày đặc như sương mù.

Nhìn mười một mỏ tiên mạch sáng lấp lánh tựa như những đầu Chân Long khổng lồ bay lượn trên trời, Cao Cường không tránh khỏi phát ra một tiếng thở dài cảm khái.

Cái này chia cắt thành từng khối theo tỉ lệ tiền tệ tại Thiên Giới sẽ là dãy số hù dọa người ta sợ vỡ mật, nếu bế quan tiến bộ chẳng được bao nhiêu thì chỉ có nước tự tử.

Không có thời gian để tiếp tục ngồi nghĩ ngợi linh tinh.

Nhận thấy trận pháp gia tốc thời gian bao trùm cơ thể, Cao Cường mau chóng khoanh chân xếp bằng ngay ngắn, Sinh Mệnh Đạo Kinh cũng theo đó lập tức vận hành.

Trên không trung Tiểu Long Linh búng tay nghe đến "tách" một cái, mười một mỏ tiên mạch liền nổ tung, giây lát nhìn như đám mây mù giăng kín khoảng không rộng lớn.

Có điều dưới sự khống chế của Tiểu Long Linh, đám mây mau chóng áp súc thu nhỏ, và rất nhanh liền ngưng đọng hình thành những dải nước lấp lánh tựa như pha lê.

Không dư thừa thời gian để mà ngắm cảnh, Tiểu Long Linh cái đuôi nhẹ vẫy.

Một dải nước theo đó liền như dòng thác đổ thẳng xuống phía dưới.

Đương nhiên sẽ không xảy ra bất cứ tai nạn đáng tiếc nào cả.

Chỉ có Cao Cường chợt nhận thấy tiên khí nồng đậm hơn hẳn, cảm giác như trong ngày hè nóng nực được đắm mình xuống dòng sông mát lạnh, hết sức sảng khoái.

Ngặt một nỗi hắn không dám buông lỏng tinh thần để hưởng thụ đâu này, thậm chí phân tâm điều động tiên khí ngưng tụ búa khí nện gõ thân thể còn không dám nữa là.

Bởi vì sai sót một xíu là đột phá Địa Tiên, đến lúc đó khóc khô nước mắt cũng vô dụng.

Tất nhiên nếu kết hợp tinh luyện thân thể sẽ đạt tiến độ nhanh hơn, nhưng Sinh Mệnh Đạo Kinh đã đủ để hắn cảm thấy hài lòng lắm rồi, cho nên không nhất thiết phải vội.

Minh chứng là ngồi xuống chưa bao lâu, cơ thể hắn đột ngột phát ra những tiếng nổ bộp bộp khe khẽ, còn máu trong người chợt tỏa ra tầng hào quang màu tím thứ ba.

Này chính là dấu hiệu đại diện nhục thân đã đột phá bước vào cảnh giới Đế Thể hậu kỳ.

Có điều hiện tại còn chưa phải là lúc thỏa mãn, mục tiêu của hắn là xông thẳng tới Tiểu Tiên Thể, rồi xin Tiểu Long Linh một tia thổ hệ bản nguyên để trùng kích Địa Tiên.

Cái này lịch trình đã tính toán cẩn thận đâu vào đó, bây giờ chỉ việc theo đó mà từng bước tiến hành.

---

Ám Vực.

Ma Hổ Khương Hạo Hiên sau khi mò tới Ám Vực, không chút nề hà ba chân bốn cẳng chạy tung tăng khắp vùng đông nam rộng lớn tìm kiếm bóng dáng "nữ chủ nhân".

May mắn thay ông trời không phụ lòng hổ có tâm, sau ba ngày bôn ba là đã tìm thấy rồi.

Chỉ là vị nữ chủ nhân này tỏa ra thứ hắc hỏa khiến Ma Hổ kinh hãi vô cùng, không hiểu vì sao vừa mới trông thấy là nó rất muốn quay đầu bỏ chạy càng nhanh càng tốt.

Có khi nào nàng giống như nam chủ nhân kia, trong tay cũng nắm giữ Ma Thần Thần Vị?

Ma Hổ trong đầu tự hỏi, sợ hãi giây lát liền tan biến, thay vào đó là cảm giác hưng phấn tột cùng.

Thử nghĩ mà xem, nếu tin tức nó được làm tọa kỵ của hai vị Ma Thần truyền về tới Quỷ Giới, từng này vinh quang còn không khiến quần thể Ma Thú ghen tị muốn chết?

Ở chiều hướng ngược lại.

Tiêu Diễm Phượng đang ngồi xếp bằng trong hang động tu luyện, bỗng phát giác có khí tức Ma Thú cường đại vừa tiếp cận, liền thu công đứng dậy lao vọt ra ngoài.

Một đầu Đế Cấp Ma Thú lại dám nhìn lão nương nuốt nước miếng ừng ực?

Xem lão nương là đồ ăn trong miệng ngươi ư?

Tiêu Diễm Phượng càng nghĩ càng điên máu, dứt khoát bộc phát hết thảy lực lượng, toàn thân tuôn trào hỏa diễm đen kịt, tựa như tia chớp màu đen bắn về phía Ma Hổ.

Nhận thấy sát khí như cơn sóng thần ập tới, Ma Hổ lông lá toàn thân dựng ngược, vội quay đầu co cẳng bỏ chạy, vừa chạy vòng vòng vừa không ngừng lớn tiếng la hét:

"Nữ chủ nhân xin đừng đánh a, tiểu hổ là theo mệnh lệnh của nam chủ nhân tìm tới đây a"

"Nam chủ nhân nào?" – Tiêu Diễm Phượng nhếch môi cười lạnh:

"Thứ súc sinh nhà ngươi cho rằng lão nương là nha đầu ba tuổi ranh dễ lừa gạt có đúng không? Tốt lắm, lão nương xin thề kiểu gì thì kiểu cũng phải đem ngươi đi nướng"

Nam chủ nhân vừa gặp mặt đã dọa hấp sả tái chanh, nữ chủ nhân vừa thấy mặt liền dọa nướng thịt.

Chẳng lẽ hai người đều mãnh liệt nhớ nhung món thịt mèo? Ma Hổ Khương Hạo Hiên nghĩ mà khóe mắt ướt nhòe, chỉ sợ bỗng một ngày bản thân bị bày trên mâm rượu.

Nhất là vị nữ chủ nhân này cũng quá là hung hăng, không chút nào cảm giác là người thích nói đùa.

Lại nhớ tới nam chủ nhân căn dặn chuyển lời, Ma Hổ lập tức ngửa mặt lên trời khóc rống.

Nữ chủ nhân nghe xong sẽ giận người chém hổ là cái chắc đấy a.