Chương 435: Tín Vật Trở Về
Nhất là khi cuồng phong hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới cấm chế, cứ thế nhẹ nhõm xuyên thấu qua, cái này thật sự quỷ dị đến rợn hết cả người.
Tưởng rằng là bởi có gã Quỷ Tiên Vương dở trò, Trương Mẫn đã tính tới việc dẫn Cao Cường rời khỏi nơi đây, nhưng lại bị hắn xua tay ngăn cản.
Không khó để nhận ra hắn chính là ngọn nguồn dẫn tới cơn cuồng phong đầy quỷ dị này.
Ừ thì muốn hô mưa gọi gió gì đó cũng được thôi, chả ai thèm cấm.
Vấn đề là đến khi trời yên gió lặng, hắn chẳng thèm giải thích dù chỉ nửa lời, lại còn ngồi thụp xuống đất vò đầu gãi tai, miệng lẩm bẩm như phát rồ.
Nói chung là luôn mồm tự hỏi "tại sao? tại sao? tại sao?", càng nhìn càng muốn đập cho một trận.
Trương Mẫn rất muốn lớn tiếng hét lên "lão nương mới là người có quyền hỏi câu đó".
Rốt cuộc hiếu kỳ khó nhịn, nàng liền ngồi xổm cạnh hắn, nhỏ giọng dò hỏi:
"Tiểu Cường, có chuyện gì mà ngươi run rẩy cứ như tận thế đến nơi vậy hả?"
Đáp lại câu hỏi của nàng, Cao Cường xuất ra một vật hình tròn mỏng dẹt như chiếc đĩa CD, đường kính như quả bóng tennis, màu bạc bóng loáng.
Trên bề mặt của vật này tại mép viền có nhiều hình đồ đằng yêu ma quỷ quái màu đỏ tươi như máu.
Tuy nhiên gây chú ý hơn cả là ở trong lòng bề mặt có hình ảnh ba loại đồ vật, gồm một chiếc cân công lý, một chiếc lưỡi hái cùng với chuôi búa chuy.
Không như Cao Cường chỉ muốn chửi thề, Trương Mẫn bị những hình ảnh này thật sâu hấp dẫn.
Khi nhìn vào, nàng chợt có cảm giác những đồ đằng yêu ma quỷ quái đang run rẩy, dường như bởi vì bọn chúng sợ hãi ba cái đồ vật ở bên trong.
Trương Mẫn không hiểu đây là bị ảo giác hay gì, chỉ biết thứ này đúng thật là quỷ dị khiếp người.
Không khiến nàng phải lên tiếng dò hỏi, Cao Cường chủ động mở miệng giải thích:
"Có lẽ ngươi rất hiếu kỳ tại sao một kẻ từ Hạ Giới phi thăng như ta lại hiểu rõ đặc tính Dị Tộc, thực ra ngọn nguồn đến từ thứ này, hay còn được gọi là tín vật Phán Quan. Mấu chốt nó là Tiên Vị trực thuộc Âm Phủ, nói đến đây hẳn là ngươi đã hiểu"
"Chỉ có điều tại hơn ngàn năm trước xảy ra chút chuyện nên nó đã vỡ nát, cứ ngỡ đã triệt để biến mất khỏi thế gian. Vậy mà hôm nay thế quỷ nào bỗng dưng xuất hiện trở lại, cái này ta nghĩ mãi không thông, hiện giờ đầu óc như muốn nổ tung đến nơi"
Hắn vừa nói dứt lời, Trương Mẫn có chút gấp gáp vội hỏi:
"Nói như vậy có nghĩa tiểu tử ngươi chí ít đã hơn ngàn tuổi rồi ư?"
Bà cô này lại phát rồ gì đây? Chính sự không hỏi, quan tâm tuổi tác làm gì?
Suy nghĩ thoáng qua, Cao Cường nửa thật nửa giả nói ra:
"Ta không nhớ chính xác, đại khái vào khoảng một ngàn lẻ bảy tám chục. Sở dĩ ta nhỏ tuổi thế này là vì trải qua ngàn năm trong trạng thái chết giả"
Chết rồi sống lại, việc này quá kinh tởm, thôi thì bẻ lái đôi chút.
Trương Mẫn nghe xong liền vỗ ngực thở phào, rồi mỉm cười thật tươi và nói:
"Hơn ngàn tuổi là tốt rồi"
Nụ cười này cộng thêm giọng điệu mập mờ dọa cho Cao Cường sợ toát mồ hôi hột, không khỏi nghĩ đến trường hợp thiên phú hút gái cũng quay về.
Nhất định là như vậy, thánh họ nhà nó thật sự là quá phiền toái.
Cơ mà không có thời gian để xoắn xuýt vấn đề này, Cao Cường dứt khoát xuất ra Dream Come True, thẳng tay gõ một cái lên tín vật Phán Quan.
"Coong.."
Sau một tiếng ngân vang, tại khoảng cách mười mét trước mặt hắn liền xuất hiện vòng tròn thông đạo, kèm theo tiếng gió rít nghe hết sức ớn lạnh.
Trương Mẫn trong lòng dâng lên hoảng hốt, vội dựa sát vào hắn, run giọng hỏi:
"Này, đừng nói là ngươi đang triệu hồi ma quỷ gì đó đấy nhé?"
Cao Cường nghe xong vừa định mở miệng trấn an, bỗng thấy Trương Mẫn ngã vật ra đất, dường như tinh thần gặp phải trùng kích nên bị hôn mê.
Kỳ quái, không giống với phong cách hành xử của mặt hàng Hắc Phong chút nào.
"Đạiiii Nhânnnn.. Oaaa.. Oaaa.. Thuộc hạ mong nhớ đại nhân ngài muốn chết mất.. Oaaa.. Oaaa.."
Đúng lúc này giọng của Hắc Phong oang oang vọng ra, giọng ồm ồm mà khóc lóc nghe kinh tởm khó tả, có điều Cao Cường không rảnh để ý tới gã.
Bởi vì ánh mắt hắn hiện giờ đang khóa chặt thân ảnh đi tại phía trước Hắc Phong.
Không phải người nào xa lạ, chính là bà bà.
Bà bà đích thân tới gặp đương nhiên là chuyện tốt, vấn đề là biết xưng hô thế nào cho phải? Rốt cuộc vẫn gọi bà bà, hay gọi một tiếng mẫu thân?
Bà bà nhoáng cái liền xuất hiện tại trước mặt, đưa tay xoa đầu hắn, cười hiền lành nói:
"Nhân Nhân ngốc nghếch, bà bà đâu có hoài thai sinh ra con, cứ gọi bà bà như trước kia là được rồi"
Nhân Nhân? Lại còn Nhân Nhân ngốc nghếch thì mới chịu?
Cao Cường khóe mắt giật giật liên hồi, buồn bực nói:
"Bà bà, làm ơn đừng gọi là Nhân Nhân nữa, liền gọi Cường Cường hay Tiểu Cường cũng được đấy"
"Không thể" – Bà bà kiên quyết lắc đầu, cứng rắn nói:
"Nhân Nhân vĩnh viễn là Nhân Nhân, không có Cường Cường Tiểu Cường, con giun con gián gì hết"
Dứt lời liền mặc kệ hắn mặt mũi buồn thiu như mất sổ gạo, bà bà vươn tay đoạt lấy tín vật Phán Quan cẩn thận quan sát, thật lâu sau mới gật đầu cười nói:
"Chắc hẳn nó không muốn theo Bạch Lãnh tìm kiếm chủ nhân mới, hoặc là có nguyên nhân nào khác, thành ra năm xưa lựa chọn giả bộ tuẫn táng. Ngặt một nỗi nó đã chủ động hủy đi hồn linh mất rồi, giờ có muốn hỏi thăm cho rõ ràng cũng không thể"
"Chỉ là bà bà có cảm giác dường như nó hơi khác biệt với tín vật của chín vị Phán Quan kia. Đáng tiếc cảm giác này khá mơ hồ, nghĩ mãi vẫn không thông. Đoán chừng đích thân Nhân Nhân giành thời gian thăm dò tìm hiểu thì may ra mới có kết quả"
Hiện giờ đã có thể khẳng định không phải là do bà bà âm thầm sắp đặt.
Thoáng chút suy nghĩ, Cao Cường dứt khoát thành thật nói ra:
"Thú thật là ngay lần đầu tiên vận dụng Dẫn Hồn diệt quỷ, liền thấy tín vật Phán Quan trở về, rất khó để không hoài nghi đây là nước cờ do bà bà sắp đặt từ trước. Tuy nhiên rất có thể nó chưa từng rời khỏi, chỉ là dùng trạng thái khác bồi hồi quanh ta"
Bà bà nghe xong lần nữa đưa tay xoa đầu hắn, mỉm cười nói:
"Nhân Nhân ngốc nghếch, bà bà hiểu rõ nguyên nhân dẫn tới kết cục năm xưa, bởi vậy đâu thể nào nhúng tay linh tinh. Nói chung hãy nhớ cuộc sống luôn biến đổi khôn lường, dù có là kẻ chưởng quản Thiên Đạo cũng không thể kiểm soát tất cả"
Chưởng quản Thiên Đạo?
Hóa ra bà bà cũng mang trong mình cái tật xấu càng nói càng bay xa.
Không quan tâm vẻ mặt khác thường của hắn, bà bà chỉ tay hướng Trương Mẫn, cười nói:
"Nha đầu này tiềm lực thượng thừa, đạt tới tầng thứ Thánh Hoàng là việc nắm chắc trong lòng bàn tay, thu nàng làm phụ tá không đến nỗi mất mặt"
"Đại nhân" – Đúng lúc này Hắc Phong mở miệng nói xen vào:
"Thuộc hạ tu vi vốn là Thánh Hoàng, đây mới là tầng thứ cực hạn phía dưới Thần Giới. Có điều may mắn trở thành Quỷ Sai, hiện tại đã là Chiến Tiên"
Lại thêm cái mặt hàng này nữa.
Cao Cường ngán ngẩm liếc xéo nhìn Hắc Phong, phất tay nói:
"Bản quan không có nhiều thời gian để mà thăng đường xử án, ngươi chuẩn bị tinh thần ở dưới đó chờ tiếp nhận ác hồn rồi xử theo quy định đi thôi"
"Tuân lệnh thưa đại nhân" – Hắc Phong sống lưng thẳng tắp, dõng dạc hô vang đáp lại.
Có thể thấy mặt hàng này tinh thần hiện đang vô cùng phấn chấn, tựa như sắp được tăng lương.
Không để ý mặt hàng này nữa, Cao Cường liền hướng bà bà kể khổ:
"Vừa rồi nha đầu này có những hành vi hết sức kỳ quặc, nếu cứ để yên sẽ phiền chết mất. Bà bà có biện pháp che đậy khí tức hư hỏng đó không vậy?"
"Đương nhiên có biện pháp" – Bà bà gật đầu khẽ đáp, mỉm cười nói:
"Thế nhưng trải qua tu luyện Sinh Mệnh Đạo Kinh, thể chất thuộc vào loại đặc thù, sẽ không còn tỏa ra khí tức mê hoặc. Hơn nữa tu vi chênh lệch quá lớn, nàng ta gần như không bị ảnh hưởng. Có thể thấy là nàng chủ động ưa thích Nhân Nhân đấy chứ"
Chính xác, chênh lệch tận bảy cái tầng đại cảnh giới, muốn mê chết nàng là chuyện không tưởng.
Nói như vậy.. bản thiếu gia sát gái ra phết chứ đùa, mới gặp hai lần đã mê chết con gái nhà người ta.
Thấy hắn cứ cười ngu ngơ, bà bà đưa tay gõ nhẹ vào trán hắn, trừng mắt nói:
"Hiện giờ bà bà trở về răn đe đám nhóc dưới đó, bà bà cam đoan tuyệt đối không có kẻ nào dám động tay động chân. Nhân Nhân cứ yên tâm trải nghiệm cuộc sống như trong lòng mong muốn, nhưng cấm không được đua đòi những thói hư tật xấu đâu đấy"
Dù gì ta cũng đã hơn ngàn tuổi, có còn bé bỏng đâu này?
"Aizz.." – Cao Cường khẽ thở dài một tiếng, sau đó cười khổ nói:
"Bà bà đừng lo, ta sẽ luôn giữ mình, tuyệt đối không trở thành kẻ tiểu nhân"
"Vậy được rồi" – Bà bà hài lòng đưa tay xoa đầu hắn, nói dứt lời liền cùng Hắc Phong biến mất.
Cao Cường vội ngoái sang nhìn thì thấy vòng tròn thông đạo nhanh chóng khép lại, hiển nhiên bà bà đang khá gấp gáp quay trở về dưới Âm Phủ.
Xem ra tín vật Phán Quan phục hồi còn gây ra động tĩnh dưới đó.
Rất có khả năng là tòa cung điện Phán Quan phục hồi như chưa từng sụp đổ.
Cơ mà sao cũng được, Cao Cường vung tay cách không tóm lấy năm cỗ thi thể Ngưu Quỷ, rồi xếp đặt nằm dàn hàng ngang gọn gàng ở trước mặt.
Đúng lúc này Tiểu Long Linh chui ra, bay lơ lửng trước mặt hắn, nghi hoặc dò hỏi:
"Tiểu tử ngươi tính làm trò quỷ gì đây? Lóc thịt lấy xương luyện chế đồ vật?"
"Đương nhiên không phải" – Cao Cường lắc đầu trả lời:
"Bản quan chuẩn bị điểm hóa ban tặng sinh mệnh cho năm đầu Ngưu Quỷ này, về sau liền để bọn chúng nằm vùng giám sát tình hình bên phe Dị Tộc"
Dứt lời không tiếp tục nói nhảm, Cao Cường điểm ngón tay bắn ra năm giọt máu, rồi nhẹ nhàng khua tay mau chóng họa vẽ năm vòng tròn huyết văn.
Tiếp sau đó mặt đỏ bừng bừng, mấp máy môi khẽ lẩm bẩm:
"Nhân danh chưởng quản Cung Thiên Mệnh, bản tiên ban cho các ngươi quyền sống.. Khởi Linh"
Đọc xong câu thần chú đáng xấu hổ, Cao Cường phất tay điểm hướng năm cỗ thi thể.
Năm vòng tròn huyết văn liền lần lượt đáp xuống giữa vầng trán năm gã Ngưu Quỷ, rồi nhanh chóng thẩm thấu tiến vào trong đầu của bọn chúng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu Long Linh, thi thể năm gã Ngưu Quỷ chợt tỏa ra huyết quang đỏ rực, kèm những tiếng tim đập thình thịch liên hồi.
Chẳng mấy chốc huyết quang rút về cơ thể chúng, năm cặp mắt vốn đang khép chặt bỗng mở choàng, và rồi năm gã Ngưu Quỷ chống tay ngồi dậy.
Vừa thức tỉnh nên chúng có chút đờ đẫn, tuy nhiên khi nhìn thấy Cao Cường, bọn chúng ngay lập tức quỳ gối trước mặt hắn, đồng thành hô vang:
"Chủ nhân"
"Bắt đầu làm việc đi" – Cao Cường hài lòng phất tay ra lệnh.
"Tuân lệnh thưa chủ nhân" – Năm gã Ngưu Quỷ lần nữa hô vang trả lời, sau đó liền đứng dậy rời đi.
"Chậc.. Chậc.." – Tiểu Long Linh nhìn theo bóng lưng đám Ngưu Quỷ, tặc lưỡi nói:
"Cái này điểm hóa rõ là hắc ám, bổn tọa thấy chẳng khác gì chế tạo khôi lỗi"
Bởi vậy bản quan mới phải tranh thủ tiến hành nhân lúc Trương Mẫn còn đang hôn mê đấy thôi.
Không muốn bàn luận việc này, Cao Cường liếc xéo Tiểu Long Linh, bĩu môi nói:
"Ban nãy làm sao mà con giun ngươi phải núp kỹ thế? Sợ hãi điều gì chăng?"
"Ngươi còn mặt mũi mỉa mai bổn tọa?" – Tiểu Long Linh đầy phẫn nộ mà gầm lên:
"Thánh họ nhà ngươi không nói không rằng, đùng một cái gọi bà lão khủng bố đó tới, báo hại bổn tọa thiếu chút tự bạo hồn linh. May mà bổn tọa tinh thần cứng cỏi kịp thời tỉnh táo truyền âm thưa chuyện, bằng không bà lão đó hiểu lầm thì rách việc"
"Hắc.. Hắc.." – Cao Cường khoái trí cười như nắc nẻ, rồi sau đó vênh mặt lên nói:
"Ta thấy gã ất ơ họ Võ có vẻ rất sợ bà bà, hẳn là đã từng ăn đòn phải không?"