Chương 422: Thiếu Chút Trọng Sinh Lần Nữa
Chẳng mấy chốc hắn tại độ sâu năm ngàn mét tìm thấy trận pháp che đậy như năm vị lão long đã nói.
Có điều vừa xuống tới nơi cũng là lúc bình chướng trận pháp tan biến, để lộ ra chiếc khay sắt dày cộp chằng chịt long văn với năm khỏa Long Châu gắn trên bề mặt.
Đây chính là món đồ chứa đựng không gian Bí Cảnh, thứ này không thể nhét vào trữ vật giới, hắn đành phải tích huyết nhận chủ rồi thu cất trong không gian đan điền.
Nghĩ tới trong bụng hiện đang cất giấu gần mười vạn nhân mạng, cùng với chưa rõ số lượng yêu tộc, Cao Cường dứt khoát phóng thẳng một mạch bay lên bầu trời.
Rất nhanh đã bay xuyên qua tầng khí quyển mà lao vọt ra khoảng không vũ trụ, cơ mà không chắc còn có dịp quay về, hắn liền ngắm nhìn Thiên Nhãn tinh cầu lần cuối.
Aizzz, suy cho cùng đã chẳng còn gì để mà tiếc nuối đâu này.
Khẽ thở hắt ra một hơi, Cao Cường ngước mặt lên nhìn khoảng không vũ trụ bao la rộng lớn, thuận tiện liền xuất ra Dream Come True mà nắm chặt trong lòng bàn tay.
Kết hợp nhục thân lực lượng với võ kỹ, cộng thêm Dream Come True, áng chừng đánh một kích sẽ đạt một trăm năm mươi tiên lực, so ra còn khủng bố hơn Địa Tiên.
Hẳn là dư sức phá vỡ hư không nối thông Thiên Giới.
Ngặt một nỗi trên đó pháp tắc thiên địa khác biệt, hắn tu vi còn xa chưa đủ tuổi phi hành, chẳng may rơi vào khoảng không vũ trụ thì chỉ còn nước trôi dạt đến chết thôi.
Thú thật là hắn muốn không thấy xoắn quẩy cũng khó lòng làm được.
Dù sao đã đến bước đường cùng, nghĩ ngợi nhiều chỉ lãng phí thời gian quý giá.
Thở hắt ra một hơi xua tan tạp niệm, hắn hai mắt liền híp lại, tinh thần tập trung cao độ, rồi mau chóng vận chuyển công pháp đem lực lượng quán thâu vào búa chuy.
"ÔNGGGG.."
Lực lượng ồ ạt tiến vào, Dream Come True liền phát ra âm thanh vang vọng như tiếng chuông ngân.
Thế nhưng Cao Cường mới rót vào hai phần ba lực lượng, trên đỉnh đầu chợt nổ đến "oành" một tiếng, ngay sau đó hư không nứt toác và hình thành lỗ thủng khá lớn.
Để miêu tả thì lâu, chứ diễn biến xảy ra trong cái nháy mắt, mà bên trong lỗ thủng là khoảng không gian tối đen như mực, ngay đến thần thức cũng không dò xét được.
Trông tựa như lỗ đen vũ trụ, mang theo cảm giác phi thường quỷ dị.
"Hiuuuu.."
Cao Cường còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lỗ thủng bỗng tuôn ra cỗ hấp lực vô cùng khủng bố, không một chút huyền niệm, nhẹ nhõm hút hắn vào bên trong.
Không, lỗ thủng hút lấy Dream Come True mới đúng, còn hắn cái này là bị vạ lây.
Có điều đến hiện giờ Cao Cường đã phần nào hiểu ra vấn đề.
Nhất định là do quán thâu nhiều lực lượng khiến Dream Come True bạo lộ khí tức Thần Khí, tất nhiên không thể nào tránh khỏi pháp tắc thiên địa tại hạ giới bài xích.
Kết cục liền là bị trục xuất trở về Thiên Giới luôn và ngay, thật không biết nên vui hay buồn.
Đáng nói là bên trong lỗ thủng có áp lực khủng bố đến dọa người, dám khẳng định nếu nhục thân không cường đại thì thân thể sẽ bị nghiền ép đến nổ tung là cái chắc.
Được cái khoảng cách giữa hai đầu lỗ thủng chỉ vào khoảng trăm mét, sau vài hơi thở liền đã vượt qua, hiển nhiên không phải ăn nhiều đau khổ như hắn tưởng tượng.
Mấu chốt là đầu bên kia có ánh sáng như ban ngày, khỏi cần lo lắng bị trôi dạt tại không gian vũ trụ.
"Hiuuuu.."
Rốt cuộc Dream Come True kéo theo Cao Cường vọt ra khỏi lỗ thủng, không dám có nửa giây chần chừ suy nghĩ, hắn phải ngay tức thì đem nó thu vào trong thức hải.
Cơ mà chưa kịp thở phào lấy một hơi, hắn phát hiện áp lực vẫn còn hết sức nặng nề.
Khốn nạn hơn nữa là trọng lực lớn gấp hạ giới tận năm mươi lần.
Cái này kết quả có thể nghĩ ngay được.
"Xiuuuuuuuuu.."
Cao Cường liền như khối viễn thạch rơi thẳng xuống dưới, vẫy tay phe phẩy hòng điều động không gian pháp tắc mà chẳng thấy tác dụng, hắn khóe mắt chợt ẩm ướt.
May thay chỉ là rơi từ độ cao trăm mét, chắc hẳn người ngợm đau đớn chút chút thôi.
"OÀNHHH.."
Sau một tiếng nặng nề va đập, Cao Cường hệt con gián nằm bẹp tại mặt đất, cơ mà đúng như dự đoán, chỉ hơi ê ẩm một chút, chứ không bị tổn thương nghiêm trọng.
Áp lực không gian, trọng lực, thậm chí ngay cả mặt đất cũng cứng rắn gấp năm mươi lần.
Điểm trọng yếu là linh khí thiên địa vừa nồng đượm gấp ngàn lần, lại vừa tinh khiết gấp ngàn lần.
Phẩm chất này tuyệt đối không đơn giản chỉ là linh khí, nhất định là tiên khí tại Thiên Giới, Cao Cường nằm úp sấp tại chỗ suy ngẫm, nhanh chóng đưa ra nhận định.
Thử hấp thu xem hiệu quả ghê gớm thế nào cái đã.
Nghĩ được tới đây, Cao Cường ngay tức khắc chống tay ngồi dậy.
Ngặt một nỗi vừa mới khoanh chân, hắn bàng hoàng nhận ra đang ngồi trước mặt một con gấu.
Từ bộ lông màu nâu sậm thì đây hẳn là Thổ Hùng, nhưng không dò xét được tu vi sâu cạn, có hay chăng chỉ là nhận thấy cỗ áp lực vô hình đè nặng xuống cơ thể mình.
Đây là nó chỉ ngồi đó trơ mắt nhìn, chưa thèm thả ra khí tức hù dọa đâu này.
Thánh họ tiên sư cha, vừa lên Thiên Giới đã đụng hàng khủng, có cần thiết đen đủi vậy không?
Khoan đã, tu vi như nó chắc không thèm chấp nhặt dế nhũi, ăn nói lễ phép có khi qua cầu. Cao Cường trong đầu không ngừng suy tư, sau cùng mạnh dạn đứng dậy.
Thế nhưng đúng lúc này Thổ Hùng động thủ, chính xác là phẩy nhẹ một cái như phẩy ruồi.
Sau một tiếng "bành", mu bàn tay gấu liền quất cho Cao Cường bay mất tích.
Nhìn trông tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng thực chất Cao Cường xương cốt nứt gãy khắp nơi, thê thảm nhất là vừa chắp tay, giờ xương hai cánh tay gần như vỡ vụn.
Đó là chưa kể tới bị đánh cho máu thịt bầy nhầy, rồi xương sườn gãy gập đâm xuyên lung tung.
Đến cuối cùng lưng va đập mạnh vào thứ gì đó, xương cột sống gãy vỡ kêu răng rằc, sau đó liền không còn cái gì để mà sau đó, bởi vì Cao Cường dứt khoát hôn mê.
Kỳ thực đây là một đầu Thổ Hùng tu vi Thượng Tiên, nếu không phải nó khinh thường ăn thịt dế nhũi, Cao Cường sống dai như đỉa thì cũng chết là cái chắc luôn rồi.
---
Không rõ ý thức đã chìm vào hắc ám trong bao lâu, Cao Cường chỉ biết là nhờ những mùi hương khá quen thuộc xộc lên mũi đã lôi kéo hắn thoát khỏi giấc ngủ say.
Ngoài mùi khói củi, có mùi mì tôm chua cay, có mùi bánh mì, có mùi pa tê gan, có mùi coffe sữa..
Nhưng.. thế quỷ nào lại có mùi đồ ăn thức uống hiện đại xuất hiện ở nơi đây?
Trong đầu nghĩ tới một khả năng, Cao Cường giật mình ngồi bật dậy, vội vàng nhìn về hướng mùi hương đang không ngừng xộc đến, để rồi ngơ ngác hai mắt tròn xoe.
Nam thì tóc vuốt keo, áo sơ mi, quần jeans, giày thể thao, cổ tay đeo đồng hồ..
Nữ thì buộc tóc đuôi gà, áo thun ôm sát, quần short jeans ngắn cũn, giày búp bê..
Điểm trọng yếu là trên tay bọn họ cầm Smartphone màn hình cảm ứng bự chảng, Cao Cường hoảng hốt cúi xuống nhìn, thấy mình cũng mặc quần Jeans với áo sơ mi.
Hơn nữa mấy người này mặt mũi lạ hoắc, vả lại thân thể không một chút đau đớn.
Điều này chứng tỏ.. thôi xong, nhất định là bị đánh cho trọng sinh thêm lần nữa đây mà.
"Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ, ngươi không có việc gì đấy chứ?"
Đúng lúc này có giọng nam giới truyền vào tai, Cao Cường giật mình tỉnh táo lại, ngước lên nhìn thì thấy mấy người bọn họ đã chạy tới trước mặt từ lúc nào chẳng hay.
Bọn họ gồm hai nam và hai nữ, diện mạo trẻ trung tuổi đôi mươi.
Nhìn chung đều là đẹp trai xinh gái, có tư cách leo bảng hot boy hot girl.
Vừa lên tiếng là thanh niên cao ráo, mấu chốt là gã dùng ngôn ngữ của tu hành giới.
Chính nhờ điều này, Cao Cường mới nhớ tới việc thử nội thị kiểm tra bản thân xem sao. Chỉ sau giây lát liền có thể vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm lấy một hơi.
Thật quá may mắn, mọi thứ đều còn nguyên vẹn.
Tóm lại không phải chết rồi trọng sinh, mà là được cho ăn đan dược chữa trị thương tổn.
Lần nữa ngước lên thì thấy bốn người bọn họ đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu. Cao Cường mặt mũi đỏ bừng, vội đưa tay lên gãi tóc gáy, ngại ngùng nói:
"Xin chân thành cảm tạ các vị vì đã ra tay cứu giúp, căn bản ta ngỡ mình phải chết cho nên vừa rồi mới thất thần, mong các vị thông cảm rộng lượng tha thứ"
"Đừng câu nệ tiểu tiết như thế" – Thanh niên cao ráo liền vỗ vai hắn và nói:
"Ta là Tư Đồ Hạo Nam, tiểu huynh đệ tên gì? Với cả tiểu huynh đệ làm gì để bị đánh thê thảm quá vậy? May mà chúng ta có y sư, nếu không chỉ sợ hết cứu"
Không chút đắn đo suy nghĩ, Cao Cường tức khắc nhếch miệng cười khổ:
"Ta là Cao Cường, xuống núi đi tìm sư phụ thì gặp phải đầu Thổ Hùng, nó quật cho một nhát không biết trời đất ra sao, tỉnh dậy đã thấy đang nằm tại đây rồi. Vị này Tư Đồ đại ca xin cho phép ta được hỏi đây là nơi đâu? Hơn nữa các vị ăn mặc sao mà kỳ quái vậy?"
Ăn mặc kỳ quái?
Tiểu tử ngươi mới là kẻ ăn mặc kỳ quái.
Cả đám nghe xong không khỏi ngẩn người, có điều nhớ tới bộ cổ trang hắn mặc, liền nghĩ đến khả năng vị tiểu huynh đệ này lâu nay vẫn sống trong rừng sâu.
Nói theo cách khác thì là sống tách biệt với xã hội, thế giới quan thuộc về trăm vạn năm trước.
Chứ ngày nay ngoài đám ca kỹ lầu xanh, đâu có ma nào mặc hiệp y cổ trang ra đường?
Đợi mãi mà không thấy bọn họ trả lời, Cao Cường có chút sốt ruột vội hỏi thêm:
"Tư Đồ đại ca, trước đây sư phụ từng miêu tả người dưới hạ giới phục trang đủ loại kỳ quái, xin hỏi đây có phải là tinh cầu nào đó ở dưới hạ giới đúng không?"
Hỏi câu này có hơi liều, nhưng thực sự là hết cách rồi.
Căn bản Cao Cường không dám chắc đã phi thăng Thiên Giới, hay đơn thuần chỉ là bị đẩy tới tinh cầu nào đó cấp bậc cao hơn Thiên Nhãn tinh cầu mà thôi.
Nghe hắn hỏi xong, cả đám thiếu chút lăn đùng ngã ngửa.
Chuyện không tưởng như thế mà cũng nghĩ ra được? Vị tiểu huynh đệ này đầu óc đi quá xa thì phải.
Sau cùng vẫn là Tư Đồ Hạo Nam vỗ vai hắn, lắc đầu cười nói:
"Tiểu huynh đệ nghĩ nhiều rồi, xuống hạ giới là việc không phải cứ muốn là được đâu. Còn nơi đây là Thanh Hà tiên quốc, nằm ở phía đông nam Tiên Vực. Hơn nữa chúng ta đang mặc loại y phục thịnh hành khắp Thiên Giới, mặc hiệp y như đệ mới thật kỳ quái"
Thịnh hành khắp Thiên Giới? WTF?
Vị đại năng nào khênh y phục hiện đại lên vấy bẩn Thiên Giới thế này? Chưa kể tới Smartphone cảm ứng các kiểu nữa chứ? Thật mẹ nó bản lĩnh khiếp người.
Đại năng, mau mau chạy ra đây để tiểu đệ xin khấu đầu quỳ lạy.
Cao Cường trong đầu không ngừng kêu gào, căn bản không nể không được.
Bởi hắn vừa thăm dò điện thoại trên tay bọn họ, phát hiện cái này là sản phẩm của luyện khí sư, và nếu không nhầm thì hệ điều hành hoạt động nhờ có hồn linh khống chế từ xa. Có nhiều điểm tương đồng với trí tuệ nhân tạo trong những bộ phim khoa học viễn tưởng.