Chương 407: Đánh Cho Một Trận Là Sẽ Ngoan

Dương Gian Phán Quan

Chương 407: Đánh Cho Một Trận Là Sẽ Ngoan

Năm nay có tất cả bốn mươi học viên ban sơ cấp chia đều ra làm hai lớp, Cao Đại Nhân với ba người bạn cùng phòng được xếp chung một lớp. Của đáng tội là ngất xỉu từ hôm đó tới giờ còn chưa chịu tỉnh, bởi vậy ngay ngày đầu tiên vào học đã vắng mặt.

Việc này tạo điều kiện cho Hoàng Đại Lang tức "thầy chủ nhiệm" có cái cớ để mà nổi điên.

Cho dù đám Trương Long đã đứng lên giải thích, tuy nhiên Hoàng Đại Lang muốn lập uy nên không màng đúng sai, phạt cả lớp chạy trăm vòng quanh sân.

Mười chín học viên quá đáng thương, chạy tới đỉnh đầu bốc khói còn chưa xong, mãi đến khi tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên thì mới hết khổ.

Cả đám nằm bệt ở sân thề thốt, đợi Cao Đại Nhân gì kia tới lớp sẽ tẩn một trận nhớ đời.

Đương nhiên nhóm Trương Long cũng đang rất là muốn chơi trò trùm chăn úp sọt đánh hội đồng.

Không chút thương tình đám học viên mệt mỏi nằm vạ vật khắp sân, Hoàng Đại Lang hung hăng đe dọa thêm vài câu, xong mới chịu quay người rời khỏi.

Có điều hổ báo trước mặt đám học viên thế thôi, chứ vừa bước vào phòng y tế là Hoàng Đại Lang rón ra rón rén, trông hệt như đứa bé trót phạm lỗi gì đó.

Đang ngồi ở bàn bận bịu ghi chép, Phạm Tuyết Nhàn ngước lên, nhíu mày hỏi:

"Tiểu tử ngươi lại chạy tới xin sỏ cái gì đây?"

"Không có" – Hoàng Đại Lang vội xua tay đáp lại, rồi gãi gãi tóc gáy, dè dặt nói:

"Nhàn tỷ, đứa nhóc đang ở chỗ tỷ là học viên lớp đệ đứng chủ nhiệm, đệ tới hỏi thăm chút thôi"

"Đi theo ta" – Phạm Tuyết Nhàn gật đầu nói nhanh một câu, xong là đứng dậy dẫn trước đi ra ngoài.

---

Ba phút sau.

Hai người đi vào tới biệt viện của Phạm Tuyết Nhàn.

Thường thì cho thêm tiền, Hoàng Đại Lang cũng không đời nào đến đây. Nhưng muốn biết tình huống đứa bé kia ra sao, đành phải nhắm mắt vào theo.

Phạm Tuyết Nhàn dẫn Hoàng Đại Lang lên thẳng lầu hai, rồi tiến vào gian phòng nhỏ, bên trong chỉ có chiếc giường cùng với đứa bé đang nằm ngủ say.

Nhìn đứa bé làn da màu đỏ tươi cứ như tôm luộc, lại còn không ngừng toát ra hơi nước mù mịt, Hoàng Đại Lang hai hàng lông mày liền nhíu lại thật chặt.

Hửm?

Nhận thấy mùi tanh tưởi thoang thoảng, Hoàng Đại Lang nghi hoặc nhìn sang Phạm Tuyết Nhàn.

"Mùi là do phạt mao tẩy tủy" – Đến lúc này Phạm Tuyết Nhàn mới tặc lưỡi nói:

"Ta kiểm tra thì được biết tiểu tử này từng phục dụng lượng lớn thiên tài địa bảo, tuy nhiên có người dùng thủ pháp cao siêu khống chế dược lực tồn lưu trong đan điền. Đoán chừng linh khí nhập thể là ngòi nổ kích hoạt dược lực trào ra chậm rãi cải tạo cơ thể"

"Không rõ tình huống rồi sẽ kéo dài đến khi nào, trước mắt chỉ biết sau ba ngày nhục thân lực lượng đã đạt tới Linh Thể sơ kỳ. Điểm mấu chốt là tiểu tử này tiên căn chỉ có nhất phẩm, người đó bỏ vốn liếng một cách lãng phí vô ích để làm quái quỷ gì chứ?"

Linh Thể sơ kỳ?

Hoàng Đại Lang lập tức cắt một vết nho nhỏ tại đầu ngón tay Cao Đại Nhân, không khó để thấy từ máu lan tỏa ra một tầng hào quang màu trắng nhờ nhợ.

Mẹ nó, nằm im ba ngày nhục thân lực lượng liền sánh ngang tu sĩ siêu cấp Luyện Khí Kỳ viên mãn.

Vậy thì còn học ban sơ cấp cái chó gì nữa chứ? Hoàng Đại Lang nghiến răng thầm mắng lấy một câu, đứng dậy nhìn hướng Phạm Tuyết Nhàn cười khổ:

"Chắc là không nỡ vứt bỏ đứa bé ở đầu đường xó chợ, đành dốc ra chút vốn đây mà. Đệ dám vỗ ngực khẳng định người đó giờ này trốn mất tích luôn rồi"

"Đúng là đã bỏ đi biệt tích" – Phạm Tuyết Nhàn thở dài nói:

"Ta theo sơ yếu lý lịch chạy tới thôn An Bình hỏi thăm, được thôn dân cho biết sáu năm trước có bà lão ẵm đứa bé sinh non xin tá túc. Vài hôm trước báo với thôn dân là dẫn đứa bé tới học viện Hỏa Phượng tại Kim Vân Thành, từ đó không thấy quay trở về"

Hoàng Đại Lang nghe xong chỉ tay tới giường, tặc lưỡi hỏi:

"Thế giờ phải thu xếp tiểu tử đáng thương này sao đây? Hay là nói với đám lão đầu gàn dở kia bồi dưỡng để mai sau cho làm lão sư sơ cấp của học viện?"

"Nghe cũng được đấy" – Phạm Tuyết Nhàn khẽ gật đầu nói:

"Bất quá cứ để ta quan sát thêm một thời gian xem sao cái đã, có gì sẽ báo với ngươi sau"

Nhất phẩm tiên căn rách nát mà thôi, nhìn nữa cũng đâu được gì? Hoàng Đại Lang mang theo nghi vấn trong lòng, chắp tay cúi đầu xin phép được cáo từ.

Đương nhiên phải có lý do thì Phạm Tuyết Nhàn mới giữ Cao Đại Nhân lại bên mình.

Đánh chết nàng cũng không tin người đó biết rõ là vô ích mà còn lãng phí lượng lớn thiên tài địa bảo.

Hơn nữa nếu như tiểu tử này "thực sự" không có tương lai phát triển, dám chắc người đó sẽ để mặc cho sống như người bình thường ở thôn An Bình gì kia.

Vấn đề là đã dùng trận pháp kiểm tra kỹ càng, kết quả vẫn là nhất phẩm hỏa tiên căn.

Vậy trên người tiểu tử này đang cất chứa bí mật gì chứ?

Mà khoan, còn có con đường Thể Tu.

Nói theo cách khác, hoàn toàn có khả năng người đó hiện đang lùng sục linh hoa thảo dược quý hiếm, chỉ gửi tạm đứa bé ở đây cho được an tâm mà thôi.

Nhớ tới mấy bài thuốc "cường thân kiện thể" xin được của nhóm thôn dân, Phạm Tuyết Nhàn càng có thêm lý do để tin tưởng suy đoán của mình là đúng.

Cần phải biết toàn thể thôn dân đều là người thường, bọn họ không hề rèn luyện võ vẽ gì cả.

Chỉ thường xuyên ăn canh nấu theo bài thuốc "bà bà" đưa cho, vậy mà ai ai cũng khỏe mạnh vô cùng, trai tráng còn xông vào rừng săn hung thú luôn đấy.

Đáng nói là mấy bài thuốc dùng toàn dược liệu tầm thường, đủ hiểu trình độ "bà bà" cao siêu thế nào.

Xem ra phải dùng mọi thủ đoạn giữ tiểu tử này bên mình mới được. Nghĩ tới đây, Phạm Tuyết Nhàn liền liếc mắt nhìn tới Cao Đại Nhân nằm im trên giường.

---

Thời gian lặng lẽ trôi qua, mới đó đã vào năm học mới được ba tháng.

Đến hiện giờ Cao Đại Nhân còn chưa từng một lần xuất hiện, hơn nữa Hoàng Đại Lang liên tục lấy cớ hành hạ học viên sống dở chết dở. Thành ra đám bạn học vốn quên béng cái mối thù khiến cho cả lớp phải chạy trăm vòng quanh sân từ đời nào luôn rồi.

Vả lại phần lớn bạn cùng lớp cho rằng hắn đã thôi học, hoặc là bị đuổi học.

Chỉ có Hoàng Đại Lang với nhóm Trương Long là biết sự thật, cũng như thỉnh thoảng chạy tới biệt viện của Phạm Tuyết Nhàn nhìn thoáng qua hắn một lúc.

Tuy nhiên có một chuyện mà Phạm Tuyết Nhàn phải ra sức che giấu, đó là Cao Đại Nhân cứ nằm im re một chỗ, nhưng mà đã bước vào Vương Thể sơ kỳ.

Xét trên mặt lực lượng đã tương đương với tu sĩ siêu cấp Nguyên Anh.

Chuyện này quá mức động trời, chẳng may để lộ ra tiếng gió thì có mà tai họa ngập đầu.

Không còn cách nào khác, nàng đành lấy cớ bế quan, nghiêm cấm đám ngốc kia đến thăm nom.

Ngay như lúc này ngồi trong bồn tắm cũng thấy thấp thỏm không yên, Phạm Tuyết Nhàn tức giận đến nghiến răng ken két, rất là muốn đập ai đó một trận.

"Rầm.." – Bất chợt có tiếng động lớn từ trên lầu vọng xuống.

Phạm Tuyết Nhàn khẽ giật mình sửng sốt, có điều rất nhanh liền hớn hở lao ra khỏi phòng tắm.

Trong khi đó tại gian phòng nhỏ trên lầu hai.

Cao Đại Nhân tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, thấy mình nằm trong căn phòng xa lạ, hoảng quá vội chống tay ngồi dậy, thế quái nào giường tự nhiên sập cái rầm.

Kinh dị hơn nữa là vừa mới lồm cồm bò dậy, thì thấy một bà cô lạ hoắc trần truồng xông vào phòng.

Cúi xuống thấy mình cũng không mảnh vải che thân, Cao Đại Nhân chợt nhớ tới tin tức tội phạm ấu dâm bắt cóc trẻ em từng xem trên ti vi ở nhà trưởng thôn.

Vớ tạm cái chăn che đậy cơ thể, Cao Đại Nhân lấy hết can đảm gầm lên:

"Yêu nữ ở đâu to gan dám làm xằng bậy, mau thả Nhân Nhân trở về học viện, bằng không bà bà tìm tới sẽ vỗ cho ngươi một chưởng chết tươi luôn bây giờ"

"Ách.." – Phạm Tuyết Nhàn nghe xong mới nhận ra còn chưa mặc quần áo, hai bên gò má liền đỏ ửng, vội quay người nhanh chóng chạy vọt ra khỏi phòng.

Yêu nữ đi rồi, phải lập tức chạy trốn.

Cao Đại Nhân liếc thấy cửa sổ mở toang, không chút nghĩ ngợi lao đầu tới.

"Cộp.."

Sau một tiếng va đập khô khốc, Cao Đại Nhân liền ngã lăn ra sàn, miệng khe khẽ xuýt xoa.

Cái này đương nhiên là do Phạm Tuyết Nhàn dùng thần thức quan sát, thấy hắn hành động ngu dốt, nàng lập tức điều động linh khí che chắn kín cửa sổ.

Lần nữa lồm cồm bò dậy, thấy yêu nữ đã quay trở lại, Cao Đại Nhân bỗng dưng muốn khóc.

Vốn định chỉnh tiểu tử này một trận cho bõ ghét, cơ mà nhìn hắn mếu máo đứng đó, Phạm Tuyết Nhàn chẳng hiểu sao mình lại hơi hơi không nỡ xuống tay.

Kỳ thực tiểu tử này cũng chẳng làm gì nên tội, thôi thì bỏ qua một lần đi vậy.

Nghĩ tới đây, Phạm Tuyết Nhàn tặc lưỡi nói:

"Ta là Phạm Tuyết Nhàn, đảm nhiệm chức vụ y sư tại học viện Hỏa Phượng. Tiểu tử ngươi rèn luyện võ quyết lăn ra ngất xỉu suốt ba tháng, ta phải đưa về biệt viện để tiện chăm sóc. Mau bỏ ánh mắt dè chừng đó đi, kẻo ta lại đánh cho một trận nên thân bây giờ"

Y sư?

Ngất xỉu ba tháng?

Cao Đại Nhân nghe mà choáng váng đầu óc, có điều ánh mắt lườm nguýt của bà cô y sư hệt như gáo nước lạnh dội xuống đầu làm hắn lập tức tỉnh táo lại.

"Phạm y sư" – Cao Đại Nhân đem hai tay chắp tại trước ngực, cúi đầu khẽ nói:

"Cảm tạ ngài ngày đêm chiếu cố, vừa rồi có chỗ không phải, xin ngài rộng lượng tha thứ cho"

Xùy, đúng là con nít, suốt ngày học theo theo phim ảnh.

Kiềm chế xúc động quất cho một cái bạt tai, Phạm Tuyết Nhàn nghiêm mặt hỏi:

"Tiểu tử ngươi có hiểu tình huống của mình không? Hoặc là bà bà có dặn dò gì ngươi không?"

Hỏi xong thấy hắn ngơ ngơ nhìn mình, Phạm Tuyết Nhàn liền đưa tay vỗ trán. Hiện giờ nàng có thể khẳng định tiểu tử này không hay biết bất cứ điều gì.

Cực chẳng đã, nàng đành phải lãng phí nước bọt giảng giải kỹ càng một phen.

Biết được mình nằm ngủ một giấc liền trở thành siêu nhân, nhưng Cao Đại Nhân không sao vui nổi.

Trước đây bà bà thường xuyên rời thôn đi tìm thảo dược, lần nào cũng nói để Nhân Nhân ngoan ngoãn đợi ở nhà, vậy tại sao lần này lại không nói câu nào?

Nhìn hắn nước mắt rơi lã chã, Phạm Tuyết Nhàn không nhịn được thêm nữa.

Nàng dứt khoắt xắn cao ống tay áo, rồi nhào tới hung hăng đánh một trận.

Thực ra nàng không quen dùng lời nói ngon ngọt gì đó để dỗ dành, mà tiểu tử này da dày thịt béo lắm, cứ đánh cho một trận thật đau là sẽ ngoan ngay thôi.