Chương 352: Hỏa Vân Thành
Khổ nỗi là "hòn đảo" này vốn có diện tích tương đương với một phần tư của đại lục, thành ra tầm mắt không tài nào bao quát hết được.
Có thể thấy giống như một thềm lục địa đột ngột xuất hiện trước mắt hắn.
Nơi này sẽ là quê hương thứ hai đấy a, Cao Cường không khỏi thở dài cảm khái:
"Năm mười bảy ta lên kế hoạch cố kiếm tấm bằng đại học, sau này ra trường tìm việc làm ổn định rồi còn mua nhà cưới vợ sinh con đẻ cái. Nhưng đùng một phát cuộc đời ta biến chuyển hàng tỉ độ, giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy có đôi chút khó tin"
"Đang ngầm gửi tín hiệu tới ta ư?" – Hồng Linh mắt chớp chớp, tủm tỉm nói cười:
"Rất xin lỗi, ta đời này chỉ sinh em bé với người mình yêu thôi. Ngươi muốn thì phải cưa đổ ta đã nhé, nếu không đứng cách xa chút đê"
"Nhìn lại mình đi rồi hãy nói chứ?" – Cao Cường bực bội ngửa mặt lên trời rít gào:
"Muốn tâm sự đôi lời trước khi lên đảo mà cũng không được, rốt cuộc lão tử phải sống sao cho vừa?"
Thời gian qua cứ lúc nào hắn mò mặt ra khỏi phòng là Hồng Linh lại chạy tới chòng ghẹo, hiện giờ cũng đang ôm siết lấy tay hắn đây này.
Ba cái trò ôm ấp vớ vẩn đối với hắn khác nào muỗi đốt inox, cấm không được liền mặc kệ nàng ta tùy tiện quậy phá đến chán thì thôi đi vậy.
Thế nhưng vừa chủ động bám lấy, vừa mở mồm xua đuổi.. là sao?
Lại còn vu cho hắn là "ngầm bắn tín hiệu" nữa mới tởm chứ?
Cao Cường xin thề là rất muốn động thủ đánh người.
"Bình tĩnh đi nào" – Hồng Linh cáu gắt đập nhẹ vào tay hắn, sau đó thở dài khẽ nói:
"Khi xưa ta lén rời Hồng Hoa Cốc đi đây đi đó cho biết, ai ngờ gặp phải biến cố rồi trôi dạt vào đại lục. Mất chục năm để thích ứng được với xã hội của người phàm, lại thêm quyết tâm thành tài mới trở về, đùng cái ta ngốc tại thành phố Tân Long hơn hai trăm năm"
"Mãi đến ngày bị Nhàn thúc đuổi ra khỏi thành phố, ta đành sử dụng ngọc phù cầu xin sư phụ tới đón. Ngặt một nỗi bởi đã quá quen thuộc với chốn đô thị náo nhiệt, thành ra khi trở về Hồng Hoa Cốc liền thấy mọi thứ bao gồm đám tỷ muội giờ đây đều đã quá đỗi xa lạ"
"Nói chung ta phần nào hiểu được cảm giác choáng ngợp của ngươi khi cuộc sống biến đổi quá đột ngột. Rõ ràng hai chúng ta cùng chung cảnh ngộ, phi thường thích hợp để kết đôi. Chỉ cần ngươi nghiêm túc theo đuổi một thời gian, khẳng định có thể thành công đấy"
Đang kể chuyện tử tế, tự nhiên chèn cái đoạn "theo đuổi" vào làm gì?
Hít sâu một hơi căng phồng lồng ngực, Cao Cường quay ngoắt sang hỏi Hồng Phi:
"Ngươi nghe xong có muốn quỳ xuống không?"
Không chút đắn đo, Hồng Phi vừa gật đầu như gà mổ thóc, vừa trầm giọng trả lời:
"Đang rất là muốn dập đầu quỳ lạy cả hai kẻ điên khùng dồ dại các ngươi"
"Mỗi mình nàng ta phát điên đấy chứ?" – Cao Cường không vui liền trừng mắt nói:
"Không ưa thích và cũng chẳng có lý do gì đặc biệt, đáng lý ra nàng phải tránh xa ta mới đúng. Đằng này hơi tí là lại bám chặt như đỉa, thử hỏi ta đã làm gì nên tội?"
"Kẻ nào dám nói là ta không ưa thích?" – Hồng Linh ngay lập tức gân cổ chất vấn:
"Ta đã từng nói như vậy bao giờ chưa hả? Hay là chính tiểu tử ngươi tự mình suy diễn?"
Thế quái nào cô nàng này tỏ ra phẫn nộ cứ như vừa bị bạn thân giật mất chồng vậy nhỉ?
Nắm bắt được điểm mấu chốt, Cao Cường hừ lạnh một tiếng, rồi bĩu môi vặn hỏi:
"Nói như vậy chẳng lẽ ngươi ưa thích ta? Đợi khi nào tới ngày cá tháng tư rồi hãy chém"
"Thực tế ta cũng không biết ra làm sao" – Hồng Linh liền chép miệng buồn bực nói:
"Dường như ngươi tỏa ra lực hấp dẫn nào đó thôi thúc khiến ta mất tự chủ. Khi ngươi bế quan thời gian dài thì cảm giác này sẽ yếu bớt, nhưng chỉ cần ngươi xuất hiện trong tầm mắt là nó lại bùng lên dữ dội. Kết quả là ta không hiểu thấu cứ muốn bám chặt lấy ngươi"
Nhận thấy lúc này rất thích hợp để xen vào, Hồng Phi khẽ hắng giọng rồi cười nói:
"Linh muội nghi ngờ không sai đâu, ta với Nhàn thúc từ lâu đã phát hiện điểm này. Trong quãng thời gian ngươi ngốc tại KOE lại càng thể hiện ra rõ rệt. Không tin thì mở album ảnh ra nhìn kỹ ánh mắt mấy nàng phương tây kia mà xem, đặc biệt là hai cô nàng bách hợp"
"Khỏi cần phải xem" – Trên mặt ngập tràn nỗi thất vọng, Cao Cường ỉu xìu xìu nói:
"Khi trước cứ tưởng các nàng ưa thích con người cũng như tính cách của ta cơ đấy. Thảm nào xa cách có vài năm ngắn ngủi, Tiêu Diễm Phượng đã vội vã thay lòng yêu thương kẻ khác. Giây phút này tim ta sao mà đau quá, nhưng không phải là nỗi đau của thể xác"
Aizz..
Xem ra tiểu tử này trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện của nha đầu họ Tiêu.
"Rũ bỏ hết chuyện quá khứ đi thôi" – Hồng Phi vỗ nhẹ lên vai hắn, chân thành nói:
"Ngươi thừa hiểu đặt chân lên Hỏa Vân Đảo đồng nghĩa với chính thức bước vào tu hành giới rồi còn gì? Hơn nữa cái siêu năng lực thu hút nữ giới của ngươi không phải vấn đề đáng lo ngại. Trước khi tìm ra biện pháp giải quyết, hãy giữ khoảng cách thật xa là được"
"Trước mắt chỉ có thể làm như vậy" – Cao Cường buồn bực gật đầu, cười khổ nói:
"Thú thật ta đã từng rất nhiều lần phát hiện Sophie Lufina mị mị nhìn trộm mình, hồi đó còn chưa hiểu chuyện nên chẳng thèm bận tâm làm gì. Hiện giờ nghĩ tới liền chỉ sợ sau khi lên đảo chẳng may bắt sóng phu nhân của vị đại năng nào đó thì chúng ta sẽ chết chắc"
Lúc nào phải kêu gọi Hắc Phong lên hỏi thăm thử xem hắn có biết gì về vấn đề này không mới được.
Ài, lại một cái hơn hai năm chưa thăng đường xét xử, không hiểu Hắc Phong còn sống hay đã chết.
Hi vọng lên đảo sẽ có kẻ ngốc chạy tới tìm chết, bằng không chả có mặt mũi nào để gặp thư ký đâu.
Tạm thời gạt bỏ vấn nạn ra khỏi đầu, Cao Cường quay sang nói với Hồng Linh:
"Ngươi đã biết ưa thích không xuất phát từ tình cảm chân thật rồi còn gì? Mau mau buông tay ra đê"
"Mặc kệ thật hay giả gì đó đi" – Hồng Linh không chút đếm xỉa, lắc đầu đáp trả:
"Dù sao cũng nên tính tới chuyện chồng con là vừa, kẻo lại đơn độc như Phi ca thì phí một đời hoa"
Những lời phản ánh hiện thực đầy đau thương lọt vào tai, Hồng Phi khóe mắt liền ướt nhòe. Dứt khoát thu hồi chiến thuyền, tóm vai hai người bay nhanh lên đảo.
Chứ để bị lôi ra làm đối tượng đâm chọc thêm chốc nữa, khéo chỉ còn nước tự sát cho đỡ nhục nhã.
---
Không có dừng chân tại bờ biển như lần ghé thăm Thanh Phong Đảo, Hồng Phi mang theo hai người thẳng một đường xông vào tới trung tâm của Hỏa Vân Đảo.
Đáp xuống năm trăm mét trước cổng chủ thành – Hỏa Vân Thành.
Đập vào mắt Cao Cường vẫn là bức tường thành cao khoảng năm mươi mét, có điều tường thành trải dài xa khuất tầm mắt, chứng tỏ bên trong phi thường rộng lớn.
Thảm nào Hồng Phi dám ví von mỗi tòa thành với một thành phố.
Khéo có khi rộng lớn cỡ Vương Đô chứ chả đùa đâu này.
Trong khi rất nhiều người phải xếp hàng làm thủ tục tiến nhập thành, Hồng Phi đưa ra một tấm lệnh bài liền được binh lính thủ hộ cổng thành mở lối cho vào trước.
Này là lệnh bài của Hỏa Vân Phong, nghe kể mượn từ bằng hữu.
Nói chung Hồng Phi gạ gẫm Cao Cường tới đây cắm dùi, không chuẩn bị gì từ trước thì quá hư cấu.
Vả lại Hồng Phi còn có huy chương Địa Cấp Linh Sư, ra vào cổng thành chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, chẳng qua là tránh Linh Sư công hội đánh hơi thấy mà thôi.
Cứ nghĩ tới cái này Địa Cấp Linh Sư nghèo mạt rệp là Cao Cường thấy khô cạn lời.
Cần phải biết Linh Sư là hiệp hội thành lập bao gồm hai chức nghiệp Trận Pháp Sư và Phù Sư.
Phù Sư khá tương tự Luyện Khí Sư nên không tính làm gì, chứ Trận Pháp Sư cấp cao khó gặp như những động vật quý hiếm đang trên đà tuyệt chủng đến nơi.
Theo lý để mà nói thì Hồng Phi phải giàu hơn cả đám Luyện Đan Sư mới đúng.
Đằng này mông má chiếc chiến thuyền xong là gần như trên răng dưới ca tút luôn rồi.
Cơ mà tuyệt đối không nên coi thường Hồng Phi đâu đấy nhé. Bởi vì team bấm đốt tay tính toán thường có thói quen làm ra những việc mang tính chất gây bất ngờ.
Như ngay lúc này đây, cả nhóm vừa bước qua cổng thành là thấy một lão đầu chạy tới ôm Hồng Phi, nước mắt giàn dụa luôn mồm oán trách "lão gia sao lâu về"?
Vất vả trấn an lão bộc của mình xong, Hồng Phi hướng Cao Cường và Hồng Linh mỉm cười nói:
"Trước khi sư phụ truyền tin kêu gọi vào đại lục, ta ẩn cư tại nơi đây quãng thời gian hơn sáu trăm năm. Tính ra đã đi một mạch gần bốn mươi năm mới quay trở về"
Chắc chắn mặt hàng này ấp ủ nhiều bí mất lắm đây, có điều Cao Cường không thèm hỏi đến.
Bởi vì nếu là việc quan trọng cần phải nói thì trước sau gì Hồng Phi cũng sẽ chủ động tiết lộ ra thôi.
Sau khi giới thiệu để hai người làm quen với lão bộc Mục Viên, cả nhóm mau chóng leo lên xe ngựa.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, cũng là lúc Cao Cường theo thói quen đưa mắt quan sát cảnh vật bên ngoài.
Nhìn chung vẫn là những tòa lầu các đình viện kiến trúc cổ xưa, nhưng khang trang đẹp đẽ hơn hẳn cái chủ thành tạm bợ nhơ nhuốc bẩn thỉu tại Thanh Phong Đảo.
Hơn nữa thần thái của cư dân nơi đây cũng khác biệt hoàn toàn.
Cử chỉ hành vi đầy tự nhiên, nhìn vào liền có cảm giác rất hòa hợp với môi trường xung quanh.
Nói chung Hỏa Vân Thành đông vui náo nhiệt khỏi cần nghi ngờ. Hệt như thành phố hiện đại, có cả tu sĩ tại ven đường bày sạp ngồi bán vài miếng "thịt" vài mớ "rau".
Đương nhiên thịt ở đây là thịt yêu thú, còn rau là các loại linh hoa thảo dược.
Mất tới cả tiếng đồng hồ ngồi xe ngựa thì mới về đến phủ đệ của Hồng Phi.
Nhìn cổng tam quan bên trên lợp mái ngói phủ đầy rêu đen kịt, Cao Cường khẳng định không còn từ nào phù hợp hơn hai chữ "lạc quẻ" dùng để nhận xét phủ đệ này.
Nhất là bên trong cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Chỉ là căn nhà tam hợp viện với lớp mái ngói sớm đã bạc màu theo thời gian.
Được cái là có không gian rộng rãi thoáng đãng, với cả toàn bộ sân nền xung quanh căn tam hợp viện được cải tạo thành ao sen thả cá, cảm giác nên thơ ra phết.
May mà chỉ phải ngốc tại đây ba ngày chờ "tuyển sinh", chứ nằm lì vài tháng sẽ trở thành ông cụ mất. Cao Cường vừa thầm nghĩ vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phủ đệ cũng chẳng có khỉ gì để mà thăm quan, cả nhóm liền dẫn nhau vào phòng khách.
Trong khi đợi lão bộc Mục Viên pha trà, Hồng Phi hướng Cao Cường dò hỏi:
"Nghỉ ngơi chốc lát rồi ra ngoài mua sắm chứ nhỉ?"
Thoáng chút đắn đo suy nghĩ, Cao Cường khe khẽ lắc đầu, chép miệng nói:
"Ngươi với Hồng Linh đi nhanh rồi về là được, còn ta nên tránh tiếp xúc với bên ngoài thì tốt hơn"
Thực ra trong thành binh lính lượn lờ tuần tra như đèn cù, không thuận tiện để làm những trò ám muội, Cao Cường liền mất hết hứng thú vác mặt ra đường dạo chơi.
Thôi thì đợi đến gia nhập vào Hỏa Vân Phong xong rồi hãy tính toán đường đi nước bước tiếp theo.