Chương 330: Để Chúng Tự Dẫn Đường
Học chuyên ngành thiết kế thời trang, dĩ nhiên cũng dự tính mở tiệm may mặc như Marine.
Khác biệt là Geri muốn thiết kế đa dạng chủng loại, muốn bành trướng thành thương hiệu tên tuổi.
Thành ra vừa mới đáp chuyến bay tới đây vào cuối buổi chiều, liền ngồi taxi chạy thẳng đến trung tâm thương mại khảo sát xu hướng thời trang hiện giờ đang thịnh hành.
Có thể thấy quyết tâm gây dựng cơ đồ của nàng to lớn vật vã như thế nào rồi đấy.
Không như Marine Lufina mở cửa hàng cho vui là chính, một khi đã thích liền đóng cửa dài hạn.
Vẫn biết bạn học lâu năm gặp lại là sẽ có rất nhiều điều để mà hàn huyên tâm sự, thế nhưng đùng một cái rủ luôn người ta về nhà thì Marine Lufina sống vội vàng quá thể.
Mời ra nhà hàng sang chảnh, dưới ánh nến lung linh làm vài ly rượu vang có phải tốt rồi không?
Quên rằng mỗi ngày còn phải rèn luyện thể chất các thứ các kiểu ư?
Hơn nữa có khả năng sẽ khiến bạn học bị vạ lây đấy a.
Ài, cũng tại hắn giữ kín chuyện có một đám giời ơi đất hỡi nhăm nhe lâu đài Lufina. Và cũng tại vì hắn không tiết lộ việc suốt từ chiều tới giờ vẫn luôn bị kẻ gian bám đuôi.
Cao Cường buồn bực hướng nhìn sang Catherine Windor, thấy nàng hiện giờ cũng đang nhìn mình. Không ai bảo ai, trên môi cùng hiện lên nụ cười phi thường khó coi.
Bởi vì theo kế hoạch dụ rắn khỏi hang, Catherine không hề thu liễm khí tức.
Mà thôi kệ đi, Marine Lufina đâu phải kẻ ngu ngốc.
Cô nàng Geri chắc cũng biết một chút gì đó.
Đúng vào lúc này không chỉ Cao Cường với Catherine, mà ngay cả Veronica cũng cảm nhận thấy khí tức tu sĩ đang tiếp cận. Ba người đồng thời đưa mắt nhìn hướng ra cửa.
Chẳng mấy chốc có một người phụ nữ trung niên chậm rãi tiến vào cửa hàng. Bà ta nhìn thoáng qua hắn với Catherine và Veronica, rồi đi tới đưa chai nước khoáng cho Geri.
Võ môn tu sĩ Huyền Khí Cảnh đỉnh phong.
Hơn nữa còn là người phương Đông dịch dung thành diện mạo người phương Tây.
Tuổi đời vào khoảng 50, so với mặt bằng trung tại tu hành giới thì vẫn còn xì tin nhí nhảnh lắm.
Chỉ là Cao Cường rất không hiểu vì sao một tu sĩ phương Đông lại chạy sang phương Tây làm hộ vệ?
Marine Lufina nếu biết tu vi của người phụ nữ này chắc là sẽ sốc tới tận óc. Nói chung bà ta có dư thừa sức lực một mình tiễn đưa toàn bộ số cận vệ nhà Lufina lên bàn thờ.
Không hề muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng hiện tại đang trong thời điểm rất nhạy cảm. Cao Cường hi vọng sự xuất hiện của cô nàng Geri này chỉ là tình cờ gặp lại thôi.
Chứ mang theo âm mưu đen tối thì linh hồn bọn họ sẽ trở thành thức ăn của Mirranda đấy nhé.
Gạt bỏ đi ý định yêu cầu người phụ nữ này đưa Geri rời khỏi, Cao Cường thu hồi Thấu Thị Phán Quan, tiện thể truyền âm nói Catherine với Veronica khỏi cần phải bận tâm.
Sau đó còn phải đợi cô nàng Geri chọn mua lấy ba bốn bộ nhỏ xíu như chiếc lá, mỏng dính như cánh ve, thì buổi shopping đầy ám ảnh ngày hôm nay mới chịu đi đến hồi kết.
Tầm này ai cũng đói bụng cả rồi, Cao Cường liền bảo Marine Lufina đưa mọi người tới nhà hàng ăn tối. Nào ngờ nàng rút điện thoại gọi về lâu đài nói giúp việc bày bàn tiệc.
Nghĩ tới trường hợp chẳng may bị kẻ gian chặn đường, kiểu gì cũng diễn ra tràng cảnh đâm chém máu me tanh lòm, hắn mới phải kín đáo yêu cầu nàng đi ăn hàng đó thôi.
Chứ xem xong cảnh giết người, trở về lâu đài có mà ăn uống bằng niềm tin đấy a.
Rất không may là diễn biến sau đó hoàn toàn theo đúng kế hoạch mà hắn với Catherine đã đề ra.
Chiếc Rolls Royce Phantom Limo vừa tiến vào khu ngoại ô chưa được mười dặm, cả nhóm đang ngồi chém gió chuyện trên trời dưới biển vui vẻ thì xe đột ngột phanh gấp.
Không nhờ Cao Cường điều động linh khí chống đỡ là cả đám ngã vập mặt rồi đấy.
"Xoạch" – Ô cửa trên vách ngăn với buồng lái mở ra, Lex Wilson ló mặt báo cáo:
"Cường Ca, cả thảy mười chiếc xe vây chặn, nhân số bọn chúng vào khoảng sáu mươi người"
"Xoạch" – Nói xong liền đóng lại ô cửa, không hề có nửa tia lo lắng bất an. Căn bản Lex Wilson cũng được biết kế hoạch, hơn nữa có hung thần ngồi trong xe thì sợ gì a?
Không có thời gian để mà cẩn thận giải thích, Cao Cường liền nhún vai khẽ nói:
"Chắc chắn sẽ phải diễn ra tràng cảnh chém giết, hay là để ta giúp mọi người ngủ một lúc? Chứ xem cảnh máu me xong là không còn nhã hứng ăn uống tiệc tùng gì đâu"
"Ngủ thì có được ích lợi gì cơ chứ?" – Marine Lufina cười khổ nói: "Cuộc sống của chúng ta đều đã bị đảo lộn cả rồi, giờ nhìn xem nhiều một chút cho quen dần vẫn hơn"
Marine Lufina nói cũng đúng, giống như hắn từ khi bước vào tu hành đó thôi. Mặc dù chẳng mấy dịp gặp phải phiền toái, nhưng cuộc sống vốn dĩ đã không còn bình thường.
Về phần bọn họ tuy không phải tu sĩ, cơ mà lại ngồi chung con thuyền với Marie. Tương lai sau này rất khó tránh khỏi việc sẽ có rắc rối chạy đến quấy nhiễu lâu đài Lufina.
Thấy những người còn lại gật đầu tán thành ý kiến của Marine, Cao Cường nhìn sang cô nàng Geri.
Khỏi cần hắn phải cất công dò hỏi, Geri Halliwell liền lạnh nhạt nói:
"Ta có vài năm đi đây đi đó, đã từng tận mắt chứng kiến nhiều thảm cảnh. Ngoài kia địch nhân quân số quá đông, chi bằng hãy để Mộc Vân theo hỗ trợ các ngươi một tay"
Nàng vừa mới dứt lời, Mộc Vân gì đó ngay lập tức chắp tay và nói:
"Tiền bối, hãy để ta cùng theo chiến đấu"
Bọn họ rõ ràng muốn tránh bị nghi kỵ linh tinh, như vậy cũng tốt. Cao Cường liền khẽ gật đầu đáp lại, sau đó quay sang ra hiệu để Veronica ngoan ngoãn ngồi ở trong xe.
Chiến lực quá giấy có xuống cũng chẳng để làm gì, thôi thì ngồi chém gió với mọi người cho lành.
Ở bên ngoài lúc này, sáu mươi gã trai tráng bao gồm nhiều loại huyết mạch thú nhân, cùng với một lão pháp sư tạo thành vòng tròn bao vây chặt chẽ chiếc xe Rolls Royce.
Lão pháp sư vừa định ra hiệu lệnh tổng tấn công, cũng là lúc cửa xe bật mở.
Ngay sau đó liền thấy một nam hai nữ bước xuống xe, nổi bật nhất và cũng gây ngứa mắt nhất là gã thanh niên trọc đầu mặc bộ áo đấu Manchester United màu đỏ chót.
Nhận thấy những kẻ đứng đối diện ánh mắt hiện lên sắc thái khinh thường. Mộc Vân khẽ nhếch miệng cười mỉa mai, mặc đồng phục câu lạc bộ bóng đá như này đã là gì?
Tại phương Đông, buổi chiều các vị tiền bối toàn chạy ra quán trà đá đầu ngõ ngồi đánh cờ. Chơi chán liền ôm sổ kết quả bấm đốt ngón tay nhẩm tính bắt cầu lô đề nữa ý.
Có mấy vị còn gia nhập vào đội bóng đá phủi, cùng với đám thanh niên chạy lăng xăng khắp sân.
Đám ngu ngốc các ngươi dám khinh thường ư? Kiểu gì chốc nữa cũng bị đập cho sống dở chết dở.
Trong khi đó tại phía đối diện, cảm nhận thấy Cao Cường với Mộc Vân tỏa ra khí tức cũng thường thôi, lão pháp sư mỉm cười tự tin hướng tới Catherine gằn giọng đe dọa:
"Hỡi công chúa Catherine Windor xinh đẹp, người là muốn ngoan ngoãn đi theo chúng ta một chuyến? Hay là để chúng ta giết sạch những kẻ vô tội thì mới chịu vâng lời?"
Đáng tiếc Catherine không rảnh nghe lão nói nhảm, nàng đang chờ xem Cao Cường nói sao đây.
Về phần Cao Cường thì sau khi dùng Thấu Thị Phán Quan dò xét, liền buồn bực nói:
"Những kẻ này đều đã từng phát ra lời thề độc, cũng có nghĩa bọn chúng linh hồn bị trói buộc hết cả rồi. Sẽ không tra hỏi được điều gì đâu, chỉ còn nước đem giết toàn bộ"
Hắn không hề có nửa lời nói dối, dưới cái nhìn của Thấu Thị Phán Quan, những kẻ này trên đỉnh đầu trôi lơ lửng mây đen. Chính là tiêu chí khi Thiên Địa Pháp Tắc che đậy.
Mặc dù vẫn nhìn ra được tiêu chí tội ác chúng từng phạm phải, đồng nghĩa vẫn có thể tra hỏi những câu liên quan tới việc này, nhưng lời thề chắc để giữ bí mật về tổ chức.
Gặng hỏi tra tấn cũng chẳng ích gì, bởi chỉ cần chúng có suy nghĩ khai ra là linh hồn sẽ nổ như bom.
Hiểu rất rõ điều này, Catherine Windor chán nản phất tay nói:
"Nếu lưu lại không được tích sự gì thì thôi giết hết đi"
Những lời hai người đối đáp lọt vào tai, lão pháp sư cùng đồng bọn mặt mũi thoáng cái liền biến khờ. Trong đầu đồng loạt hiện lên suy nghĩ nàng công chúa này bị ngu à?
Chỉ là chưa có kẻ nào kịp lên tiếng cười chê, thì thấy gã mặc áo đấu Manchester vung tay ve vẩy.
Ngay sau đó liền là những âm thanh "sưu.. sưu.. sưu..", báo hiệu đại sự rất không ổn.
Chính xác phải là phi thường không ổn.
Dưới ánh đèn pha sáng trưng soi rọi từ mười chiếc xe vây chặn, lão pháp sư cùng đồng bọn với quân số tổng cộng 61 người, chỉ trong cái nháy mắt 58 người liền đã tử trận.
Thân thể đều bị cắt thành từng khúc từng khúc rơi rụng lộp bộp xuống dưới mặt đường.
Từ những khúc thi thể phun ra sương máu đỏ lòm, mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi buồn nôn vô cùng.
Đúng lúc này thủ phạm gây ra thảm án là Cao Cường ngã gục xuống, gắng gượng gào lên:
"Mộc Vân, mau chém giết ba gã còn lại kẻo bọn chúng chạy mất bây giờ"
Những lời này giống như hồi chuông cảnh tỉnh ba gã thú nhân vốn đang chết lặng. Kết quả liền có thể nghĩ luôn được, cả ba lập tức quay đầu bỏ chạy bán sống bán chết.
Gã cao giai thú nhân đương nhiên chạy nhanh hơn hẳn, sau vài hơi thở đã mất tích.
Hai gã trung giai thì chậm chân hơi nhiều, trong đó một gã bị Cao Cường bắn phi kiếm chém bay đầu.
Thần thức toàn lực dò xét cẩn thận một hồi, xác định hai gã này đã chạy ra xa lắm rồi. Cao Cường mới đứng dậy vừa phủi quần áo, vừa đối với Mộc Vân buồn bực thở dài:
"Ngươi phối hợp quát mắng vài câu dọa nạt bọn chúng thì vở kịch đã hoàn hảo biết bao. Mang tiếng Huyền Khí Cảnh đỉnh phong mà phản ứng chẳng nhanh nhạy tí nào"
Nghe xong những lời này, Mộc Vân mặt mũi méo mó cười khổ nói:
"Trong số bọn chúng có quá nửa tu vi ngang bằng với cao hơn ta, vậy mà bị tiền bối phất tay nhẹ một cái giết bằng sạch. Ta không lăn đùng ra ngất xỉu đã là tốt lắm rồi đấy"
Nàng ta nói cũng đúng đấy chứ, Cao Cường nghe xong liền khẽ gật đầu đáp lại, rồi nhanh chân đi tới chỗ hai gã vừa chạy thoát kia từng đứng để nhặt lấy tóc của chúng.
Đã không thể tra hỏi thì chỉ còn cách để bọn chúng tự mình dẫn đường.
Có điều Cao Cường sẽ không đích thân đi truy lùng, đối với hắn an toàn của người nhà Lufina quan trọng hơn hết. Việc bôn ba này liền để gia tộc Windor phải bận bịu xử lý.
Cơ mà Catherine Windor lúc này đang ngồi nôn thốc nôn tháo, thôi đợi chút nữa nàng ta ổn định rồi hãy bàn chuyện sau. Còn giờ dọn dẹp cho sạch sẽ hiện trường đi vậy.