Chương 289: Bằng Hữu Mới
Sau năm phút xuyên toa chóng cả mặt, Vương lão buông vai hắn ra rồi nói:
"Ta sẽ chăm sóc tốt cho hai tiểu yêu. Ngươi cứ việc yên tâm đi"
Cao Cường nặng nề thở hắt ra một hơi, nhìn sâu vào mắt Vương lão và nói:
"Không biết tiền bối có lý do gì mà ra tay giúp đỡ, nhưng ta vẫn xin được thay mặt Lão Hổ với chuột béo cảm ơn ngài. Ta hứa lần sau sẽ mang gà rán cùng thùng bia tới làm quà"
Vương lão nghe xong hai mắt híp lại, con ngươi trong tròng mắt lập loè ánh sáng vàng nhạt.
Cao Cường trông thấy cảnh này liền kinh hãi, lẽ nào "đi" là ra đi vĩnh viễn?
Có điều hắn lo nghĩ linh tinh rồi, Vương lão chỉ nhìn một lúc là thu hồi ánh mắt. Sau đó cứ đứng cau mày gãi cằm, không biết đang suy nghĩ tự hỏi cái quỷ gì.
Không giống có tình huống nguy hiểm, Cao Cường đành đứng im chờ đợi.
"Hắc.. Hắc.. nhớ rồi" – Thật lâu sau Vương lão mới tươi cười hớn hở nói ra: "Những thứ này ta nghe từ hồi còn là tiểu hổ bé xíu, thiếu chút quên béng mất"
Xin thề có trời cao chứng giám, Vương lão lúc này trông không có nửa xu đáng tin cậy. Nhưng cứ thử nghe xem là cái gì đã, Cao Cường liền thủ thế mời.
Ánh mắt đầy tưởng niệm, Vương lão khẽ thở dài một hơi rồi mới nói:
"Một vị đại năng hàng đầu hải vực từng nói Kim Đan đại diện cho nền tảng, còn Nguyên Anh đại diện cho định hướng của tu sĩ. Ta không nhòm ngó được đan điền của ngươi, không biết ngươi tu hành như nào. Thế nhưng ta cảm nhận được khí tức tà ác lăng lệ"
Hấp thu viên âm châu khốn nạn kia, lại thêm ba năm đắm chìm trong ảo cảnh giết chóc. Muốn không lăng lệ cũng khó đấy, Cao Cường cười khổ gật đầu đáp lại.
Thấy hắn ra hiệu mời tiếp tục nói, Vương lão liền nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Trông ngươi chém giết có vẻ nhẹ nhàng, nhưng suy xét thì không phải là hạng người tà ác. Nếu không muốn sau này phải đi trên con đường trải đầy máu tươi xương cốt. Thiết nghĩ ngươi nên tìm một nơi thanh tịnh ẩn tu, tâm thanh thản hãy Đan hoá Anh"
Đúng là Kim Đan hiện đang trong tình trạng hắc hoá.
Ngay cả tư duy cũng chịu di chứng nặng nề sau ba năm ngụp lặn ảo cảnh.
Ban đầu cứ nghĩ Độ Tâm Kinh sẽ giải quyết được vấn đề này, nhưng hiệu quả gần như không có.
Ẩn tu thanh tịnh liệu có hiệu quả sao? Cao Cường chép miệng tuỳ tiện nói:
"Cảm tạ Vương lão nhắc nhở, thực ra ta hiểu rất rõ vấn đề của mình. Đây là việc cấp bách nhưng không dễ gì giải quyết. Thôi thì phó mặc cho số mệnh, dù sao chính tà chỉ là cái danh hão. Hắc ám quang minh gì cũng thế, miễn sao sống luôn vui vẻ là được rồi"
"Vậy thì hãy cứ làm điều mà ngươi thấy vui" – Vương lão mỉm cười đáp lại: "Chỉ cần nhớ một điều là quang minh và hắc ám không bao giờ giống nhau. Ngươi nói thế khác nào bảo ta giống lũ Hắc Hổ đáng ghét kia? Tội này tuyệt đối không thể nào tha thứ"
Không ổn..
"Binh.. Binh.. Bốp.. Bốp.."
"Tiên sư nhà nó" – Sau một trận loạn đánh, Vương lão giật mình ngồi thụp xuống. Vội vàng đưa tay dí vào mũi hắn, xác định còn thở mới cười khổ lẩm bẩm: "Mới ngủ mấy trăm năm mà khống chế lực đạo kém quá. Phải mau quay về rèn luyện thích ứng"
Nói dứt lời là thân ảnh cao to lực lưỡng liền tan biến.
Còn ai đó thì máu mồm máu mũi đầm đìa, nằm bất tỉnh như đã chết.
---
Những tiếng lách cách không ngừng vang lên bên tai, hơi nóng hầm hập phà vào mặt, mùi khét củi đốt cùng với mùi thịt nướng thơm lừng xộc thẳng vào mũi.
Vốn đang nằm im lìm, Cao Cường giật mình ngồi phắt dậy.
"Ui da.."
Toàn thân đau nhức khiến hắn buột miệng khẽ hô một tiếng. Khốn nạn Vương lão không ngờ xuống nặng tay thế. Cao Cường lập tức nghĩ tới một nồi cao hổ cốt.
Hai nam hai nữ đang ngồi nướng thịt, thấy hắn tỉnh dậy liền chạy tới chắp tay như lễ phật. Bọn họ ai nấy cũng mỉm cười, luôn miệng sa oa đi kháp sa oa đi kha.
Xong rồi còn "mà leng mà loong, thọc nẹc thọc nách" gì đó.
Sống vội quá rồi, có biết nửa chữ ngôn ngữ Tây Lan đâu cơ chứ.
Cao Cường ngửa mặt nhìn lên bầu trời, không ngừng thở dài tự trách.
Phải chào hỏi lịch sự cái đã, hắn liền đối bọn họ chắp tay, phun ra chút vốn liếng ngoại ngữ ít ỏi:
"Hi, nice to meet you. But i’m sorry, who can speak english?"
"Oh, we can" – Cô gái có làn da hơi ngăm đen mỉm cười gật đầu đáp lại.
YES!!!, Cao Cường vui mừng hai tay nắm chặt, áy náy gượng cười nói:
"So sorry, speak english, please"
"No matter what" – Cô gái làn da hơi ngăm đen trả lời một cách đầy swag.
Allright, Are You Ready? Từ phía dưới Auto dịch.
"Xin cảm tạ các vị" – Cao Cường chắp tay, chân thành nói: "Ta là khách du lịch, đơn độc trải nghiệm thám hiểm rừng. Đến nơi đây thì gặp phải toán cướp, may mà có các vị cứu giúp. Thật không biết phải báo đáp các vị như thế nào nữa"
Hắn mười phần chém gió, xong bốn người đối diện có vẻ không quan tâm. Cao Cường hoài nghi bọn họ nghĩ hắn vượt biên tìm việc làm.
"Không cần câu nệ" – Cô gái làn da hơi ngăm đen xua tay đáp lại, rồi tự giới thiệu bản thân cũng như những người còn lại trong nhóm.
Bọn họ không nói tên thật, thay vào đó là giới thiệu bằng biệt hiệu cho dễ nhớ.
Cô gái làn da hơi ngăm đen là Mun, cô gái còn lại là Na. Thanh niên dáng dấp to cao là Gấu, cuối cùng thanh niên loắt choắt gọi là Mẩu.
"Ta gọi là Cường" – Nhập gia liền tuỳ tục đi, Cao Cường tươi cười nói:
"Ta thấy các vị mang theo nhiều vật dụng giống như phục vụ công tác học tập. Là vào trong rừng thu thập tài liệu làm đồ án gì đó hay sao?"
"Có thể nói như vậy" – Vẫn là làn da hơi ngăm đen Mun thay mặt trả lời:
"Chúng ta học về mỹ thuật, hứng lên rủ nhau vào rừng vẽ tranh phong cảnh với động vật. Đang trên đường trở về thì phát hiện ngươi"
Học mỹ thuật? Trong lòng có điểm hiếu kỳ, Cao Cường chắp tay hỏi:
"Có thể cho ta xem tranh các vị vẽ được không?"
"Nói chuyện thoải mái chút đi" – Mun lườm hắn khẽ mắng một câu ra điều không vui. Xong rồi nàng ta cùng mấy người còn lại chạy đi mở túi lấy tranh đưa đến cho hắn xem.
Cứ tưởng màu mè các thứ các kiểu, nào ngờ họ đưa tới từng cuộn từng cuộn. Bên trong toàn tranh vẽ bằng bút chì, trông cũng đẹp đấy, nhưng không thấy điểm gì đặc sắc.
Từ phong cảnh rừng núi sông suối, cho tới các loài động vật, đều lạnh tanh vô hồn.
Bắt được nét thất vọng loé lên trong mắt hắn, Mun nghiêm giọng nói:
"Ngươi cảm thấy thế nào? Phải thành thật đấy"
Cô nàng này tinh như quỷ, Cao Cường trong bụng thầm cười khổ. Cơ mà sợ cái quần gì, cùng lắm bị chửi như tát nước là xong. Nghĩ đến đây hắn hắng giọng rồi mới nói:
"Tranh nhìn qua thì cũng đẹp đấy, vẽ giống y như thật. Nhưng có lẽ bởi quá chú trọng áp dụng kỹ thuật, thế cho nên đã vô tình làm mất đi vẻ tự nhiên vốn có. Đúng hơn là các ngươi đã biến thứ mà mình vẽ thành những nét cứng ngắc vô hồn"
Bốn người bọn họ nghe xong không có nổi điên lên như hắn tưởng tượng. Thay vào đó là nguyên đám ngồi thở dài thườn thượt, trông có vẻ uể oải chán chường lắm luôn đấy.
Sẽ không vài câu chém gió huỷ tiền đồ người ta đấy chứ?
"È hèm.." – Đằng hắng vài cái gây chú ý, Cao Cường gãi đầu cười nói:
"Ta không phải dân học mỹ thuật, nhận xét bậy bạ đấy. Các ngươi đừng có vì thế mà buồn lòng"
Bất chợt Mun đứng dậy đi lấy giá vẽ, giấy và bút đem tới trước mặt hắn:
"Ngươi vẽ cho ta xem, phải đàng hoàng vẽ, không được giả dối qua loa. Tốt nhất ngươi thề đi"
"Ta thật sự không biết.." – Cao Cường vội vàng mếu máo giải thích, nhưng mà còn chưa nói hết lời thì Mun đã dúi luôn bút vào tay hắn, sau đó còn kẹp giấy vào giá cẩn thận.
Hồi nhỏ suốt ngày vẽ songoku với đại bàng đầu lâu xương chéo các kiểu, lão tử hoa tay cũng kinh tởm chứ đùa? Thích thì lão tử chiều, vẽ cho các ngươi xem lác cả mắt luôn.
"Thề sẽ vẽ đàng hoàng" – Tuỳ tiện nói một câu xong, hắn liền múa bút.
Tự tin vào thiên phú hoạ vẽ linh văn, Cao Cường nguệch lên giấy nét bút đầu tiên.
"Không có kỹ thuật" – Gấu lập tức đưa ra lời nhận xét.
"Hoàn toàn đồng ý" – Mẩu bật lên ngón tay cái tiếp lời.
"Rõ ràng là vẽ bừa" – Na chép miệng đầy ngán ngẩm.
"Hắn nói không học mỹ thuật còn xét nét cái gì?" – Mun bực bội trừng mắt khẽ gắt: "Chúng ta kỹ thuật đầy mình xong rồi vẽ ra thứ gì không? Các ngươi trật tự nhìn xem thôi"
Chậc.. chậc.. vừa ho một phát là nguyên đám im re, cô nàng da bánh mật này có vẻ chị đại của nhóm. Không bận vẽ thì Cao Cường sẽ hướng nàng bật ngón tay cái luôn đấy.
Có nên tạo một chút bất ngờ không nhỉ?
Thoáng chút suy nghĩ, Cao Cường liền mở miệng yêu cầu:
"Các ngươi làm gì thì làm đi, chốc nữa ta vẽ xong sẽ thông báo. Tốt nhất ngồi nấu nướng cho ngon đi. Cứ đứng nhìn chằm chằm như thế làm ta không tài nào tập trung được"
Gấu, Mẩu, Na ngay lập tức quay trở về chỗ ngồi, nửa xu luyến tiếc cũng không.
Cô nàng Mun thì trừng mắt, nâng lên nắm tay đe doạ hắn xong mới chịu chạy đi nấu nướng.
Nghe bọn họ nói chuyện tíu tít mà Cao Cường có chút ghen tị. Biết vậy quay lại Tân Long chạy cái hồ sơ nhập học, có khi giờ này cũng đang cùng đám bạn học vui chơi ấy chứ.
Có điều lỡ đánh rung thành Bạch Long, trở về khả năng sẽ gặp hàng đống rắc rối. Hơn nữa Vương lão nói cũng có điểm hợp lý, tâm không thanh tịnh dễ trở thành đại ma đầu.
Đụng chạm tu sĩ nhiều thì lấy đâu ra thanh tịnh?
Mà hắn không thích chui rúc rừng hoang nước độc một chút nào.
Nghe nói Tây Lan nhiều chùa chiền, có khi tìm chỗ tá túc một thời gian xem sao.
Trong lòng đã có điểm số, Cao Cường liền tập trung tinh thần vào hội hoạ, tay đi bút trông như múa. Chưa đầy một phút sau hắn quăng bút, rồi hướng bốn người kia khẽ hô:
"Đến mà xem tác phẩm đầy sức sống của ta đi, đảm bảo các người nhìn vào liền té ngã"
"Khẳng định không có gì đáng để xem" – Gấu ngay lập tức bĩu môi dè bỉu.
"Thật tội lỗi khi mà ta cũng nghĩ là vậy" – Mẩu chắp tay đầy sám hối nói ra.
"Không xem thì thôi" – Cao Cường nhún vai tuỳ tiện đáp lại, thuận tiện vươn tay ra điều muốn xé bỏ.
"Khoan đã, ta xem" – Mun vội hét ầm lên ngăn lại, xong liền lôi kéo Na rất không tình nguyện đi theo.
Chị đại muốn xem, đàn em sao dám không ngó ngàng tới. Gấu và Mẩu bất đắc dĩ đứng dậy chạy tới.
Đợi bọn họ dàn hàng ngang trước mặt, Cao Cường mỉm cười đầy nham hiểm:
"Chuẩn bị này, cấm chỉ định người có bệnh tim đấy nhé"
"Nhanh lên" – Mun tức giận khẽ gắt gỏng.
"Tới ngay" – Cao Cường gật đầu đáp lại, nhanh tay quay giá vẽ về hướng bọn họ.
"AAAAAAAA…" – Bốn tiếng thét hoà quyện vào nhau vang lên, kèm theo đó là bốn thân hình lăn đùng ngã ngửa. Tám bàn chân liên tục đạp đất lùi lại đằng sau, mặt mũi ai nấy cũng đều xanh như lá chuối.
Hình như có người ướt đũng quần, chơi quá lớn rồi hay sao? Cao Cường trên trán ứa ra mồ hôi hột.