Chương 267: Tuổi Trẻ Cái Gì Cũng Dám Khoác Lác

Dương Gian Phán Quan

Chương 267: Tuổi Trẻ Cái Gì Cũng Dám Khoác Lác

Trời vừa tối cũng là lúc Tiêu Diễm Phượng theo xe ngựa Tiền Gia trở về. Chẳng hiểu có phải Tiêu Gia ngầm thu xếp hay không, chỉ biết nàng ta một lần nữa gặp đối thủ dễ nhằn.

Có điều Tiêu Diễm Phượng không quá vui vẻ khi giành chiến thắng, thay vào đó là bộ mặt khó đăm đăm. Mà nguồn cơn là vì Hoàng Đại Hùng thiếu chút nữa hỏng mất một cánh tay.

Luôn miệng gầm gừ cái gì mà lão nương xin thề sẽ tẩn cho gã C11 kia cha mẹ không thể nhận được ra. Ngắn gọn là không chơi trò lý lẽ, đàn em bị đánh, đại tỷ liền muốn báo thù.

Cơ mà mạnh mồm vậy thôi, chứ nàng ta chưa ngông cuồng tới mức ngu ngốc chạy đi tìm người tính sổ. Sau đó thấy hứa hẹn với ngốc tử là nếu đụng độ võ đài sẽ hung hăng đánh.

Nói chung Tiêu Công Chúa không cái kiểu giận quá mà mất khôn là tốt lắm rồi.

Chứ dám lăng xăng hùng hổ thì kiểu gì Nhàn lão cũng phạt nàng ta quỳ gối ngoài sân cả đêm đấy.

---

Mà tình hình là vòng ba kết thúc, mỗi tổ chỉ còn lại từ 16 tới 20 tuyển thủ, tương ứng 8 đến 10 trận đấu.

Nói chung số trận không quá nhiều, nhưng hứa hẹn sẽ là những pha đối đầu toé lửa và cháy khét um.

Để tạo điều kiện cho các tuyển thủ ra sân với trạng thái tốt nhất, sau khi bốc thăm chia cặp vòng bốn, ban tổ chức liền thông báo số ngày nghỉ ngơi tăng lên thành hai.

Ngày nghỉ thứ nhất không có gì đặc biệt, chỉ ăn với ngủ, buồn chán liền loanh quanh trong sân vườn. Cảm giác như đang nghỉ Tết, mong mỏi mau tới ngày đi học lại.

Nhưng bước qua ngày thứ hai thì không còn buồn nữa rồi, bởi vì có một lịch trình khá là đặc biệt.

Ngắn gọn là Triều Đình mở tiệc chúc mừng toàn bộ tuyển thủ lọt vào vòng bốn.

Và địa điểm không đâu khác, chính là trong hoàng cung.

---

Cao Cường cứ tưởng Tiêu Diễm Phượng cái này con gái hư giận dỗi cha mẹ sẽ không muốn về nhà đâu.

Ai dè trời vừa sáng tỏ, chả hiểu nàng ta từ đâu mời đến hai vị nữ sĩ chuyên chức Stylist.

Cơ mà phải công nhận hai vị Stylist này có trình độ quá đẳng cấp. Phép thuật cao siêu không hề thua kém bà tiên trong câu truyện cổ tích Cinderella – Cô Bé Lọ Lem.

Chỉ cần đúng hai tiếng đồng hồ, liền hô biến một thanh niên nhìn đâu cũng thấy nghèo như hắn thành bạch mã hoàng tử. Này còn không kinh thì phải thế nào mới là?

Về phần Tiêu Diễm Phượng thì không cần đụng chạm quá nhiều.

Căn bản nàng ta khí chất cành vàng lá ngọc ăn vào trong máu, dạt nhà mấy năm cũng chẳng phai mờ. Nhẹ nhàng chải mái tóc, mặc lên bộ váy, lại đẹp lung linh ngay.

Chốc nữa vào cung, thanh niên trai tráng trông thấy Tiêu Diễm Phượng, khẳng định liền muốn cưới.

Đáng tiếc Lâm Tiểu Tùng còn đang bế quan, Đỗ Khải thì quyết định lưu lại trông nom Hoàng Đại Hùng. Thành ra có muốn dẫn bọn họ đi cùng cho vui cũng không được.

Về phần Nhàn lão thì đương nhiên sẽ không trộn lẫn tiệc tùng với đám nhóc, mà Tiền Gia chẳng ai dám đồng hành vào cung. Sau cùng chỉ có mỗi Vân Phong đại thúc là bị cử đi theo làm chân hộ vệ.

---

Mấy ngày trước đường xá đông nghịt, có muốn ngắm cảnh nội thành cũng khó.

Hôm nay lưu lượng người qua lại đã thưa thớt hơn, Cao Cường liền tranh thủ nhìn thoáng một phen.

Về phương diện kiến trúc thì cũng tương tự như khu ngoại thành mà thôi. Quanh đi quẩn lại vẫn là những dãy lầu các hai tầng, hoặc những toà trang viên đại viện rộng lớn.

Khác biệt có hay chăng chỉ là được trang hoàng trông sa hoa lộng lẫy hơn chút.

Kéo theo đó là mỗi cá nhân toát ra khí chất nổi bật hẳn lên. Thề luôn chứ ngay đến tiểu nhị bưng trà khi rót nước cũng có phong phạm rót nước chuyên ngành hơn hẳn ý.

Suy cho cùng nội ngoại như nhau, chẳng có điểm gì hắn thấy cuốn hút.

Cao Cường chán không nhìn nữa, liền quay sang hỏi chuyện Vân Phong:

"Phong thúc là xuất thân hải vực hay đại lục?"

"Ta sinh ra tại hải vực" – Vân Phong buồn bã trả lời: "Chán cảnh nay đây mai đó lênh đênh trên biển, mấy ngày trước mới chạy vào đại lục tìm một chỗ để cắm dùi"

Mang theo vị thế của một cường giả tiến vào đại lục, ngỡ rằng sẽ được cung phụng như là lão tổ tông.

Đáng chết chỉ vì một phút nông nổi mà giấc mơ tan tành, giờ phải thủ hộ cho cái gia tộc bé tẹo tèo teo.

Lại còn thủ hộ tới chết nữa chứ, cứ nghĩ là Vân Phong liền có cảm giác vừa ăn nhầm cám lợn ôi thiu.

May mà được Nhàn lão, vị huyền thoại của hải vực hứa hẹn.

Chứ không thì sau này chết đi, chẳng còn mặt mũi nào gặp tổ tiên dưới kia.

Thừa hiểu vì sao Vân Phong đại thúc buồn, khổ nỗi bản thân chính là tác nhân dẫn đến vụ việc. Giờ mà an ủi cái gì đó, không khéo sẽ càng khiến tình hình tồi tệ hơn.

Thôi thì mặc kệ đi vậy, Cao Cường liền tiếp tục hỏi chuyện:

"Phong thúc, tại hải vực có bị lây dính hiện đại hoá nhiều lắm không?"

Liếc nhìn cảnh vật qua ô cửa kính, Vân Phong mỉm cười nói:

"Ta mới vào đại lục mấy ngày nên mọi thứ còn khá mới lạ, ta cũng chưa hiểu rõ hiện đại hoá nó ra sao. Liền lấy toà thành gọi là Vương Đô này để so sánh thì nó khác xa với hiện trạng tại hải vực. Ngay cả những hòn đảo tiếp cận đại lục cũng mang diện mạo khác hoàn toàn"

Trong lòng ngập tràn hiếu kỳ, Cao Cường vội vàng hỏi thêm:

"Phong thúc, tu sĩ hải vực sống thế nào? Xây đình viện trên núi ư?"

"Ngươi phải tự tìm hiểu thôi" – Vân Phong cười đểu cáng nói:

"Nhàn lão cấm không được tiết lộ, đừng trách Phong thúc kín miệng"

Sư phụ đã lên tiếng thì có mà hỏi bằng niềm tin. Kết quả có thể nghĩ, Cao Cường mặt mũi ỉu xìu xìu.

Hơi bị ngứa mắt, Tiêu Diễm Phượng liền liếc xéo hắn và nói:

"Tự mình khám phá trải nghiệm không tuyệt vời hơn à? Nếu biết trước mọi thứ thì còn gì thú vị nữa?"

"Ta tò mò chút thôi" – Cao Cường chép miệng thở dài đáp lại, xong liền hướng mắt nhìn ra bên ngoài.

Khẳng định tên này lại đang ngồi mơ mộng hão huyền, Tiêu Diễm Phượng thấy mà ngán ngẩm vô cùng. Cũng không thể vô lý mắng mỏ, đành phải ngắm nhìn đường phố.

Thanh niên đại lục lối sống hiện đại có khác, muốn nói thì nói, muốn im thì im. Tại hải vực dám thế này thì trưởng bối vả vỡ mồm, Vân Phong đại thúc âm thầm cảm khái.

---

Thời gian chậm rãi trôi qua, vừa đúng 11 giờ trưa thì xe ngựa Tiền Gia dừng lại trước cổng hoàng cung.

Ba người xuống khỏi xe, đám binh lính canh cổng thấy Tiêu Diễm Phượng liền đồng thanh hô to:

"Tiểu công chúa ngày mới vui vẻ!!!"

Tiêu Diễm Phượng đắc ý mặt xinh hất lên thật cao, hài lòng phất tay nói:

"Mọi người ngày mới vui vẻ nhé!!!"

Đứng ngay sát bên cạnh, Cao Cường nhịn không nổi liền nhỏ giọng nói:

"Nhìn ngươi học đòi tuổi teen kiểu này, ta thấy cứ ghê ghê thế quái nào ấy"

"Hừ!!!" – Tiêu Diễm Phượng ánh mắt ngay tức thì toé ra lửa, trông như chuẩn bị cùng hắn liều mạng.

"Phải bà chằn thế này mới đúng" – Cao Cường không chút tiếc rẻ, liền bật cả hai ngón cái tán thưởng. Hắn thực sự nhìn không quen Tiêu Diễm Phượng lúc đỏng đà đỏng đảnh.

"Hừ!!!" – Tiêu Diễm Phượng lần nữa hừ lạnh, rồi quay ra nói với binh lính:

"Mau chuẩn bị xe đi, bản công chúa hôm nay hồi cung để dự tiệc đây này"

"Mời tiểu công chúa vào trong" – Một vị trông lớn tuổi lập tức đứng ra thủ thế mời, sau khi nói xong liền chạy trước dẫn đường. Kiểm tra thiệp mời cái gì đó thì miễn cho nhanh.

Ba người chậm rãi đi theo sau vị lão binh này bước vào cảnh cổng cao lớn. Vừa mới tiến nhập bên trong, đập vào mắt liền là hàng dài gồm mấy chục chiếc xe xích lô màu đỏ sẫm.

Trông như loại xích lô chở du khách dạo phố.

Nhưng dám khẳng định không phải xích lô bình thường.

Vả lại có xích lô chở du khách nào vận tốc lên tới 350km/h không?

May mà Tiêu Diễm Phượng biết trước tình huống, vừa lên xe là kéo rèm chắn gió ngay. Chứ không thì tóc tai kiểu cách sành điệu đã bị gió thổi cho dựng ngược hết rồi đấy nhé.

Nói chung hoàng cung chỉ được cái đường lối đi lại rộng rãi quá đà, cùng với những kiến trúc cung điện xây dựng to lớn quá đáng. Ngoài ra chẳng thấy có cái gì hay ho đặc biệt.

Vị lão binh lớn tuổi ra sức đạp xe như điên, chiếc xích lô lao đi cứ vun vút. Thẳng một đường tới trước toà cung điện lớn như xây cho người khổng lồ ở thì mới Driff một vòng tròn xoe rồi đỗ lại.

Tiêu Diễm Phượng kéo tay hắn lôi xuống xe, đắc ý hất hàm cười hỏi:

"Thấy thế nào? Uy nghiêm không?"

Cẩn thận quan sát chốc lát, Cao Cường mới thất vọng lắc đầu và nói:

"Chẳng thấy uy nghiêm đâu, chỉ thấy tốn gạch ngói"

Vân Phong với mái tóc songoku từ ghế sau nhảy xuống, cau mày hỏi:

"Trông khí thế như vậy còn gì, ngươi giả bộ đấy à?"

Vân Phong đại thúc còn thấy khí thế, vậy tại sao ta không thấy cọng lông gì? Cơ mà phải công nhận là nhìn thị nữ thái giám ra ra vào vào cung điện, trông giống hệt đàn kiến bồi hồi trước cửa hang.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ cẩn thận, Cao Cường đầy nghiêm túc nói:

"Chắc bởi ta bản lĩnh hơn người, mới không bị cung điện to lớn này hù doạ"

"Xuỳ!!!" – Tiêu Diễm Phượng ngay tức thì ném cho cái bĩu môi phát ra thành tiếng. Sau đó liền quàng tay rồi cứ thế lôi hắn xềnh xệch tiến về hướng cung điện.

"Tuổi trẻ thật tốt, cái gì cũng dám khoác lác nói ra" – Vân Phong đại thúc lần thứ hai âm thầm cảm khái, xong là nhanh chân bám sát theo sau lưng hai người.

Leo lên mấy trăm bậc thang rốt cuộc cũng tới cửa cung điện, phớt lờ đám thị nữ thái giám hô to hành lễ, Tiêu Diễm Phượng kéo hắn tiến thẳng vào bên trong.

Ấn tượng đầu tiên là đâu đâu cũng thấy đồ vật bằng vàng ròng, toả ra ánh hoàng kim nhìn loá cả mắt.

Tiếp theo là đủ các loại vật dụng gốm sứ, trong đó nổi bật nhất phải kể tới mấy chiếc lộc bình to đùng.

Bỏ qua vấn đề cung điện trang hoàng, theo quan sát thì đám tuyển thủ đã tề tụ đông đủ tại nơi đây. Nhưng bọn họ đang mải nghe Tiêu Hoàng Đế chém gió, thành ra không ai để ý có người vừa tiến vào.

Nhưng có một nhóm trẻ tuổi vừa thấy Tiêu Diễm Phượng liền nhìn chằm chằm.

Với những ánh mắt gồm nhiều sắc thái, có yêu có ghét, thậm chí có cả như thù giết cha giết mẹ.

Mà cái nhóm này vừa liếc qua một cái là biết ngay hoàng tử hoàng teo rồi. Không cần nửa xu đắn đo suy nghĩ gì cả, Cao Cường liền hướng Tiêu Diễm Phượng hỏi:

"Đám óc chó này mắt quá bẩn thỉu, cần ta tẩn cho chúng một trận thấy mụ nội luôn không?"

Óc chó, mắt bẩn thỉu, tẩn thấy mụ nội? Tiêu Diễm Phượng khoé mắt khẽ giật giật liền thò tay véo thật chặt vào vùng eo hắn, sau đó vừa xoắn vừa gằn giọng hỏi:

"Hết đòi bật ngón tay thối với phụ hoàng, giờ lại đòi tẩn hoàng huynh của ta? Ngươi ý gì?"

Ta muốn giúp ngươi đòi công đạo chứ ý quần gì? Học theo Vân Phong đại thúc, Cao Cường âm thầm thở dài cảm khái, thật sự không biết nói gì cho phải bây giờ.