Chương 235: Trịnh Kiệt Rủ Rê
Nhìn chung yêu thú mỗi loài có một thiên hướng chiến đấu khác nhau. Bởi vậy nếu cứ dựa trên tu vi để mà cứng nhắc phán định chiến lực của chúng mạnh hay yếu thì không được chính xác.
Như trường hợp Địa Long với thể trọng tương tự Hắc Hổ, đều không quá to lớn. Nhưng bù lại nắm giữ tốc độ nhanh, nên cả hai cùng thiên hướng đánh cận chiến.
Nếu một đấu một, chúng sẽ là đối thủ hết sức đáng gờm. Nhưng khi bị hai người vây đánh thì chính cái lối đánh áp sát lại trở thành khuyết điểm trí mạng của chúng.
Trường hợp thứ hai là Khỉ Đột, nó có lực phòng ngự vô cùng khủng bố, đáng tiếc tốc độ hơi chậm chạp. Cứng đến mấy rồi cũng bị hai người hợp lại mài cho chết toi.
Về phần thớt Bạch Mã, đầu Gấu Đen cùng chú Đại Bàng thì được xếp vào trường hợp thứ ba. Cũng là thể loại khó nhằn nhất, đánh gục chúng phi thường gian nan.
Sở dĩ khó chơi là bởi thiên hướng chiến đấu của chúng khá toàn diện.
Thứ nhất là chúng có nhục thân cường đại, và thứ hai là biết vận dụng yêu khí công kích tầm xa.
Trong đó thớt Bạch Mã là phong hệ yêu thú, nắm giữ tốc độ nhanh kinh người. Chuyên môn rình rình quật bờm quật đuôi, bắn ra tới hàng trăm lưỡi đao gió sắc lẹm.
Tiêu diệt nó xong, Cao Cường trở về hang động với cái thân thể nhằng nhịt vết chém ngang dọc.
Tiếp theo là đến đầu Gấu Đen, mặt hàng này di chuyển hơi lờ đờ, nhưng công kích thì kinh tởm nhất. Mỗi lần nó vung lên chi trước là Cao Cường trái tim liền co thắt.
Đối diện hoàng kim trảo sắc bén như dao cạo mà Gấu Đen đánh ra, Cao Cường thương tổn càng thêm nặng nề. Hắn trở về với vài vết chém ăn sâu tới tận xương cốt.
Cuối cùng là đánh với Đại Bàng, nó là phi hành yêu thú nên ngay từ trước đã được nhận định khó chơi nhất rồi. Chiến đấu theo cách thông thường chỉ là vô dụng thôi.
Cao Cường và Tiêu Diễm Phượng đành phải xuất ra tuyệt chiêu đáy hòm. Xong trận cả hai cố lết trở về hang động rồi nằm liền ba ngày ba đêm mới tỉnh dậy được đấy.
Quanh đi quẩn lại đặc huấn thời gian một tháng, nhưng Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng đã hao tốn tận nửa tháng chỉ để xử lý bảy đầu Kim Đan đỉnh phong yêu thú.
Được cái đánh với ba đầu khó nhằn cuối cùng, cả hai vậy mà tiến bộ không nhỏ. Quan trọng hơn hết là tích luỹ được chút kinh nghiệm về truyền lại cho ngốc tử bọn họ.
Thành ra bộ ba HKT ra ngoài rèn luyện cũng dễ thở hơn nhiều. Thậm chí cứ cách hai ba ngày là lại thành công săn giết một đầu yêu thú, trở về khoe khoang loạn cả lên.
---
Mấy ngày nay, trong khi bộ ba HKT tiếp tục ra ngoài rèn luyện, thì Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng quanh đi quẩn lại tại hang động.
Về phần Tiêu Diễm Phượng, nàng ta cảm thấy thể chất còn quá kém, lựa chọn mỗi ngày ngồi dưới chân thác nước để rèn luyện nâng cao.
Kết hợp với chăm chỉ rèn luyện võ kỹ luyện thể, mặc dù Tiêu Diễm Phượng thu hoạch không quá lớn, nhưng cũng chẳng phải là quá tồi.
Đáng tiếc sư phụ không chuẩn bị cho dược liệu pha chế luyện thể dịch, chứ có để nàng ta ngâm mình thì rèn luyện hiệu quả khá hơn nhiều.
Phương pháp này đối với Cao Cường mà nói thì chẳng có nổi nửa xu tác dụng. Mà cho dù có thì cũng phải chia ca rèn luyện riêng mình.
Dưới chân thác có mỗi một mỏm đá thôi, hai người ngồi chung thì hắn phun bao nhiêu máu mũi cho đủ? Chết người đấy, chết là cái chắc.
---
Như thường lệ, trời vừa sáng tỏ là bộ ba HKT ra ngoài rèn luyện.
Bọn họ vừa mới đi xa khuất, Tiêu Diễm Phượng lập tức quay sang nói với hắn:
"Đến giờ lão nương rèn luyện, tiểu tử ngươi dám nhìn trộm thì đừng hỏi tại sao hoa hồng lại có gai"
Dứt lời lại còn đưa tay lên làm hình cây kéo, kẹp vài nhát đe doạ hắn xong mới chịu nhảy tới mỏm đá.
Nàng ta mới đổi cách thức khiêu khích, thay vì nhào tới bá vai bá cổ, hiện giờ chuyển sang thách thức mời gọi. Ngày nào cũng nhại lại câu đe doạ này mà chưa chịu chán.
Chẳng lẽ đem thần thức quét qua một cái, đếm kỹ từng cọng.. thì nàng ta mới chịu vừa lòng cho?
Không được, không thể dại dột mắc mưu, nhỡ nàng ta bắt chịu trách nhiệm liền phiền toái.
Dứt khoát không thèm để ý Tiêu Diễm Phượng nữa, Cao Cường thi triển Đạp Thiên Bộ, từng bước dẫm đạp vào vách núi thẳng đứng và rất nhanh thì lên tới đỉnh thác nước.
Theo thói quen hắn ngồi thiền trên một tảng đá bằng phẳng, kèm với vận chuyển Vô Thượng Lôi Kinh. Chẳng mấy chốc lôi linh khí từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến. Ngắn ngủi chưa tới một phút sau, tím ngắt lôi điện bao phủ dày đặc không gian rộng lớn trên đỉnh thác.
Tu vi vẫn là quá thấp kém, tốc độ hấp thu còn chưa bì lại tốc độ hấp dẫn linh khí thiên địa.
Cao Cường cũng đành chịu mà thôi, giả đan của hắn tham ăn cứ như thuồng luồng. Tới giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu no bụng, đồng nghĩa khoảng cách đột phá còn khá xa.
Vả lại sư phụ từng nói giả đan hấp thu càng mạnh, chứng tỏ kim đan hình thành sẽ càng nhiều linh văn. Cho nên không cần phải băn khoăn chuyện tấn cấp nhanh hay chậm.
Luyện Khí Trúc Cơ bồi hồi trước cửa, phải tới Kim Đan mới chính thức bước vào đại đạo.
Cao Cường đương nhiên rất háo hức mong chờ, nhưng tu hành là không thể nào vội vàng được đâu.
Giả đan tham ăn là vậy, nhưng so ra thua kém xa nhục thân của hắn. Cái bộ khung này cắn nuốt linh khí còn điên cuồng gấp vài lần, nhất là cốt phù trên xương bàn tay phải.
Đánh với Vấn Tâm Quỷ xong trở về bế quan, tu luyện tới tầng hai Vô Thượng Lôi Kinh và thế là trên xương bàn tay phải liền hiện lên phù văn, khá mờ nhạt và đứt đoạn.
Hắn tra tìm trong Tu Tiên Bí Sử, mới biết thứ này được gọi là cốt phù. Điều kiện để hình thành cũng khá ngặt nghèo, đa số đạt được nhờ vào tu luyện Siêu Cấp Công Pháp.
Cốt phù diệu dụng phi thường đa dạng, công kích phòng ngự hay phụ trợ đều có đủ. Thậm chí có cả những loại thuộc diện phế phẩm, thi triển trông đẹp mắt thế rồi thôi.
Tuy nhiên để so sánh mức độ lợi hại, thì cốt phù do tự thân lĩnh ngộ sẽ cường đại hơn. Chứ bởi nhiều nguyên nhân nên cốt phù đạt được nhờ công pháp có hơi thiếu hụt.
Nói thì là như vậy, nhưng đâu phải ai cũng lĩnh ngộ rồi ngưng tụ ra cốt phù. Ngay như sư phụ hắn đây, lợi hại biết nhường nào, nhưng chỉ ngưng tụ được một mai sứt mẻ.
Đừng có vội khinh thường một mai cốt phù sứt mẻ, nó đại diện cho niềm kiêu hãnh của sư phụ đấy. Nghe nói bằng hữu sư phụ chả có mấy ai nắm giữ cốt phù đâu nhé.
Cốt phù Cao Cường đạt được thuộc loại hình phụ trợ, tác dụng tạm thời tăng mạnh chiến lực gấp bội. Tương đồng với cấm thuật, kèm luôn tệ đoan dùng xong là hết hơi.
Mặc dù chẳng hiểu mô tê gì hết, nhưng Cao Cường linh cảm đây chưa phải tác dụng chính thức của nó. Chắc là cần đạt tới tu vi cao hơn thì mới có được câu trả lời rõ ràng.
Đang đắm chìm cảm nhận chân khí như mãnh long du tẩu trong kinh mạch, Cao Cường bất chợt nghe thấy tiếng bước chân. Hay đúng hơn là có kẻ vừa mới tiếp cận hắn.
Điều động chân khí vận hành nốt một vòng rồi thu công.
Cao Cường mở mắt nhìn gã trung niên đứng trước mặt, nhếch miệng cười nói:
"Ngươi rốt cuộc cũng chịu ra mặt. Hôm nay chỉ đi một mình?"
Đợi cho lôi điện dày đặc tán đi, trung niên nam tử đem thu hồi chân khí rồi nói:
"Ta là Trịnh Kiệt, phó đường chủ Bảo Lâm phân bộ đóng tại rừng Đông Hải Lâm. Khẳng định Nhàn lão tiền bối chưa nói, để tránh hiểu lầm ta xin tự giới thiệu"
Nói đến đây Trịnh Kiệt dáng vẻ nghiêm chỉnh hơn bao giờ hết, rồi mới tiếp tục:
"Bảo Lâm là tổ chức chính quy được toàn thể thế lực tu hành giới công nhận và duy trì. Chuyên phụ trách bảo hộ những khu rừng cấm nằm trên vài toà hải đảo"
Lại còn có tổ chức như này tồn tại?
Hắc.. tương tự lực lượng kiểm lâm ở trên đại lục, chuyên trách phòng chống nạn khai thác gỗ cũng như săn bắt động vật hoang dã.
Mà đã có trắng thì ắt sẽ có đen, kiểu gì cũng có kẻ lợi dụng chức quyền để ăn bẩn.
Cao Cường tại nơi đây đã hai lần đụng độ tu sĩ, một nhóm trong đó có kẻ ăn mặc y phục tiêu chí giống hệt với gã Trịnh Kiệt này a.
Không khó để nhìn ra những gã đó là "kiểm lâm" chuyên cấu kết với kẻ gian làm bậy.
Thấy hắn cứ híp híp mắt, Trịnh Kiệt phần nào đoán ra nguyên do, khoé miệng liền không ngừng run rẩy. Bần cùng bất đắc dĩ, gã đành phải thở dài giải thích:
"Nhìn kiểu cách thì các ngươi xuất thân hẳn là trên đại lục, có những thứ phải va vấp thì mới hiểu được. Ta cũng không muốn bào chữa cho những kẻ phạm tội đâu, nhưng sự thực là tu hành quá khó khăn. Không thiếu kẻ sẵn sàng vì tài nguyên mà đánh đổi"
"Chuyện đó bỏ qua đi" – Cao Cường xua tay và nói:
"Từ cái kiểu lén lút không dám ra mặt của các ngươi, chắc hẳn sư phụ ta trước đó đã tác động can thiệp. Đã như vậy ngươi còn chạy tới gặp ta làm cái gì?"
Ngày nào tiểu tử ngươi cũng lầm bầm nguyền rủa, có thể không ra mặt được sao? Trong lòng buồn bực không biết để đâu cho hết, Trịnh Kiệt khổ sáp nói:
"Nhàn tiền bối cấm Bảo Lâm chúng ta ngăn cản các ngươi rèn luyện. Nhưng ta thấy ngươi có vẻ không hứng thú săn giết yêu thú. Tính rủ ngươi đêm nay cùng ta đi quậy một chuyến. Thế nào, có hứng thú cùng ta đi tiêu diệt đám thợ săn trái phép không?"
"Thích thì chiều thôi" – Cao Cường nhếch mép cười:
"Mấy ngày nay đúng thật là quá buồn chán, ta ngứa tay ngứa chân lắm rồi đây"
"Đêm ta sẽ tới gọi" – Trịnh Kiệt ngắn gọn đáp lại một câu, xong liền dẫm lên phi kiếm bay đi mất hút.
Chậc chậc, gã Trịnh Kiệt này tu vi thực lực e rằng còn khủng bố hơn Đàm lão đầu. Không hiểu gã chạy tới rủ rê đêm đi quậy phá là có ý tứ gì đây nhỉ?
Vì toàn đội săn giết quá nhiều yêu thú, nên gã mới tìm cách trả đũa cho bõ tức?
Mà thôi, nghĩ nhiều mệt não..
Dẹp bỏ tâm tư dư thừa, Cao Cường ngồi xếp bằng ngay ngắn trở lại, Vô Thượng Lôi Kinh mau chóng vận chuyển. Chân khí như mãnh long lần nữa du tẩu trong kinh mạch.
…
Dưới chân thác, cảm nhận trong nước ẩn chứa lôi điện, Tiêu Diễm Phượng ngồi thiền mà không ngừng run lẩy bẩy. Láo xược hắn định tận diệt cá trong hồ nước hay sao đây?
Lão nương toàn thân lại tê dại nữa rồi, láo xược, ta muốn đánh ngươi.