Chương 184: Hành Động Khác Thường
Đây là loại thuật pháp phi thường hiếm gặp, cũng như khó vận dụng nhất trong các loại thuật pháp. Ngoài ra kẻ thi triển sẽ phải đánh đổi bằng một cái giá chẳng hề nhỏ.
Cứ nhìn khuôn mặt tái nhợt với khoé miệng không ngừng trào máu của gã thanh niên hiện giờ là hiểu. Còn lăng không phi hành được đã là một kỳ tích vô cùng to lớn đấy.
"Cạch.. Kẽoooo.. Kẹttttt.."
Dưới ánh mắt hồi hộp của đám người, cánh cổng bắt đầu có dị động.
Chẳng mấy chốc hai cánh cửa khắc hoạ dầy đặc đồ đằng quỷ dị bật mở hoàn toàn. Để rồi hiển hiện ra trong tầm mắt mọi người là một khoảng không gian tối đen như mực.
Vài tích tắc qua đi, thấp thoáng xuất hiện một bóng hình lờ mờ.
Tiếp qua vài tích tắc nữa, bóng hình này mới chịu bước ra khỏi cánh cổng.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu những người có mặt nơi đây đó là kẻ này 100% không phải nhân loại. Thế nhưng để nhận định hắn là ma quỷ hay là thú nhân thì có hơi khó khăn đôi chút.
Trước tiên hắn có dáng vẻ nhân loại với hình thể vai u thịt bắp như đám lực sĩ chuyên lạm dụng steroid. Song song với đó là lớp vảy đen xì bao phủ toàn thân, đoán chắc dày hơn cả da của loài cá sấu.
Tiếp theo gây chú ý nhất đó là cặp sừng thô to cong vút y chang cặp sừng trâu. Và đương nhiên không thể thiếu được đôi mắt đỏ quạch đục ngầu, điểm đặc trưng thường thấy ở những sinh vật tà ác.
Xin thề là vừa nhìn thấy dáng vẻ con hàng này, không chỉ Đàm lão bọn họ, mà ngay cả Nhàn lão cũng lập tức liên tưởng tới nhân vật Ngưu Ma Vương trong một bộ phim truyền hình vô cùng nổi tiếng.
Khác biệt ở chỗ Ngưu Ma Vương trong phim nhìn hơi đần độn.
Còn con hàng này mặc giáp da các kiểu, khí chất trông thiện chiến hơn nhiều.
"Ngưu Ma Vương" cặp mắt đỏ ngầu nhìn xung quanh, cái mũi thô to thì không ngừng khịt khịt đánh hơi. Sau đó nghe "sưu" một cái, nó liền đứng đối diện gã thanh niên.
"Là ngươi triệu hoán bản vương?" – Ngưu Ma Vương cất giọng ồm ồm nói, thuận tiện chìa tay vẫy vẫy: "Vậy thì mau mau giao nộp cống phẩm ra đi"
Dứt khoát lắc đầu, gã thanh niên thản nhiên nói:
"Cống phẩm tất nhiên sẽ có, nhưng quy tắc là xong việc thì mới giao nộp. Ngươi hiện giờ còn chưa làm được trò trống gì, đừng nghĩ tới cống phẩm"
"Muốn bản vương làm gì nói đi" – Không có tức giận, Ngưu Ma Vương vừa bẻ khớp tay vừa thúc dục.
"Giải quyết lão đầu đáng chết kia" – Gã thanh niên ngay lập tức đưa tay chỉ hướng Nhàn lão: "Xong việc cống phẩm cam đoan sẽ để ngươi hài lòng"
Ngưu Ma Vương quay phắt người, dùng cặp mắt đỏ quạch cẩn thận quan sát đánh giá Nhàn lão một hồi. Sau đó liền vỗ ngực đầy tự tin mà tuyên bố:
"Nhân loại già yếu mà thôi, bản vương một quyền đánh chết cả bầy"
Đứng tại phía đối diện, Nhàn lão ánh mắt nghiền ngẫm liếc qua gã thanh niên một lần. Kế đó thân ảnh không chút dấu hiệu liền đột ngột biến mất.
Diễn biến quá nhanh, ngay cả khi Nhàn lão hiện thân và nện một quyền lên đỉnh đầu "Ngưu Ma Vương", vẫn chưa kẻ nào kịp thời làm ra phản ứng.
"UỲNH.."
Ngưu Ma Vương mới rồi tự tin đầy mình, hiện giờ liền như khối vẫn thạch rơi rụng xuống.
Nhưng bi kịch chỉ mới vừa bắt đầu, tại phía dưới bất chợt xuất hiện một vòng linh văn đồ án khổng lồ. Cảm tưởng như một tấm lưới ngăn cản không để Ngưu Ma Vương va đập xuống mặt đất.
"OÀNH.."
Và rồi thân thể Ngưu Ma Vương nặng nề va đập xuống, linh văn đồ án ngay lập tức chói sáng rực rỡ. Sau đó liền nghe "sưu" một tiếng, Ngưu Ma Vương cứ thế bắn ngược trở lại không trung.
Nơi mà Nhàn lão với tay phải nắm thành quyền đang đón chờ.
"UỲNH.. OÀNH.. UỲNH.. OÀNH.."
Nhàn lão bài cũ liên tiếp soạn lại, để rồi sau khi đỉnh đầu lĩnh trọn quyền thứ ba, Ngưu Ma Vương bắn ngược trở lên không trung trong tình trạng có thể nói là thê thảm vô cùng.
Cặp sừng cong vút sắc nhọn vốn tưởng có thể húc đổ cả thế gian, lúc này đây một bên cụt ngủn tận gốc, bên còn lại cũng chẳng khá khẩm gì hơn khi mà đã gẫy mất tiêu một nửa.
Khá nhiều bộ vị trên cơ thể lực lưỡng bị bong chóc mất lớp vảy, rồi thì đỉnh đầu trọc lốc hõm hẳn xuống, và đáng kể nhất là tai mũi và miệng trào ra ồng ộc thứ huyết dịch xanh lè.
Dưới tròng mắt trợn tròn muốn lồi cả ra của toàn thể những người có mặt tại nơi đây.
Nhàn lão đưa tay "pặc" một cái liền tóm cổ, đem Ngưu Ma Vương cố định lại trên không trung.
Hình ảnh một vị lão đầu nhỏ thó, dùng một tay nhấc bổng quái vật có thân hình to lớn gấp ba lần mình. Cái này viễn cảnh quá gây rung động, quá khiến lòng người phải sùng bái.
Nhất là Nhàn lão toàn thân bỗng tuôn ra hoả diễm đỏ rực, chói chang trong không gian u tối, để Đàm lão bọn họ có cảm tưởng lão nhân gia cứ như vầng mặt trời vậy, quá xá ngầu.
Có điều đáng tiếc rằng bức tường bảo hộ ngăn cách luôn cả khí thế, uy áp gì đó là không có ập xuống đầu bọn họ, cái này thiếu sót khiến cảm thụ chưa được hoàn mỹ trọn vẹn.
Trên không trung.
Hai con ngươi đen láy trong giây lát biến hoá đỏ rực, Nhàn lão nhìn chòng chọc Ngưu Ma Vương và nói:
"Lão phu ngay đến Quỷ Đế cũng đã từng chém giết qua, thứ Quỷ Vương dế nhũi nhà ngươi cũng dám chạy ra nhảy nhót? Sống quá lâu thấy nhàm chán nên muốn tìm chết?"
"Khục.. khục.." – Ánh mắt ngập tràn hoảng sợ, Ngưu Ma Vương gắng gượng mở miệng để giải thích: "Đại nhân, quỷ tộc được triệu hoán là bắt buộc phải tới thực hiện giao kèo. Này là quy tắc dù Quỷ Hoàng hay Quỷ Đế cũng phải tuân thủ theo. Xin đại nhân ngài thông cảm cho"
Ánh mắt chợt hiện thần thái khác lạ, Nhàn lão cười nhạt hỏi:
"Muốn sống trở về sao?"
"Đương nhiên muốn" – Ngưu Ma Vương tức thì gật đầu, sau đó có điều hiểu ra liền thấp giọng bổ sung: "Đại nhân là có việc muốn giao cho tiểu ngưu đi làm? Mời đại nhân cứ việc nói, tiểu ngưu xin lấy tính mạng ra cam đoan tuyệt đối sẽ không để đại nhân ngài phải thất vọng"
Ngưu Ma Vương vừa dứt lời thì không gian bất chợt vặn vẹo. Sau đó Nhàn lão và nó cứ thế biến mất trong tầm mắt mọi người.
Đàm lão bọn họ ở phía dưới không hiểu ra làm sao, nguyên đám mắt lớn mắt nhỏ ngơ ngơ nhìn nhau.
Sau cùng bọn họ liền đem sự chú ý đổ dồn tới gã thanh niên, mới phát hiện gã này không rõ từ khi nào đã bị một đống linh văn bao phủ giam cầm.
Tại sao linh văn lại có màu trắng tinh mà không phải hoả diễm đỏ rực thì chịu. Chỉ biết gã này hiện giờ có muốn hắt xì hơi cũng chẳng thể làm nổi.
Ể, cái bóng người đen xì cầm kiếm đâu rồi?
Rất nhanh cả đám nhìn thấy ngay sát cánh cổng trên không trung, có một bóng đen dáng vẻ thậm thụt cũng bị linh văn khoá cứng lại một chỗ.
Cái này là muốn chạy trốn vào không gian tối đen kia?
Đúng lúc này Nhàn lão và Ngưu Ma Vương xuất hiện trở lại đúng vị trí trước đó.
Có điều hiện giờ Nhàn lão đã triệt tiêu hoả diễm, lần nữa trưng ra cái dáng vẻ hiền lành lão nông dân.
Về phần Ngưu Ma Vương thì vẫn thê thảm như cũ, được cái không còn bị xách cổ nữa. Thay vào đó là ngoan ngoãn như cún con mà đứng tại sau lưng Nhàn lão.
Đơn giản một cái liếc mắt, linh văn giam cầm gã thanh niên liền tiêu thất, Nhàn lão cười nhạt nói:
"Tính để Pháp Tướng trốn tới Quỷ Giới trùng tu? Ý tưởng không tồi, đáng tiếc ngươi gặp phải lão phu"
"Lão đầu đáng chết" – Ánh mắt nồng đượm oán hận, gã thanh niên gằn giọng đe doạ: "Có giỏi một kiếm chém giết bản trưởng lão. Cam đoan lão thất phu ngươi sống không được khá giả"
"Ha.. ha.." – Nhàn lão nghe xong liền bật cười, sau đó thản nhiên nói: "Vốn dĩ tiểu tử ngươi mà ngoan ngoãn khai ra, lão phu liền cho được chết một cách gọn gàng thoải mái. Nhưng đã không biết điều vậy thì chịu cảnh linh hồn bị giam cầm tra tấn vài vạn năm đi"
Dứt lời Nhàn lão hai mắt phát lạnh, khí thế cũng đẩy lên đỉnh điểm. Ngay lập tức gây ảnh hưởng khiến cho không gian nơi đây lắc lư chao đảo dữ dội.
Kèm theo đó là sự xuất hiện của hàng trăm hàng ngàn hoả diễm linh văn, với đủ loại hình thù và kích cỡ lớn nhỏ khác nhau. Chúng rợp kín trên không trung, chốc lát sắc màu hoả hồng liền nhuốm đẫm toàn bộ toà trang viên bị chôn sâu dưới lòng đất này.
Chưa hết, bởi sau đó có vài chục vòng linh văn bắt đầu tổ hợp lại, và rồi biến hoá thành năm mươi đầu hoả long khổng lồ. Chúng bay lượn trên không trung, liên tục há miệng cất tiếng ngâm vang, sinh động chẳng khác nào một đàn chân long thực thụ.
Với hai tay chắp tại sau lưng, Nhàn lão cười vang ngạo nghễ:
"Muốn lão phu sống không được khá giả? Chỉ bằng cái Quỷ U Tông nho nhỏ cũng xứng?"
"Cái này.. cái này.." – Ánh mắt hoảng hốt dõi nhìn năm mươi đầu hoả long bay lượn, gã thanh niên lắp bắp mãi mới thốt nổi lên lời: "Ngươi, không, ngài là Nhàn Vân Lão Nhân?"
"Thế nào?" – Nhàn lão nhếch miệng mỉa mai: "Còn mong lão phu sống không khá giả?"
Gã thanh niên ngay tức thì tại không trung quỳ gối, vừa dập đầu vừa liên tục cầu xin:
"Tiền bối, xin ngài cho ta được phép tự vẫn tạ tội. Cũng van xin ngài dơ cao đánh khẽ mà bỏ qua cho Quỷ U Tông. Ta biết cái mạng nhỏ của ta không đáng là gì, nhưng cầu xin ngài làm ơn.."
Hai mắt híp lại thành đường thẳng, Nhàn lão cười nhạt nói:
"Ngươi hẳn là biết lão phu muốn thứ gì rồi đi"
"Trữ vật giới của ta trong tay Pháp Tướng" – Gã thanh niên thành thật trả lời: "Từ khi thu được ta vẫn luôn bảo quản toàn vẹn, không hề động tay động chân hay là có hành vi phá hư nào cả"
Nghe xong Nhàn lão liền liếc mắt một cái.
Pháp Tướng của gã thanh niên ngay lập tức thoát khỏi trạng thái bị linh văn giam cầm. Đương nhiên sau đó cỗ Pháp Tướng này liền ngoan ngoãn như cún con mà bay về hướng bên đây.
Nhàn lão không chút khách khí đem cả thanh kiếm đen xì lẫn chiếc trữ vật giới đoạt lấy.
Mà cỗ Pháp Tướng cũng 100% thành khẩn giao nộp.
Chỉ là đồ vật vừa rời khỏi tay, Ngưu Ma Vương bất chợt lao tới tóm cổ cỗ Pháp Tướng. Tiếp đó há miệng hấp mạnh một cái, cứ thế đem cỗ Pháp Tướng của gã thanh niên nuốt chửng.
Về phần Nhàn lão sau khi nhận lấy đồ vật liền làm ra hành động phi thường quen thuộc.
Đó là búng tay nghe đến "tách" một cái.
Kết quả có thể nghĩ, gã thanh niên rất vinh hạnh khi được hoá thân làm bó đuốc thứ ba bốc cháy phừng phừng trong ngày hôm nay. Khác biệt là bởi cái tội buông lời đe doạ nên bó đuốc này cháy hơi dai dẳng.
Kèm với đó là còn phát ra tràng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp không gian..
"AAAAAAAAAAAAAAAA~~~~~~~~"