Chương 119: Thần Thức Trải Nghiệm
Cao Cường sâu sắc hoài nghi sư phụ đây là thực lực quá cường đại, khống chế lực đạo có điểm khó. Chỉ cần hơi bị xúc động một chút liền cứ thế lỡ tay bóp vỡ chén trà.
Khi trước để mau thích ứng khí lực tăng mạnh đột ngột, Hổ lão dạy cho hắn phương pháp nhào bột. Muốn hay không cũng chỉ cho sư phụ luyện tay học làm bánh bao?
Nói đùa cho vui vậy thôi, chứ Cao Cường thừa hiểu sư phụ lão nhân gia là bị hắn chọc tức đấy. Thế cho nên lúc này hắn chỉ có thể ngoan như cún mà ngồi im re một chỗ đi.
Trái với tưởng tượng, Nhàn Vân Lão Nhân mặc dù có trừng mặt một phen. Xong không mắng chửi gì, sư phụ lão nhân gia đơn giản là vừa lau khô tay vừa nói:
"Khi trước ngươi chỉ có một thân một mình, gấp gáp đề cao tu vi không nói. Hiện tại có sư phụ đây rồi, cứ việc chậm rãi tu luyện, củng cố nền tảng sao cho thật vững chắc"
"Ngoài ra thời gian tới ngươi không cần bận tâm vấn đề an toàn, có sư phụ ở trong tối âm thầm bảo hộ. Đến khi tu vi đạt tới Trúc Cơ kỳ, sẽ là lúc ngươi phải tự lực cánh sinh"
"Cũng không cần phải ngang bướng, Luyện Khí có giao đấu nhiều cũng chẳng ý nghĩa gì. Thành thật luyện tập võ kỹ cho thật tốt, sau này Trúc Cơ không thiếu dịp trổ tài"
"Choang.." – Âm thanh vỡ vụn đột ngột vang lên.
Thuận tiện đánh gãy Nhàn Vân Lão Nhân còn đang thao thao bất tuyệt.
Không phải đồ vật rơi vỡ, và với trình độ của mình thì Nhàn Vân Lão Nhân thừa biết âm thanh từ đâu. Chỉ là lão nhân gia lại không hiểu lý do gì tình huống này diễn ra.
Bởi âm thanh này xuất phát từ việc đang ngồi đó Cao Cường thế quái nào linh hồn bỗng dưng đột phá.
Nhàn Vân Lão Nhân tin tưởng mình không có thuật pháp nói vài câu liền khiến ngươi nghe đột phá đâu. Thế nhưng việc hoang đường này lại đang phơi bày trước mắt.
Mang theo hiếu kỳ và nghi hoặc, Nhàn Vân Lão Nhân híp mắt cẩn thận quan sát hắn. Rất nhanh phần nào đoán ra được nguyên nhân, trong lòng khó tránh thở dài.
Để khẳng định thêm chắc chắn, Nhàn Vân Lão Nhân đối hắn mỉm cười hỏi:
"Trong lòng thấy nhẹ nhõm?"
Thoáng rùng mình một cái, mặt không hiểu mô tê gì Cao Cường gật đầu đáp:
"Đúng vậy sư phụ. Ta đây là làm sao sư phụ?"
Nguyên nhân bắt nguồn từ việc Cao Cường luôn sống trong cảnh lo âu, tinh thần trạng thái căng thẳng. Gần như dạng tâm ma, Độ Tâm Kinh cũng không giúp được.
Nay có sư phụ hứa hẹn bảo hộ, hắn phần nào cảm nhận được sự an toàn. Tinh thần thoáng có điểm buông lỏng, thuận lý thành chương trong vô thức mà đột phá.
Hiểu rõ tám chín phần, xong lần này Nhàn Vân Lão Nhân chỉ nói ra một phần của sự thật:
"Bản kinh thư ngươi vẫn dùng để ức chế tiên căn thực ra là một loại công pháp tu luyện linh hồn lực. Cảnh giới linh hồn của ngươi sớm đã đạt tới Luyện Khí viên mãn, chỉ là ta không ngờ vào lúc này tiểu tử ngươi linh hồn lại đột phá tới tầng thứ Trúc Cơ"
"Sớm biết cuốn kinh thư đó không tầm thường, đến tầng thứ như ta khi nghe còn thấy chút ảnh hưởng. Nói tóm lại đây là chuyện tốt, ngươi cảnh giới linh hồn càng vượt xa so với tu vi chân khí, việc ngăn chặn tiên căn phản phệ càng đơn giản hơn nhiều"
Cao Cường đương nhiên biết tới linh hồn, rồi tinh thần ý niệm này nọ. Nhưng chỉ là một chút kiến thức vụn vặn, chứ phương diện tầng thứ tu vi thì hoàn toàn mù tịt.
Có điều phương diện sâu xa tạm thời không cần để ý đến. Vừa mới nghe được câu "việc ngăn chặn tiên căn phản phệ đơn giản hơn" đang khiến hắn mừng gần chết.
"È hèm.." – Đúng lúc này Nhàn Vân Lão Nhân hắng giọng thức tỉnh hắn.
Cao Cường đưa tay gãi tóc gáy, ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi sư phụ, ta vừa thất thần"
Xua tay ý tứ không cần câu nệ, Nhàn Vân Lão Nhân mới cẩn thận dò hỏi:
"Nhìn ngươi chắc chưa hiểu tầm quan trọng của linh hồn đi? Mà tạm thời gác chuyện này sang một bên. Ta muốn hỏi là kinh thư đó bắt buộc phải niệm ra thành tiếng sao?"
Không chút chần chừ, Cao Cường thành thật giảng giải những thứ liên quan đến Độ Tâm Kinh. Từ sự khác biệt giữa nhẩm trong đầu và niệm ra tiếng, cho đến tình huống đám thú rừng tề tụ. Rồi ngay cả những phản ứng của hàng xóm tại khu trọ cũ thế nào đều nói ra hết.
Những tình huống ngoài lề Nhàn Vân Lão Nhân theo dõi hắn nên đã sớm biết. Chủ yếu hiểu được sự khác biệt của hai hình thức niệm kinh xong, liền cẩn thận dặn dò:
"Nhẩm niệm không ảnh hưởng gì tới tu luyện linh hồn vậy thì tốt rồi. Phải biết rằng linh hồn cảnh giới càng cao càng khó đề thăng, tiểu tử ngươi không được phép lười biếng"
Liều lĩnh mặc kệ tiên căn phát triển, Cao Cường tất nhiên sẽ phải chú tâm nâng cao cảnh giới linh hồn. Chẳng những không lười biếng, mà còn chăm chỉ niệm kinh hơn ý.
Không khiến hắn phải vỗ ngực hứa hẹn cam đoan nỗ lực tu luyện cái gì.
Nhàn Vân Lão Nhân lật nhẹ bàn tay, rồi đưa tới trước mặt hắn một chiếc giới chỉ và nói:
"Linh hồn Trúc Cơ đã có thể điều động tinh thần ý niệm. Chiếc trữ vật giới này liền sớm đưa cho ngươi"
Trữ vật giới? Biến ra biến vào như ảo thuật gia?
Tiếp xúc phù lục quỷ hồn các thứ đã thấy đủ thần kỳ rồi, xong khi đọc Tu Tiên Bí Sử, phải thú nhận rằng Cao Cường bị các loại pháp bảo không gian thu hút thật sâu.
Thấy ghi chép còn có những loại chứa được vật thể sống, thường được dùng làm động phủ linh điền, hoặc làm nơi chăn thả thú sủng. Tóm lại khá là hay ho đấy.
Cao Cường được biết pháp bảo không gian tạo hình giới chỉ là loại chỉ lưu giữ được tử vật. Thể tích lớn nhỏ còn tuỳ thuộc vào tài liệu và trình độ người luyện chế.
Nhưng nhỏ nhất cũng tương đương căn phòng 10 mét vuông. Và với cái không gian như thế thì đã thừa đủ để Cao Cường cất giữ đồ vật quan trọng vào bên trong.
Cứ nghĩ đến cảnh đang đi trên đường bỗng phát sinh chiến đấu, phất một cái súng liền trong tay..
Chậc chậc, ngầu lòi mắt luôn đi..
Ngầu lòi mắt đâu còn chưa thấy, nhưng hắn đang khiến cho Nhàn Vân Lão Nhân hết sức ngứa mắt. Không phải thương xót thì đã quất cho cái bạt tai luôn rồi.
Có mỗi cái trữ vật giới thôi mà bà mẹ cứ ngồi vuốt ve rồi cười trông ngu không chịu nổi. Vốn định ném thêm cho chuôi phi kiếm, nhưng tình hình này thì quên đi.
Trữ vật giới thuần một màu đen nhánh, bóng loáng. Toàn thân từ trong ra ngoài cùng với khối đá đính trên mặt khắc hoạ chi chít linh văn đồ án có màu hoàng kim.
Cao Cường khá ưng ý trữ vật giới này, nhìn chung tuổi trẻ mà đeo nhẫn vàng trông không được hợp lắm. Người ngoài nhìn vào đánh giá nhà giàu mới nổi thì buồn.
Đeo lên ngón giữa tay phải, tiếp tục ngắm nghía một hồi. Cao Cường mới vẻ mặt hứng khởi quay sang đối với Nhàn Vân Lão Nhân mà nói:
"Quá đẹp, cảm tạ sư phụ. Có điều phải tích huyết nhận chủ sao sư phụ?"
Nói chung đệ tử ưa thích món đồ, Nhàn Vân Lão Nhân là người tặng cũng thấy vui. Liền đối hắn mỉm cười và kiên nhẫn hướng dẫn một chút:
"Đúng là phải tích huyết nhận chủ. Nhưng tiểu tử ngươi phải làm quen vận dụng tinh thần ý niệm đi đã. Trước tiên nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ tới việc muốn quan sát xung quanh. Hẳn là nửa tháng.."
"Cạch.." – Nói chưa dứt lời, Nhàn Vân Lão Nhân một lần nữa lỡ tay đem chén trà bóp nát.
Tình hình này còn tiếp diễn là không ổn, Cao Cường giọng nói đầy lo lắng:
"Sư phụ, lão nhân gia ngài gặp khó khăn trong việc khống chế lực đạo sao? Khi xưa Hổ lão sư phụ có truyền cho ta phương pháp khắc phục tệ đoan này. Tập luyện một thời gian hiệu quả rất tốt, để ta chỉ cho ngài cũng luyện luyện thử xem?"
Không quan tâm những lời quàng xiên của hắn, Nhàn Vân Lão Nhân trầm giọng nói:
"Làm theo ta nói, mở rộng thần thức ra, đến khi nào không được nữa thì lên tiếng"
Nhàn Vân Lão Nhân bóp vỡ chén trà đương nhiên không phải do vấn đề lực đạo ngoài tầm kiểm soát. Nguyên nhân là bởi Cao Cường hắn vậy mà thoáng cái liền toả ra thần thức.
Đừng tưởng cứ linh hồn cảnh giới Trúc Cơ là có thể ngay lập tức vận dụng thần thức. Khống chế tinh thần ý niệm không đơn giản, tối thiểu cần dăm bữa nửa tháng làm quen thích ứng.
Ấy vậy mà Nhàn Vân Lão Nhân vừa kêu thử nghiệm chút, hắn liền đem thần thức toả ra như gì luôn. Điều này chứng tỏ phương diện tinh thần ý niệm Cao Cường có thiên phú vô cùng tốt.
Trong khi Nhàn Vân Lão Nhân ngồi đó nhìn chằm chằm với ánh mắt rực lửa, thì Cao Cường cũng đang đắm chìm trong trải nghiệm có thể nói là phi thường phi thường phi thường ảo diệu đi.
Đúng vậy, thanh niên lần đầu dùng thần thức quan sát diễn biến xung quanh, liền phải dùng tới ba lần "phi thường" thì mới thấy xứng đáng. Rung động như trúng tiếng sét ái tình vậy luôn đó.
Không những có thể quan sát cặn kẽ mọi góc độ xung quanh thân mình, mà cảnh vật còn hiển hiện rõ nét chi tiết hơn cả khi nhìn trực tiếp bằng mắt thường. Đặc biệt là khi quan sát các loại khí thể trôi nổi trong không gian lại càng thêm phần thuận tiện.
Nhờ có khả năng quan sát thần kỳ này, Cao Cường còn phát hiện ra mối liên kết thân cận giữa mình và linh khí lôi hệ xen lẫn trôi nổi trong không gian. Hắn có cảm giác không cần phải vận công, chỉ truyền đạt ý niệm là cũng có thể đem chúng hấp thu.
Có điều Cao Cường không tiến hành thử nghiệm, bởi hắn vẫn nhớ sư phụ căn dặn tạm thời phải áp chế tu vi giữ nguyên tại Luyện Khí trung kỳ đấy.
Lấy hắn làm trung tâm, thần thức cực hạn bao phủ được 15 mét xung quanh.
Cao Cường thử nghiệm tập trung quan sát một phía xem có thể kéo dài được khoảng cách hay không, nhưng đáng tiếc là thất bại thảm hại luôn.
"Sư phụ, ta chỉ có thể quan sát được khoảng 15 mét xung quanh mà thôi. Mà sao ta thu hẹp được mà lại không kéo dài được khoảng cách? Sư phụ có biện pháp nào không?"
Mãi không thấy sư phụ lên tiếng trả lời, Cao Cường dùng thần thức quan sát lão nhân gia thử xem sao. Vừa liếc tới một cái đầu óc hắn liền choáng váng cứ như chơi đu quay.
May mắn mở mắt ra một lát liền ổn định bình thường trở lại.
Lúc này Cao Cường mới dùng mắt thường nhìn tới sư phụ, chẳng hiểu sư phụ lão nhân gia lại cứ há hốc mồm, trợn mắt tròn xoe mà nhìn hắn. Cao Cường nhíu mày làu bàu nói:
"Sư phụ, ngài đây là lại làm sao a?"
"Tiểu Cường ààààà.." – Nhàn Vân Lão Nhân nhanh như gió chạy tới, hai tay đặt lên vai hắn. Ánh mắt hừng hừng hoả diễm một cách đầy khó hiểu, đi kèm với cất lên giọng điệu nghe sởn cả da gà.
"Sư phụ, lão nhân gia ngài có gì từ từ nói. Không nên động tay động chân a" – Cao Cường sợ hãi, nhanh chóng mở miệng thoả hiệp cầu xin. Bị mỹ nữ nhìn chằm chằm kiểu này đã đành, đằng này sư phụ là lão nhân a, tuyệt đối không dễ chịu...